Phương Trượng

chương 697: kéo nhau trở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Không cần các con phụ trách cao thủ đối phương, các con chỉ cần phá hủy trận địa là tốt rồi. Chờ các con luyện tập thuần thục, chúng ta sẽ tấn công Thần Long giáo lần nữa!

- Xin sư phụ bất tất phải nhọc lòng, tối đa một ngày chúng con sẽ có câu trả lời chắc chắn cho sư phụ.

Tám đệ tử đều hứa hẹn với Hoắc Nguyên Chân, sau đó phân phối rất nhanh, hai người một tổ đi ra ngoài luyện tập.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới hài lòng xoay người, nhìn về phía An Như Sương bên cạnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn đùa dai một chút:

- Huyễn tỷ tỷ tới thật đúng lúc, ta cũng có một chuyện muốn nói cho tỷ biết.

An Như Sương ngẩn người một chút, đang muốn giải thích mình là An Như Sương, nhưng nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, lại không tự chủ được hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Hoắc Nguyên Chân đi tới, nhẹ nhàng kéo tay của nàng:

- Là liên quan tới tỷ tỷ của nàng, ta nói ra nàng không được tức giận.

Mãi cho đến khi An Như Sương rời khỏi doanh trướng của Hoắc Nguyên Chân vẫn còn chóng mặt, hoàn toàn không thể phân biệt hòa thượng đang giả bộ hồ đồ hay thật sự không có nhận ra mình.

Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Hoắc Nguyên Chân giống như nói xin lỗi mình, hơn nữa khi nói không cẩn thận đã ngủ với tỷ tỷ của nàng, An Như Sương thật muốn xé rách mồm của người này.

Kết quả cuối cùng chính là An Như Sương căn bản không biết trả lời thế nào, giải thích cũng không phải, không giải thích cũng không tốt.

Cho nên khi Hoắc Nguyên Chân bảo đảm với nàng, nhất định cho tỷ muội các nàng một chỗ nương tựa, An Như Sương cũng đã quên mình hiện tại là An Như Huyễn, có phải nên tức giận một chút hay không đây?

Đợi đến khi nàng hiểu được, mới biết hòa thượng này đáng ghét tới mức nào.

- ------------------------------------------------

Huấn luyện của tám đại đệ tử Tuệ Thiên đã qua hết hai ngày.

Loại huấn luyện này không có tiền lệ có thể tham khảo, loại chuyện tấn công trận địa này gần như cũng chưa xuất hiện ở trong giang hồ, hơn nữa lần này tám đại đệ tử của Hoắc Nguyên Chân càng cần phải phối hợp chặt chẽ.

Cứ hai người một tổ, lực lượng phá hủy trận địa chân chính là mấy người Tuệ Thiên đã luyện tập Long Tượng Bát Nhã Công. Thế nhưng nếu không có bốn người ở trước mặt đã luyện tập Kim Cương Bất Hoại Thể, vậy trận đánh này không có cách nào đánh được.

Người phòng ngự rất là quan trọng, đồng thời phải bảo vệ tốt mình, càng phải cẩn thận bảo vệ sư huynh sau lưng.

Cho nên vốn kế hoạch cần một ngày là có thể huấn luyện có thành tựu đã trì hoãn đến hai ngày tám người mới luyện tập thuần thục, bất cứ lúc nào cũng có thể xông trận.

Trong vòng hai ngày này, Võ Lâm Minh Trung Nguyên lòng người bàng hoàng, thậm chí rất nhiều người đã manh nha xuất hiện ý niệm thối lui.

Nếu đi có lẽ ngày sau người của Thần Long giáo không tìm được bọn họ, lưu lại liều chết đến cùng chỉ sợ một chút hy vọng cũng không có.

Hoắc Nguyên Chân hiểu được, tâm trạng này của mọi người chủ yếu là bởi vì cảm giác đánh phá không được trận địa mang đến, cho nên hắn cũng không nóng lòng.

Lần trước tấn công Thần Long giáo, đệ tử của Võ Lâm Minh là chủ lực, lần này Hoắc Nguyên Chân đã thay đổi chủ ý, để đệ tử Thiếu Lâm tự mình lên tuyến đầu, cũng để cho mọi người trong Võ Lâm Minh nhìn thấy thực lực của Thiếu Lâm.

Khi tám đại đệ tử đột kích, Hoắc Nguyên Chân cũng là chủ lực, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là kiềm chế cao thủ cảnh giới Ngự của đối phương.

Trong Thần Long giáo trước mắt có bốn đại cao thủ cảnh giới Ngự, phân biệt là ba vị trưởng lão đứng hàng đầu, còn có An Mộ Phong.

Ngoài ra còn có bảy tên Tiên Thiên viên mãn, trong đó năm vị là trưởng lão của Thần Long giáo, còn có hai người Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử.

Sự uy hiếp của bảy người này đối với đệ tử của mình không phải là rất lớn, Kim Cương Bất Hoại Thể là Tiên Thiên viên mãn không thể phá, mặc dù không thể bởi vì phòng ngự mạnh là có thể chiến thắng đối phương, nhưng tối thiểu là không nguy hiểm có.

Thế nhưng cao thủ cảnh giới Ngự không giống như vậy, bọn họ có đủ thực lực đánh chết đệ tử của mình, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải đưa đến tác dụng kiềm chế này.

