Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng chiến đấu kế tiếp không trông cậy được vào Tiên Thiên viên mãn Nhất Đăng này được nữa.
Tổn thất một viên Đại tướng, Hoắc Nguyên Chân cũng không có vẻ buồn rầu lo lắng, ít nhất theo những người khác thấy, Hoắc Nguyên Chân vẫn tỏ ra rất lạc quan, nói rằng bên mình nhất định thắng lợi.
Mặc dù hắn có biểu hiện như vậy, nhưng người bên cạnh hắn cũng không nghĩ như vậy.
Trong đó bao gồm An Như Sương.
Hôm nay An Như Sương đi theo đại quân đi cứu viện, nàng cùng An Như Huyễn kết bạn mà đi. Vốn là An Như Huyễn nóng lòng muốn chạy lên trước, nhưng thủy chung có chút lo lắng cho tỷ tỷ mình cả ngày nay tâm thần không yên, cho nên lúc cứu viện Hoắc Nguyên Chân, hai người bọn họ cũng không có giúp một tay.
Hôm nay binh bại mà về, An Như Sương cảm thấy mình nên làm gì đó.
Lúc nàng nhìn Hoắc Nguyên Chân, cảm thấy tiểu hòa thượng trẻ tuổi này trong lòng đè nén quá nhiều. Mặc dù bề ngoài nhìn qua hắn rất lạc quan, nhưng nội tâm nhất định rất đau khổ.
Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình cùng muội muội đều đi thăm hắn, nhưng sau khi trở về cũng không có biểu lộ gì, nàng đã đi hỏi muội muội, muội muội cũng nói không biết Hoắc Nguyên Chân tính thế nào.
Nhất định là hắn không muốn cho các nàng lo lắng, các nàng đều là ý trung nhân của hắn, nhất định là không muốn nói ra những lời nhụt chí làm cho các nàng nản chí.
Nhưng An Như Sương cho là mình không giống, có lẽ nàng đi hỏi một chút, Hoắc Nguyên Chân thật sự có thể nói ra những gì hắn muốn giấu trong lòng với mình.
Nàng cũng không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào, do do dự dự đi ra khỏi trướng bồng của mình, đi tới bên ngoài trướng bồng Hoắc Nguyên Chân.
Như vậy đi vào được không? Hắn có thể làm chuyện kia với mình nữa không?
An Như Sương do dự một trận mới âm thầm quyết định, mình đi vào cứ giả bộ hồ đồ là được, tin tưởng hắn cũng sẽ không nói ra chuyện xấu hổ như vậy.
Lúc nàng lấy hết can đảm đi tới bên ngoài trướng bồng Hoắc Nguyên Chân, vén rèm cửa lên, đột nhiên thấy được cảnh tượng làm cho nàng khiếp sợ.
Tám đồ đệ Hoắc Nguyên Chân đều ở bên trong trường bồng, hơn nữa nhắm mắt ngồi thành một hàng.
Bản thân Hoắc Nguyên Chân đang đứng bên cạnh một đệ tử, đơn chưởng đặt tại đỉnh đầu của y, một cỗ nội lực mênh mông trào ra, chỉ chốc lát sau liền ngưng.
Hắn lại đi tới trước mặt đệ tử khác, lại đặt đơn chưởng lên đỉnh đầu, lại là một trận nội lực trào ra.
An Như Sương nhìn qua liền hiểu, đây chính là... Chính là quán đỉnh!
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn cho là chiến đấu không có hy vọng, cho nên muốn truyền toàn bộ công lực cho đệ tử của mình sao?
Quán đỉnh là hao phí nội lực cực lớn, quán đỉnh cho tám đệ tử đạt tới cảnh giới chuẩn viên mãn này, chẳng lẽ là muốn đưa tất cả bọn họ tăng lên tới Tiên Thiên viên mãn sao?
Cho dù hút hắn thành thây khô, chỉ sợ cũng không thể một lần bồi dưỡng ra tám Tiên Thiên viên mãn, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?
Sắc mặt An Như Sương tái nhợt, lập tức vén rèm cửa lên vọt vào, lớn tiếng nói:
- Hoắc Nguyên Chân, người đang làm gì vậy? Mau mau dừng tay!
An Như Sương lỗ mãng vọt vào, Hoắc Nguyên Chân cũng không kinh ngạc, hắn đã cảm thấy An Như Sương ở bên ngoài trướng, chỉ bất quá không có lên tiếng nhắc nhở.
