Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đột nhiên đứng dậy rời đi không được, vậy sẽ phải tìm một cái cớ thích hợp.
Giả bộ bệnh? Giả bộ bị thương? Chắc chắn cũng không được, thân thể Hoắc Nguyên Chân đã không thể dùng sắt thép để hình dung, muốn cho hắn bị thương cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giả vờ như mình không có năng lực làm chuyện đó?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Hoắc Nguyên Chân đã lập tức bị hắn gạt đi. Ngàn vạn lần không nên giả vờ như vậy, vạn nhất ngày sau hoàn tục bị truyền chuyện này ra ngoài, chắc chắn cả đời sẽ không ngóc đầu lên được.
Nếu như là người bình thường sợ rằng lúc này sẽ thuận nước thầy thuyền chiếm đoạt An Như Sương, nhưng Hoắc Nguyên Chân nghĩ cho đại cục, vẫn không thể làm như vậy.
Cho nên nói hắn là một người nhanh trí, suy tư một hồi, trong lòng đã có chủ ý.
Trong thời gian suy tính này, tay của hắn cũng không có nhàn rỗi. An Như Sương đã bị hắn làm cho thở gấp dồn dập, khép mắt như tơ, đôi tay ngọc quấn chặt quanh cổ hắn, không biết thân ở phương nào.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức hành động, mà là chuyên tấn công đội ngọc phong mềm mại kia, cho đến khi An Như Sương chủ động đưa tay đưa vào vạt áo của hắn, Hoắc Nguyên Chân biết hỏa hầu đã không sai biệt lắm.
Hắn đặt giai nhân trong lòng nằm ngang, sau đó nhẹ nhàng mở ra mảnh vải cuối cùng trên thân thể nàng, quần lót của nàng ném sang bên.
Ánh mắt An Như Sương nhắm thật chặt, mặt đỏ như lửa, giờ khắc này nàng đã hơi tỉnh táo một chút, nhưng lúc này đã chậm. Đến trình độ này, nếu như nàng còn nói mình là An Như Sương, như vậy chỉ sợ cả đời cũng không mặt mũi nào gặp Hoắc Nguyên Chân nữa.
Cũng chỉ có thể lỡ sai thì cho sai luôn, về phần sau đó phải giải quyết như thế nào, hiện tại nàng cũng không thể nào nghĩ ra được.
Một bàn tay nóng bỏng chạm tới địa phương mềm mại nhất của nữ nhân, An Như Sương theo bản năng uốn cong người, móng tay đâm sâu vào lưng Hoắc Nguyên Chân.
Ngón tay của Hoắc Nguyên Chân máy động vài cái, đột nhiên ngừng lại, nhẹ giọng nói bên tai ở An Như Sương:
- An tỷ tỷ, làm sao vậy? Vì sao lại... Nhiều như vậy...
Thời khắc mấu chốt dừng lại làm cho An Như Sương ngần người ra, trong mắt khôi phục chút về tỉnh táo.
Nhưng câu hỏi của Hoắc Nguyên Chân vô cùng xấu hổ, làm sao nàng có thể trả lời.
Hơn nữa An Như Sương cũng không có kinh nghiệm gì, gương mặt đỏ ửng khẽ khàng nói:
- Ta cũng không biết...
Lúc này Hoắc Nguyên Chân làm ra vẻ đang vất vả suy nghĩ, một lát sau như đột nhiên lành ngộ được chuyện gì, à lên nói:
- A, ta hiểu rồi, nhất định là tỷ... Tới rồi... Trời ơi, thật là... An tỷ tỷ, vì sao tỷ không chịu nói sớm một chút, sớm biết tỷ không tiện, ta cũng sẽ không làm như vậy.
An Như Sương ngẩn người một chút, nàng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại không thể phân biệt được chuyện này, nhưng trước mắt bảo nàng giải thích thế nào đây?
Vốn nàng muốn nói không phải là như vậy, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến nếu xuôi theo lời hắn, chẳng phải là có thể tránh khỏi chuyện lúng túng xảy ra sao?
Nghĩ đến đây, An Như Sương chật vật gật đầu một cái:
- Ta... Ta chẳng qua là không muốn làm cho ngươi thất vọng mà thôi.
- Tỷ tỷ ngốc của ta ôi, loại chuyện như vậy có thể nào miễn cưỡng, hai ta đã đồng lòng, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng tuyệt đối không phải là ở thời khắc này. Tỷ cứ yên tâm, hôm nay đến đây chấm dứt, ngày sau chúng ta còn có nhiều cơ hội.
