Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân cảm giác được người trong lòng mình đang run rẩy, còn tưởng rằng nàng là bởi vì đang ở trong doanh trướng, lo lắng bị người phát hiện cho nên mới như vậy.
Vì lo lắng cho ý trung nhân, hắn ôm chặt lấy An tỷ tỷ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, khẽ nói bên tai nàng:
- An tỷ tỷ, tỷ không cần khẩn trương, chẳng qua là ta tới nói vài lời với tỷ. Hôm nay xảy ra một chuyện tốt tày trời, ta muốn tìm người chia sẻ mà thôi.
- Ngươi... Thật sự chỉ là trò chuyện sao?
- Đó là dĩ nhiên, tỷ còn chưa tin ta sao? Chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, không phải là ta cũng không làm gì tỷ sao?
Hoắc Nguyên Chân nói hết sức hợp tình hợp lý, trong lòng An Như Huyễn đã sớm đón nhận hắn, mình cũng đón nhận nàng, tình cảm của hai người đã sớm thâm hậu đến mức không có cách nào chia lìa, tự nhiên không cần giữ gìn quá mức.
Cánh tay hắn hơi dùng lực một chút, ôm giai nhân trong vòng tay nằm xuống giường, siết thân thể êm ái kia vào lòng mình. Tiện tay hắn còn kéo chăn vẫn còn hơi ấm trên giường lên, phủ kín thân thể hai người.
Mùa Đông giá rét bị ngăn cách ở bên ngoài chăn, hôm nay nhiệt độ Đồng Tử Công cùng Cửu Dương Hoắc Nguyên Chân ảnh hưởng nhiệt độ xung quanh, cũng ảnh hưởng người bên cạnh, tạo thành một không gian ấm áp thoải mái.
Thân thể mềm mại trong lòng bất an giãy dụa mấy cái, nhưng lực lượng cánh tay của Hoắc Nguyên Chân vô cùng lớn, nàng muốn cử động cũng không thể được.
Hoắc Nguyên Chân không biết người bên cạnh đang do dự trong lòng, vẫn đang vui vẻ nói tiếp:
- An tỷ tỷ, cuối cùng thành công rồi, hôm nay cuối cùng ta đã thành công, hết thảy đều có hy vọng!
Người trong ngực khựng lại một chút, nhẹ giọng hỏi một câu:
- Chuyện gì thành công?
- Có lẽ tỷ vẫn chưa biết, chuyện này ta muốn kể từ đầu cho tỷ nghe. Thật ra ta nên kể sớm từ trước, bất quá không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân bàn kể chuyện mình tìm hiểu được tin tức của Thiên Cơ lão nhân từ tỷ tỷ của nàng là An Như Sương, sau đó làm thế nào lên tuyết phong Thiên Sơn gặp Thiên Cơ lão nhân, sau đó đối phương nói cho mình biết tính mạng của mình chỉ còn một năm.
Thân thể An Như Huyễn vốn đang giãy dụa cũng dừng lại. Nhất là khi nghe thấy tính mạng Hoắc Nguyên Chân chỉ còn một năm, thân thể nàng càng lạnh hơn:
- Thiên Cơ lão nhân thật sự nói như thế sao?
- Không sai, lão đã nói như vậy.
Dường như An Như Huyễn có hơi lo lắng:
- Vậy làm sao bây giờ đây? Thiên Cơ thuật của Thiên Cơ lão nhân trên đời vô song, cho tới bây giờ chưa từng sai trật. Chẳng phải là mạng ngươi chỉ còn hơn hai tháng thôi sao?
- Dựa theo lời của lão đã nói, hắn là như vậy.
- Vậy cũng không được, ngươi là võ lâm Minh chủ Trung Nguyên, là trên hy vọng của giang hồ, nếu như ngươi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy giang hồ này sẽ hoàn toàn rối loạn, hơn nữa ngươi cũng không thể chết, bởi vì còn có ta... Còn có ta đây!
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- An tỷ tỷ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ tỷ đâu, tỷ sống ắt ta sẽ không chết, chúng ta phải trăm năm đầu bạc, phải sống thật vui vẻ.
- Nhưng Thiên Cơ lão nhân đã coi.
- Lão coi như vậy là không sai, nhưng chưa chắc tính toán của lão đã chính xác. Sau đó ta đã cẩn thận phân tích những lời lão nói, nếu như ta sẽ chết, như vậy khả năng duy nhất chính là trong trường đại chiến này. Chỉ cần lần này ta không có sao, như vậy sau này sẽ không có chuyện gì.