Đợi đến An Như Sương xông tới, Hoắc Nguyên Chân lập tức quay đầu, khẽ hừ với nàng một tiếng.
An Như Sương ngẩn người một chút, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao.
Mấy đệ tử của hòa thượng này nhìn nàng, mặc dù không có vẻ gì là cung kính, nhưng dường như cũng không tỏ ra cao hứng, dường như mình mới vừa cắt đứt chuyện tốt của bọn họ.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hoắc Nguyên Chân tựa hồ cũng không có vẻ gì mệt mỏi, dường như đang làm một chuyện rất bình thường.
Ánh mắt nàng quay một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người nữ đệ tử duy nhất của Hoắc Nguyên Chân, cũng chính là Hoa Đóa.
Tiểu cô nương xinh đẹp này đã xuất gia, bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không cho nàng quy y, cho phép nàng để tóc tu hành.
An Như Sương cũng biết Hoa Đóa, hy vọng có thể biết được một ít tin tức từ trong miệng của nàng.
Hoa Đóa còn tưởng rằng nữ tử trước mắt là An Như Huyễn, bèn cười nói:
- Sư phụ ta đang giúp chúng ta quán đỉnh một môn võ công, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với bản thân sư phụ, Huyễn tỷ tỷ không cần khẩn trương.
An Như Sương nghe thấy Hoa Đóa giải thích, mặt đỏ lên một cái, có vẻ lúng túng nói:
- Thì ra là như vậy, vậy ta không quấy rầy các ngươi.
Nói xong nàng xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn còn cảm thấy không phải là rất yên tâm, liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh:
- Ta chờ một chút, có một số việc muốn hỏi sư phụ các ngươi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không cảm thấy An Như Sương nhìn thấy cảnh tượng quán đỉnh sẽ có ảnh hưởng gì, tiếp tục nhất nhất theo thứ tự quán đỉnh tám đệ tử, không sót người nào.
Hao tốn chừng nửa canh giờ, tám đệ tử đều quán đỉnh kết thúc.
Sau khi tám người này được quán đỉnh, ai nấy hồng quang đầy mặt, hưng phấn dị thường.
Bốn người Tuệ Đạo, Tuệ Nguyên, Tuệ Cương cùng Càn Thát Bà Tuệ Đóa đều nhìn thân thể mình, trong đó Hoa Đóa hưng phấn nói:
- Sư phụ, đệ tử nhìn qua dường như không có gì thay đổi, nhưng đệ tử có thể cảm giác được thân thể của mình bền bỉ hơn vô số lần, cảm giác như không ai có thể làm cho mình bị thương.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu:
- Ta quán đỉnh cho bốn người các con chính là siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể, đây là bản lãnh thiên hạ độc nhất vô nhị. Trừ vi sư ra, chỉ có bốn người các con có được.
Hai mắt Tuệ Đạo sáng lên nói:
- Sư phụ, phòng ngự Kim Cương Bất Hoại Thể của chúng con đạt đến trình độ nào?
- Ha ha, cũng không phải là quá mạnh, cao thủ Tiên Thiên viên mãn không cách nào đánh vỡ mà thôi.
Nghe xong lời của Hoắc Nguyên Chân, bốn người cơ hồ muốn hưng phấn nhảy lên, Tiên Thiên viên mãn không thể đánh vỡ, đây là khái niệm gì?
Trong lòng của tuyệt đại đa số người, Tiên Thiên viên mãn nằm ở độ cao không thể với tới.
Cho dù là tư chất các đệ tử Hoắc Nguyên Chân ưu tú, cộng thêm được danh sư dạy dỗ, cho tới bây giờ cũng không ngờ mình có thể tiến vào cảnh giới viên mãn.
Công lực bọn họ đều trải qua Hoắc Nguyên Chân quán định mới đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, tập thể tu luyện Kim Cương Phục Ma Quyển mới đạt tới chuẩn viên mãn.
Những Tiên Thiên viên mãn cũng không phải là dựa vào quán đỉnh có thể thực hiện, nhất định bản thân phải có lãnh ngộ cực sâu đối với võ đạo mới được.
Lần này sư phụ gọi bọn họ tới quán đỉnh lần nữa, mặc dù bọn họ cảm thấy cao hứng, nhưng cũng không cho là vì vậy mình có thể trở thành viên mãn.
Hơn nữa trước khi Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh cũng nói cho bọn họ biết, chẳng qua là quán đỉnh một môn võ học.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới mặc dù không trở thành viên mãn, lại học được tuyệt đỉnh thần công cao thủ viên mãn cũng không thể đánh vỡ, siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể.
