Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Sắp xếp xong xuôi mấy người này, số người còn lại cũng không để ý nhiều như vậy, mạnh ai nấy tự tìm chỗ ở là được.
Sau khi an bài xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chấn trở lại doanh trướng của mình ngồi xếp bằng.
Dĩ nhiên hiện tại không phải là hắn muốn tu luyện, hôm nay hắn cũng không có gì để tu luyện nữa, quan trọng nhất là phải nghiên cứu bố cục nội bộ Thần Long giáo một chút, mới tiện đưa ra phương pháp ứng đối.
Lúc mới bắt đầu kế hoạch rất tốt, mọi người xông lên một lượt, binh đối binh tướng đối tướng phân cao thấp một phen với Thần Long giáo là được, nhưng sau khi tới nơi này mới phát hiện ra hoàn toàn không thể làm như vậy.
Nơi này băng thiên tuyết địa, đường xá khó đi không nói, hơn nữa Thần Long giáo cũng không giống như trụ sở của những môn phái khác, là một đại viện hoặc một quần thể kiến trúc. Mà nhất định phải tiến vào theo miệng cự long kia, ngoài ra không còn lối vào nào khác.
Hơn nữa trong Thần Long giáo kiến trúc thế nào, sau khi mọi người xông vào nên tấn công trọng điểm vào địa phương nào, những chuyện này vẫn không biết gì cả.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân phát hiện, kế hoạch ban đầu có chút ngây thơ.
Nếu là mạo hiểm xông vào từ cửa vào của Thần Long giáo, chỉ sợ sau khi vào trong sẽ trúng mai phục. Mặc dù thực lực phe võ lâm Trung Nguyên đã rất hùng hậu, nhưng nếu những cao thủ có điều sơ xuất, thực lực hai bên kẻ mạnh lên người yếu đi, kết quả cuối cùng thật đúng là khó nói.
Nhất là những đệ tử Thiếu Lâm bày trận, ngàn vạn lần không thể tổn thất.
Tỷ như Nhất Bách Linh Bát La Hán trận, thực lực mỗi một đệ tử phổ thông đều là Tiên Thiên sơ kỳ hoặc là trung kỳ, đơn độc lấy ra không chịu nổi một đòn, tổn thất vài người là chuyện nhỏ, cuối cùng thiếu người bày trận, dẫn đến không vây khốn được đối phương mới là chuyện lớn.
Cho nên đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân muốn nghĩ cách tìm hiểu tình huống nội bộ Thần Long giáo.
Những xung quanh căn bản không có sơn dân nào, tìm rất lâu ngay cả bóng quỷ cũng không có, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể bỏ qua ý niệm này.
Dọc trên đường đi hắn đã từng phát ra thám tử dò xét, nhưng kết quả chỉ phát hiện cửa vào Thần Long giáo đóng chặt, không thấy được một người nào.
Xem ra đối phương là tính toán tử thủ không ra.
Không phải là bọn họ sợ hãi bên mình, mà là bây giờ hẳn là đến thời khắc mấu chốt, trước khi Đinh Bất Nhị xuất thế, bọn họ không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì. Mà phe Võ Lâm Minh cũng quyết định giống như vậy, ra sức sát thương sinh lực phe Thần Long giáo trước khi Đinh Bất Nhị xuất thế, tiêu diệt bớt vây cánh của y, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.
Hai bên đều không có thời gian, để xem ai làm tốt hơn ai.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu một trận cũng không đầu mối cái gì, cảm giác suy nghĩ có chút loạn. Hắn lấy tay xoa xoa đầu, vặn người vài cái, đang muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó chờ đợi nửa đêm bắt đầu quay thưởng tháng Giêng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài doanh trướng truyền đến giọng nói.
Không phải là Hoắc Nguyên Chân muốn dùng Thiên Nhĩ nghe các nàng nói chuyện, mặc dù giọng nói không phải là quá lớn, hơn nữa doanh trướng Hoắc Nguyên Chân ở dưới gió, cho nên hắn mới có thể nghe thấy.
- Sư tỷ thật cao hứng, nửa đêm canh ba còn ra đi dạo.
Đây là thanh âm của Đông Phương Tình.
- Sư tỷ ta chỉ là vì lo lắng chuyện ngày mai tấn công Thần Long giáo, có hơi không ngủ được thôi, không phải là sư muội cũng giống như vậy sao?
- Ta không lo lắng chuyện này, ta chỉ là muốn tới xem thử Nguyên Chân ngủ chưa, hắn không ở bên cạnh ta, ta không ngủ được.