An Như Huyễn trầm tư một chút, ở trong ngực Hoắc Nguyên Chân khe khẽ gật đầu:
- Ngươi nói cũng không sai, trừ chuyện này ra, tin tưởng không có những chuyện gì khác có thể uy hiếp được tánh mạng của ngươi được nữa.
- Đúng vậy, cho nên ta vẫn nỗ lực vì chuyện này, ra sức gia tăng thực lực của mình. Mà vào hôm nay, mới vừa rồi, rốt cục ta đã có đột phá rất lớn.
- Đột phá gì vậy?
- Hắc hắc, chuyện này nhắc tới cũng phiền phức, ta sẽ nói cho nàng biết như vầy. Hiện tại thực lực của ta vừa có bay vọt về chất, đột phá từ trước tới nay chưa từng có. Công lực của ta bây giờ có thể nói là cao gấp đôi lúc trước, nàng nói chuyện này có phải đáng để ăn mừng không?
- Đột phá gấp đôi! Ngươi làm sao làm được? Vậy là không phải là người đạt tới cảnh giới Ngự sao?
An Như Huyễn khó có thể tin kinh ngạc kêu thành tiếng, sau đó lại vội vàng thấp giọng, dường như e sợ người xung quanh phát giác.
- Không kém bao nhiêu đâu, nàng có thể hiểu như vậy, công lực ta bây giờ cho dù trong số cao thủ cảnh giới Ngự cũng là siêu quần bạt tụy, cho nên hy vọng bảo vệ tánh mạng của ta gia tăng rất lớn. An tỷ tỷ, nhất định chúng ta sẽ có lúc vĩnh viễn chung sống với nhau, hơn nữa khi đó không còn xa nữa!
Hoắc Nguyên Chân kích động nói chuyện, theo đó nghiêng đầu, đối diện với mặt An Như Huyễn.
Trong bóng tối, ánh sáng không rõ lắm, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể loáng thoáng phân biệt nét mặt của An Như Huyễn, đây là An tỷ tỷ của mình không sai, xinh đẹp không tỳ vết như vậy, giống như tiên tử làm cho người ta chìm đắm.
Trong lòng hắn nổi lên một trận lửa nóng, công lực vừa tiến bộ, cùng với hy vọng đối với tương lai khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn khẽ nghiêng đầu ra phía trước, không nhịn được hôn lên môi anh đào của An Như Huyễn.
An Như Huyễn không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân hôn mình bất thình lình như vậy, nhất thời tránh né không kịp bị hôn, đang muốn giãy giụa, đôi tay hắn đã ôm lấy nàng thật chặt.
Hắn ôm thật chặt, cho dù là nội lực nàng đạt tới Tiên Thiên viên mãn, nhưng lại không có chút lực chống cự nào.
Hiện tại nội công Hoắc Nguyên Chân đã cường hãn tới mức có thể liều mạng với cảnh giới Ngự hậu kỳ, bản thân nội lực hắn đã vượt qua nàng một quãng dài, hơn nữa còn luyện thành siêu cấp Long Tượng lực lượng vô song trên đời. Nếu chỉ xét đơn thuần về phương diện khí lực, trên thế gian này hắn đã không còn đối thủ, huống chi nàng chỉ là một nữ tử bản thân lực lượng cũng không mạnh lắm.
Giãy giụa là vô dụng, chống cự cũng là vô dụng, đầu lưỡi nóng hổi của hắn cậy hàm răng nàng ra, lưỡi nàng lập tức bị hắn hút chặt.
Khí tức nóng bỏng của nam nhân ập tới, tràn ngập trong miệng nàng, toàn thân nàng đều bị cảm giác nóng bỏng tràn ngập, kích thích vô cùng.
Nàng giãy dụa khe khẽ lại càng kích thích Hoắc Nguyên Chân. Hiện tại không còn Đồng Tử Công trói buộc, tâm tư của hắn cũng mở rộng ra rất nhiều, cảm thụ tư thế dụ người của An tỷ tỷ, lửa nóng trong lòng hắn càng ngày càng bốc cao. Hắn chợt xoay người lại, đè giai nhân trong lòng xuống dưới người mình.
Tiên Thiên viên mãn không úy kỵ giá rét, trên người An Như Huyễn chỉ mặc một chiếc áo lót sát người, bên trong chính là yếm nhỏ của nữ nhân.
Gò ngực đầy đặn của nàng chèn ép ngực hắn, Hoắc Nguyên Chân hôn môi đỏ mọng, trong lòng lại nhớ lại thân thể mềm mại tuyệt luân của An tỷ tỷ.
Bàn tay không an phận của hắn thình lình vén vạt áo nàng lên, từ phía dưới nhanh chóng lần mò lên trên.