Nhìn mấy người bọn họ tỏ ra hết sức hưng phấn, bọn bốn người Tuệ Thiên lộ ra vẻ hâm mộ.
Tuệ Long do dự nói:
- Sư phụ, bốn người chúng con là bốn đệ tử mà người thu trước, vì sao sư phụ lại quán đỉnh võ công lợi hại như vậy cho các vị sư đệ sư muội? Vì sao con cảm thấy bất quá chỉ là thân thể cường tráng, nhưng lại không có cảm giác trình độ dẻo dai gia tăng thật nhiều?
Tuệ Long đặt câu hỏi vừa đúng nói ra tiếng lòng mấy người khác, ai nấy rối rít gật đầu.
Hoắc Nguyên Chân cười mắng:
- Mấy người các con lòng tham chưa đủ, đó há chỉ là cường tráng một chút xíu mà thôi. Đó là cường tráng rất nhiều, nhiều vô số.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Các con đều là đệ tử Thiếu Lâm, hẳn cũng đã tu luyện qua Long Tượng Bát Nhã Công.
- Đúng vậy sư phụ, chúng con đều luyện qua Long Tượng, bất quá loại võ học đó tiến cảnh quá chậm, hôm nay Đại sư huynh cũng bất quá mới luyện thành tầng thứ tư Long Tượng, e rằng không có ý nghĩa gì nhiều trong trận chiến lần này.
Tuệ Long nói xong, đột nhiên trước mắt sáng lên:
- Sư phụ, chẳng lẽ người quán định cho chúng con chính là Long Tượng Bát Nhã Công sao?
- Đúng vậy.
- Vậy... Hiện tại chúng con học được tầng thứ mấy Long Tượng? Có tới tầng mười hay không?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu, cười mà không nói.
Tuệ Tĩnh suy đoán tầng mười một, Tuệ Long suy nghĩ một chút nói là tầng mười hai, đều bị Hoắc Nguyên Chân nhất nhất bác bỏ.
Mấy người cũng lộ ra vẻ hưng phấn, giọng nói Tuệ Long có chút run rẩy:
- Chẳng lẽ sư phụ trực tiếp quán đỉnh cho chúng con tầng mười ba Long Tượng sao? Con cảm thấy cường tráng hơn trước rất nhiều...
Không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân vẫn lắc đầu:
- Các con đều sai lầm rồi, lần này vi sư quán đỉnh cho các con là độc môn tuyệt học của ta, siêu cấp Long Tượng Bát Nhã Công, càng thêm hùng mạnh so với Mật tông Long Tượng.
Lúc này Tuệ Thiên cũng kinh ngạc nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ Long Tượng Bát Nhã Công còn có tầng thứ mười bốn sao?
Long Tượng Bát Nhã Công luyện đến cực điểm cũng bất quá chỉ là tầng mười ba mà thôi, cũng không có cái gọi là tầng mười bốn.
Hoắc Nguyên Chân bác bỏ suy đoán của Tuệ Thiên, mấy đệ tử đều mơ hồ, Tuệ Thiên dứt khoát nói:
- Sư phụ, người nói rõ cho các đệ tử đi, hiện tại chúng con học được siêu cấp Long Tượng này, nếu phân chia theo cấp bậc của Mật tông, vậy là tầng thứ mấy?
- Loại siêu cấp Long Tượng này cũng là từ căn bản Mật tông đi lên, chỉ bất quá trải qua vi sư cải biến đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, không thể dựa theo lẽ thường tính toán. Nếu như phải tính toán, vậy đây coi như là tầng hai mươi sáu!
- Tầng hai mươi sáu! Đây chẳng phải là gia tăng gấp đôi?!
Bốn người đều kích động đứng lên, nhìn dáng vẻ giống như muốn tìm thứ gì để thử xem lực lượng của mình một phen.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng ngăn cản bọn họ:
- Ngồi xuống, lời vi sư còn chưa nói hết, chẳng lẽ ta lừa gạt các con hay sao?
Bọn họ vội vàng xấu hổ ngồi xuống, nhưng dáng vẻ hưng phấn lộ ra không có cách nào che giấu.
Lần này đến phiên bọn Tuệ Đao hâm mộ Tuệ Thiên:
- Sư phụ, tầng hai mươi sáu Long Tượng, không biết sức lực hùng mạnh tới mức nào, vì sao sư phụ không quán đỉnh môn võ học này cho bốn người chúng con?