Nói xong Hoắc Nguyên Chân trực tiếp nằm xuống bên người An Như Sương, hắn biết thời khắc này cũng không thể trực tiếp rời đi, như vậy sẽ hết sức khác thường. Cho nên hắn chỉ ôm thân thể mềm mại của An Như Sương vào lòng, khẽ nói bên tai nàng:
- An tỷ tỷ, ta cũng đã mệt mỏi, hôm nay ở nơi này nghỉ ngơi một chút, tỷ hãy ngoan ngoãn không nên lộn xộn.
Từ trước tới nay An Như Sương chưa từng ngủ mà không mặc y phục, huống chi còn là nằm trong lòng nam nhân, giờ khắc này trong lòng không nói ra được, lúng túng không được tự nhiên. Nhưng việc đã đến nước này, cho dù là nàng có bao nhiêu lời muốn nói cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giấu trong miệng, để cho nó chìm mãi trong lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra.
Trong lòng có suy nghĩ dù sao đã như thế, vậy không bằng hào phóng một chút, An Như Sương dứt khoát chui vào trong ngực Hoắc Nguyên Chân, nhẹ nhàng nói:
- Hoắc... Nguyên Chân, cảm tạ ngươi.
- Cảm tạ ta làm gì, ta còn phải cảm tạ tỷ tỷ độ lượng bao dung.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, cúi đầu hôn lên môi anh đào của nàng.
Lúc này An Như Sương vẫn còn bàng hoàng chưa tỉnh hắn, cũng hôn đáp trả hắn. Lần này là cả hai bên tình nguyện, cả hai triền miên âu yếm một hồi, làm cho Hoắc Nguyên Chân cơ hồ muốn đổi ý.
Thật vất vả đè xuống lửa dục trong lòng, Hoắc Nguyên Chân kéo chăn lên:
- An tỷ tỷ, ngủ đi, khuya lắm rồi, người tập võ chúng ta hiếm khi có được lúc yên tâm nghỉ ngơi thật sự. Hôm nay diễn ra đại chiến, dưỡng tinh thần cho thật tốt mới là quan trọng.
- Vậy ngươi không sợ Thần Long giáo ban đêm trở lại đánh lén hay sao?
- Không sợ, bần tăng có Phật tổ phù hộ, trời sập xuống cũng không đập trúng đầu của ta.
Tâm tính An Như Sương hơi bình phục lại một chút, giờ phút này cũng không nhịn được phì cười:
- Ngươi còn dám nói Phật tử phù hộ, ta thấy Phật tổ cũng chưa chắc sẽ phù hộ ngươi.
Hoắc Nguyên Chân hơi có chút lúng túng, cười một cái:
- Cho dù là Phật tổ không phù hộ, nhưng ông trời cũng không tuyệt đường người. Có An tỷ tỷ bên cạnh chính là hộ thân phù của ta.
Người này hoa ngôn xảo ngữ, nếu như là bình thời dĩ nhiên là An Như Sương hết sức khinh thường, nhưng bây giờ đã khác. Mới vừa rồi hai người thân thiết đã làm cho khoảng cách giữa hai người nhích lại gần hơn. Trong lòng An Như Sương cũng có biến hóa, thậm chí nàng còn nghĩ nếu như thật sự bị hắn nhận lầm là muội muội, hơn nữa lại không bị phát hiện, dường như cũng không phải là một chuyện xấu gì.
Chậm rãi dựa đầu đẹp vào bả vai Hoắc Nguyên Chân, An Như Sương nhắm hai mắt lại, trong lòng bình tĩnh lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, suy nghĩ dần dần có chút mơ hồ.
Nếu như mình là muội muội, nếu như đêm này một mực kéo dài, như vậy mình sẽ thế nào đây?
Nếu như mới vừa rồi hắn không dừng tay, như vậy sợ rằng bây giờ mình đã là người của hắn, như vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Chuyện trên thế gian này không có nếu như, An Như Sương không nghĩ tới hắn lại cho là mình đã tới kỳ kinh nguyệt, xem ra cho tới bây giờ hắn và muội muội chưa từng làm chuyện như vậy.
Không ngờ rằng trên phương diện này, mình lại đi trước muội muội của mình.
Ngày mai lúc tỉnh lại, nhất định mình phải thức dậy trước, đến lúc đó suy đoán hắn cũng sẽ phát giác được một ít chuyện khác thường. Vậy mình có nên nhắc nhở cho hắn biết, sau đó để cho chuyện này trở thành bí mật nhỏ vĩnh viễn giữ kín giữa hai người?
An Như Sương suy nghĩ trong lòng, chợt cấm thấy hơi túng quẫn, chuyện này đối với Tiên Thiên viên mãn là vô cùng hiếm thấy.