Tay nhỏ bé của An Như Huyễn cố gắng ngăn cản, nhưng lại không đưa đến bất kỳ tác dụng ngăn trở nào. Nàng đã tiêu hao hết khí lực toàn thân, cũng khó mà lay chuyển bàn tay như sắt thép kia chút nào, bị hắn lập tức chộp lấy gò ngực mềm mại.
Lửa nóng từ ngực bắt đầu lan tràn ra, thân thể nàng run rẩy một trận, một tiếng rên rỉ đè nén từ trong cổ họng nàng truyền ra.
Vất vả lắm mới thoát khỏi miệng Hoắc Nguyên Chân, nàng vội vàng hô to:
- Đừng... Ta là...!
Hai ngón tay Hoắc Nguyên Chân tác quái, vân vê hạt đậu của nàng, khiến cho lời nàng vừa thốt ra lập tức nuốt xuống trở lại, thay vào đó là một tiếng rên ư ử tiêu hồn.
Tay còn lại của hắn cũng không nhàn rỗi, cũng từ một mặt khác bôn tập mà lên, thẳng tiến tới gò ngực bên còn lại. Đến đây, cấm địa trên ngực của nàng đã hoàn toàn thất thủ, trở thành vật trong bàn tay hắn đùa nghịch.
- Không được! Không nên... Ta không chịu nổi! Ta là...
Lần thứ hai cố gắng nói ra gì đó, môi nàng lại bị vít chặt không thể nói tiếp.
Khí tức nóng như lửa lại xung kích, cộng thêm cảm giác vừa để mê vừa khó chịu trước ngực kia đánh thẳng vào thần kinh của nàng. Tất cả hợp thành cảm giác ấm áp sảng khoái chưa từng có từ trước tới nay, trải rộng khắp toàn thân nàng, khiến cho tứ chi nàng mềm nhũn ra, đầu óc dần dần mơ hồ không biết.
Nàng chỉ có thể lợi dụng nắm tay nhỏ bé của mình ra sức đấm vào lưng hắn, nàng không chút lưu tình, mà là sử dụng khí lực toàn thân.
Đáng tiếc, Hoắc Nguyên Chân đã sớm luyện thành siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể có phòng ngự Tiên Thiên viên mãn cũng không thể phá, nàng dùng hết toàn lực đấm, nhưng đối với hắn chỉ là tình nhân làm nũng, chẳng khác nào muỗi cắn mà thôi.
Khước từ vô dụng, giải thích không rõ, đánh hắn hắn cũng không cảm thấy đau, mắt của nàng đã ướt đẫm lệ. Hơn nữa lực hút chí mạng kia đã tước đi hết sức lực của nàng, rút ra từng tia ý chí của nàng từ trong thân thể.
Cảm giác nóng bỏng từ ngực truyền tới, gò ngực lại cảm thấy hơi đau khiến cho thân thể nàng hoàn toàn mềm nhũng ra, bàn tay víu chặt lấy lưng hắn, thều thào nói:
- Ngươi không nên làm như vậy...
Nam nhân trên người vẫn tiếp tục, nàng chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy như trời vừa sập xuống. Nếu như để người khác biết chuyện này, như vậy... Nàng không dám tiếp tục tưởng tượng.
Hơn nữa nàng cũng nghĩ không thông, giãy giụa cùng kích thích trong thời gian dài như vậy đã tiêu hao hết khí lực của nàng, đầu óc của nàng cũng không còn tỉnh táo, hiện tại uốn éo giãy dụa khe khẽ cũng chỉ là theo bản năng.
Không biết qua bao lâu, khi nàng đã có chút chấp nhận, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh.
Áo lót và yếm còn lại đã rời khỏi thân thể nàng, thân thể như ngọc như ngà đã bại lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn.
Mặc dù hiện tại hơi tối, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được vẻ đẹp trước mắt.
An tỷ tỷ vẫn đẹp như trước, trên người không có một tia tỳ vết nào, làm cho Hoắc Nguyên Chân không khỏi nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra ở Hoàng cung ngày trước.
An tỷ tỷ đã sớm chín muồi, có lẽ đã đến lúc hái...
Hai tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve, nắm hai gò ngực êm ái của An tỷ tỷ vào tay mình.
Mới vừa xoa bóp được vài cái, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm thấy mình vừa chạm vào vật gì đó có cảm giác lạnh lẽo.
- Ủa! Đây là cái gì?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ, nhẹ nhàng sờ đến chỗ phát ra cảm giác lạnh lẽo.