- Không nên quá tham lam, Kim Cương Bất Hoại Thể của các con Tiên Thiên viên mãn không thể đánh phá chẳng lẽ còn kém sao? Hai môn võ học một chủ công, một chủ phòng, mỗi môn đều có tác dụng riêng của nó, vi sư căn cứ tình huống cụ thể của các con mới đưa ra quyết định này, chắc chắn là thích hợp nhất với các con.
Tám đệ tử nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân đều hài lòng ngồi thẳng, mặt lộ vẻ sùng bái. Quả thật mình đã tu tám kiếp mới có thể tìm được một vị sư phụ vô địch như vậy.
Hoắc Nguyên Chân thấy bọn họ đều hài lòng, lúc này mới nói:
- Lần này chúng ta tấn công Thần Long giáo gặp phải một ít khó khăn, không ý nhân sĩ võ lâm bên ngoài hiện tại đã tâm tàn ý lạnh, cho rằng chúng ta không cách nào đạt được thắng lợi cuối cùng. Nguyên nhân chính là vì chúng ta không cách nào thông qua trận địa phòng ngự chỗ đuôi rồng, hẳn là các con cũng nghe nói.
Tám đệ tử rối rít gật đầu, bọn họ đều biết trận địa bắn trường thương nơi đuôi rồng. Mặc dù không có tham gia chiến đấu, nhưng nghe những người khác kể lại, bọn họ cũng rất nhức đầu, không biết nên làm thế nào mới có thể thông qua.
- Chúng ta không thiếu cao thủ cầm chân bọn chúng, mà là không thể vượt qua trận địa trường thương kia. Nếu không vượt qua được, vậy chúng ta sẽ phải phá hủy nó!
Hoắc Nguyên Chân vung tay một cái thật mạnh:
- Vi sư đã đích thân thí nghiệm qua, mặc dù uy lực những trường thương kia rất mạnh, nhưng cũng không thể phá được siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể. Cho nên hôm nay ta quán đỉnh cho bốn người các con môn võ học này, chính là muốn lợi dụng lực lượng phòng ngự của các con xung kích trận địa nỏ đó!
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo một mảnh vải bên trong đại trướng.
Mảnh vải rơi xuống, bên dưới chất đống không ít đồ, bọn họ tập trung quan sát.
Hoắc Nguyên Chân đi tới bên cạnh một vật có hình dáng cái thùng:
- Đây là thứ mà vi sư mới vừa chế tạo, vật này có tác dụng là khoác lên người sẽ tăng cường sức nặng của thân mình. Các con hãy xem ở đây còn có một điểm tựa, chính là phòng ngừa các con bị lực xung kích của trường thương đánh trúng. Có những thứ này, các con có thể không úy kỵ những trường thương kia, có thể thoải mái xông thẳng lên phía trước.
Bốn đệ tử học được Kim Cương Bất Hoại Thể đều hưng phấn đi tới, cầm những thùng lớn do gỗ gia công thêm sắt chế thành kia, thi nhau cầm lên mang vào thử nghiệm.
- Sư phụ, vật này rất nặng, chúng con mang theo cái này sợ rằng hành động cũng sẽ không thuận tiện, như vậy chúng con tấn công thế nào đây?
- Không cần các con tấn công, các con chỉ cần che chở người phía sau là được rồi, người chân chính phụ trách tiến công là bốn vị sư huynh của các con.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía bốn người Tuệ Thiên:
- Vi sư quán đỉnh cho các con siêu cấp Long Tượng, chính là muốn mượn lực lượng của các con phá hủy trận địa đó. Vũ khí của các con cũng chuẩn bị xong, bất quá bởi vì quá lớn không có mang vào, bây giờ nói cho các con biết cũng không sao, vũ khí của các con chính là cây.
- Cây ư?
- Không sai, hơn nữa còn là cây khô đốt lửa. Ưu điểm duy nhất của loại vũ khí này chính là nặng nề, bằng vào lực lượng các con hiện tại cầm chúng lên không thành vấn đề. Vi sư nói như vậy các con đã hiểu chưa?
Tám đệ tử liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nhao nhao muốn thử.
Tuệ Thiên gật đầu thật mạnh:
- Sự phụ yên tâm, các đệ tử đã hiểu được, lần này tuyệt đối không có phụ sư phụ kỳ vọng, nhất định phải đánh cho trận địa kia tan xác pháo!
- Các con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất bây giờ tất cả đi ra ngoài đi, nhớ chia ra hai người một tổ, luyện tập phối hợp thật tốt một phen, không nên để vào thời điểm chiến đấu xuất hiện sai lầm.