Hoắc Nguyên Chân nghe đầu đầy mồ hôi, Đông Phương Tình tuyệt đối không phải là loại nữ tử phóng túng tùy tiện như vậy, bình thời ở chung một chỗ cùng mình cũng rất nghiêm chỉnh, vì sao lại tỏ ra lớn mật trước mặt Lý Thanh Hoa như vậy?
Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không thấy được biểu lộ hai người, trong lòng có cảm giác hết sức khó chịu ngứa ngáy.
- Sư muội... Muội... Đây là lúc nào rồi, chúng ta nên đặt hết tâm tư vào chuyện làm thế nào đối phó Thần Long giáo, mà không phải cố ý nói nói lẫy như vậy.
- Sư tỷ hiểu lầm rồi, ta cũng không có nói lẫy, Thần Long giáo cũng không có gì xuất sắc, chúng ta cứ việc xông lên chém giết, cơ hội thắng sẽ rất lớn.
- Sư muội nói như vậy sai rồi, trong Thần Long giáo đề phòng sâm nghiêm, hơn nữa cao thu đông đảo, chúng ta đường đột tấn công tuyệt đối không phải là một biện pháp tốt.
Lý Thanh Hoa nói chuyện cũng không vội, thanh âm không lớn, Hoắc Nguyên Chân có thể nghe được mơ hồ.
- Sư tỷ, tỷ không nên quên hiện tại Chư Viễn vẫn còn ở bên trong Thần Long giáo. Nói cho cùng y vẫn là sư đệ chúng ta, ta tin tưởng y tuyệt đối sẽ không dễ dàng phản bội Thiếu Lâm, nhất định là có nguyên nhân. Chỉ cần chúng ta có thể gặp y, có lẽ sẽ biết tình huống nội bộ Thần Long giáo
- Y... Có lẽ... Bất quá ai dám bảo đảm trong lòng y muốn theo bên nào?
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy lời của các nàng, trong lòng không khỏi âm thầm khẽ động.
Chuyện Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm rất kỳ quái, ban đầu mình còn đã từng vì chuyện này mà nghĩ oan cho Nhiễm Đông Dạ, bởi vì chỉ có Nhiễm Đông Dạ phù hợp điều kiện ấy.
Nhưng bây giờ xem ra, nhất định là chuyện này không liên quan với Nhiễm Đông Dạ.
Nhiễm Đông Dạ đã chịu dâng tấm thân băng thanh ngọc khiết của nàng cho mình, nếu Hoắc Nguyên Chân còn không tin tưởng nàng như vậy thật là ngu.
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân lại có mục tiêu mới hoài nghi.
Trong thiên hạ có thể làm cho Vô Danh không cách nào theo dõi, trước mắt xem ra chỉ có cao thủ cảnh giới Ngự.
Cao thủ cảnh giới Ngự có mấy người, cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người như vậy, tứ đại Thời Luân tôn giả không thể nào, Nhiễm Đông Dạ không thể nào, Đinh Bất Nhị không thể nào, về phần Tang Cách càng không thể nào.
Như vậy có khả năng duy nhất cũng chỉ có An Mộ Phong.
Nếu là An Mộ Phong khích bác Giác Viễn, làm cho y phản bội Thiếu Lâm, cũng là có đạo lý nhất định.
Bởi vì trong cơ thể An Mộ Phong lưu lại ma chủng của Đinh Bất Nhị, khó bảo đảm An Mộ Phong sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chạy đến Thiếu Lâm khích bác Giác Viễn. Có lẽ là Đinh Bất Nhị khống chế y, có lẽ là chính y có lý do đặc thù gì đó, tóm lại trước mắt xem ra An Mộ Phong có khả năng lớn nhất.
Sau đó mình vẫn không có cơ hội trao đổi với Giác Viễn, hiện tại xem ra nếu có thể tìm được Giác Viễn, hỏi đến tột cùng chuyện này, có lẽ có thể tìm được đầu mối gì có giá trị cũng không chừng.
Hắn đang suy tính ở chỗ này, phía ngoài thanh âm nói chuyện đã ngưng. Xem ra hai người tách ra, có lẽ Đông Phương Tình muốn tìm đến mình, nhưng khi nhìn thấy Lý Thanh Hoa cũng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên vẫn là không ai đến chỗ của hắn.
Nhưng từ trong đối thoại của các nàng Hoắc Nguyên Chân đã có được manh mối, đó chính là phải nghĩ phương pháp đi tìm Giác Viễn.
Nhưng làm sao có thể tìm được y, ai sẽ đi, đây là một vấn đề lớn.