Ở giữa hai bầu ngực đầy đặn có một khối ngọc, xem ra là vật trang sức đeo bên mình của nữ nhân.
Tại sao khối ngọc này thoạt nhìn quen thuộc như vậy?
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng nắm lấy khối ngọc kia, thấy rõ ràng giống như khối mình đang đeo trên ngực.
Khối ngọc mà An Như Huyễn tặng cho hắn, trên đó có khắc một chữ Huyễn, coi như là tín vật đính ước giữa hai người, đến nay hắn vẫn đeo trên người.
Trên khối ngọc này cũng có khắc một chữ, Hoắc Nguyên Chân còn tưởng là An Như Huyễn còn có một khối khác, nhưng mới vừa nhìn kỹ, hắn nhất thời ngẩn người.
Bởi vì trên khối ngọc này có khắc rõ ràng một chữ Sương.
Nhất thời Hoắc Nguyên Chân liền ngây dại, tay chân lạnh toát như băng, hắn ý thức được mình đã phạm vào sai lầm như thế nào.
Đây quả thật là bé cái nhầm!
Người ta có một loại trí khôn gọi là nhanh trí, chính là vào lúc nguy cơ trước mắt, luôn luôn có thể có được suy nghĩ và biểu hiện ra ngoài dự liệu của mọi người. Thật ra Hoắc Nguyên Chân chính là người như vậy, cho nên có thể xoay chuyển càn khôn vào thời khắc mấu chốt.
Trước mắt cố nhiên không phải là sống chết trước mắt gì cả, nhưng cũng tuyệt đổi là nguy cơ trước mắt.
Hiện tại An Như Sương có vẻ mơ hồ, nhưng nếu nàng tỉnh lại, hoặc là nàng cảm giác được mình biết nàng không phải là An Như Huyễn, vậy hậu quả chuyện này cũng không thể nào chịu nổi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn đưa tới chuyện tỷ muội phản bội gì cả, tình cảnh giữa đôi sư tỷ muội đồng môn Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình đã khiến cho hắn hết sức đau đầu nhức óc.
Nếu như An gia tỷ muội lại có chuyện gì không vui, thật đúng là làm cho Hoắc Nguyên Chân khóc không ra nước mắt.
Cho nên với tình cảnh trước mắt, nếu như Hoắc Nguyên Chân đường đột xoay người rời đi, như vậy đã nói lên hắn đã phát giác người nằm bên mình là An Như Sương.
Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể dứt áo bỏ đi, nhưng sau này làm sao An Như Sương có thể đối mặt với muội muội của mình?
Còn có một lựa chọn khác, đó chính là Hoắc Nguyên Chân tiếp tục lỡ sai rồi cho sai luôn, xem An Như Sương là An Như Huyễn. Nhưng hắn không thể thật sự phá hoại thân thể người ta, làm ra chuyện gì đó giả vờ một chút là được, ngày sau cũng không nhắc lại nữa.
Làm như vậy sẽ giữ lại thể diện cho An Như Sương, tin rằng hiện tại đang là thời khắc mấu chốt quyết chiến với Thần Long giáo, cho dù là nàng phát hiện cũng sẽ không nổi giận rời đi.
Mình không nhắc tới chuyện này với An Như Huyễn, suy đoán An Như Sương cũng sẽ không dại gì nhắc tới.
Cho nên đây chính là biện pháp duy nhất trước mắt, nghiến răng đi tới cùng.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ tương đối toàn diện, nhưng lúc chân chính tiến hành hắn mới phát hiện hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Bởi vì tâm cảnh có biến hóa, biết rất rõ ràng mỹ nhân dưới người là đại di tử tương lai của mình, còn phải tiếp tục thân thiết với nàng, kích thích trong lòng như vậy thậm chí vượt qua cả kích thích bằng xúc giác.
Đường đột dừng tay không được, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt phục xuống thân thể người ngọc, tiếp tục vuốt ve mỹ nhân trong lòng mình.
An Như Sương đã có chút không chịu nổi Hoắc Nguyên Chân kích thích, lúc mới bắt đầu là mãnh liệt mà bá đạo, hoàn toàn đánh sụp ý chí phản kháng và lực lượng của nàng. Sau đó không biết thế nào lại biến thành dịu dàng mà hàm súc, tâm nữ nhi đã biến hóa, thân thể giãy dụa như rắn nước, chính là vì như vậy càng có vẻ như đã chuẩn bị đón nhận.
Trong lòng thấp thỏm vuốt ve gò ngực êm ái kia, Hoắc Nguyên Chân yêu thích không nỡ rời tay, đồng thời cũng đang tính toán làm thế nào có thể rút lui dưới tình huống trước mắt.