Mà người cùng Hoắc Nguyên Chân tiến lên chính là Tang Cách.

Là cảnh giới Ngự duy nhất trong đội ngũ, cuối cùng Tang Cách đã có được cơ hội ra trận, lòng tràn đầy tự tin ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân bảo đảm. Chỉ cần Hoắc Nguyên Chân chỉ định một đối thủ cho hắn, hắn nhất định sẽ có thể làm cho đối phương không cách nào tạo thành uy hiếp với đệ tử bình thường.

Hoắc Nguyên Chân cũng không có lạc quan như Tang Cách, mặc dù người này là thiên tài, thế nhưng bàn về công lực, bất kể là mấy trưởng lão của Thần Long giáo hay là An Mộ Phong đều không phải là Tang Cách có thể đối phó.

Chỉ mong có thể chống đỡ lâu một chút là được rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không có yêu cầu quá cao.

Mãi cho đến sáng sớm một ngày cuối tháng, tám đại đệ tử tập kết hoàn tất, báo cáo với Hoắc Nguyên Chân bọn họ đã hoàn toàn nắm giữ thuần thục trận hình, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.

Hơn nữa cũng có chút gấp gáp, có lẽ ngày mai chính là một lần dị động cuối cùng của thiên tượng Thất Diệu, khi đó Đinh Bất Nhị sẽ xuất thế rồi, không thể đánh vỡ phòng ngự của Thần Long giáo trong thời gian này, tiêu trừ vây cánh của hắn, vậy chiến đấu cuối cùng không có cách nào đánh được.

Cho nên nghe được mấy đệ tử của mình cuối cùng đã thành công, Hoắc Nguyên Chân cũng rất là cao hứng, lập tức tuyên bố hành quân, hiện tại bắt đầu tấn công Thần Long giáo lần nữa.

Dưới nghiêm lệnh của Hoắc Nguyên Chân, đệ tử của Võ Lâm Minh tập kết ba trăm người lần nữa, chẳng qua ba trăm người này là áp hậu trận, không cần bọn họ lên tuyến đầu. Chỉ cần sau khi phá vỡ trận địa những người này sẽ theo đệ tử Thiếu Lâm xung phong, chạy thẳng đến Thiên Thủy hồ.

Mặc dù có chút lo lắng, thế nhưng mệnh lệnh của võ lâm Minh chủ vẫn là phải nghe, hôm nay bọn họ cũng đã không có lựa chọn khác.

Trận hình được sắp xếp, phía trước nhất chính là Hoắc Nguyên Chân, Tang Cách, còn có tám đại đệ tử của mình, hợp thành đội tấn công thứ nhất, nhiệm vụ chính là phá hủy trận địa.

Đội thứ hai chính là do bốn người Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, hai tỷ muội An gia dẫn theo Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm ở phía sau chuẩn bị, một khi trận địa bị đánh vỡ, các nàng cần phải lập tức xuất động tiếp viện.

Phía sau Thập Bát Đồng Nhân chính là đại quân của Võ Lâm Minh.

Những đệ tử còn lại tạo thành Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận, Hoắc Nguyên Chân không để bọn họ động, bọn họ chẳng qua là Tiên Thiên trung kỳ, còn chưa đủ đối địch trong loại chiến đấu này, hơn nữa người của trận pháp này cũng không được tổn thất.

Ba đội đã tập hợp xong, Hoắc Nguyên Chân nói đơn giản mấy câu, cổ vũ sĩ khí cho đệ tử Thiếu Lâm.

Không cần Hoắc Nguyên Chân nói, đệ tử Thiếu Lâm cũng biết tình thế nghiêm trọng, mỗi người ý chí chiến đấu sôi sục, bất cứ lúc nào cũng có thể xả thân vì nghĩa.

Sau khi thông báo mấy nữ tử cẩn thận chiếu cố chính mình, Hoắc Nguyên Chân, Tang Cách, cùng với Bát Bộ Chúng tạo thành đội cảm tử dẫn đầu lên đường.

Miệng rồng đã bị Mạc Thiên Tà phá hư, quả thực mang đến tiện lợi cực lớn cho đám người Hoắc Nguyên Chân. Miệng rồng đã không cách nào khép lại, hơn nữa không có chỗ hiểm có thể thủ, đám người Hoắc Nguyên Chân có thể dễ dàng đi vào chạy thẳng tới khu vực đuôi rồng.

Tốc độ đi tới của bọn họ cũng không nhanh, bởi vì trang bị của tám đệ tử quá mức nặng nề hạn chế.

Dụng cụ phòng ngự giống như cọc gỗ của Hoắc Nguyên Chân làm thành quả thật quá mức nặng nề cồng kềnh, chẳng qua thứ nhất là không có công cụ và tài liệu thích hợp, thứ hai là cũng không có nhiều thời gian như vậy, làm ra dụng cụ có thể phòng ngự lực xung kích của trường thương là được rồi.

Bốn người này bước chân tập tễnh, gần như là đi tới từng bước một, bốn người Tuệ Thiên ở phía sau cũng không khá hơn chút nào so với bọn họ.

Bốn người bọn họ mỗi người trong tay đều cầm một cây khô cực lớn dài đến sáu bảy trượng.

Cành lá phía trên đã chặt xuống, chỉ còn lại một thân cây khô trơ trọi, phía trên tẩm đầy dầu. Những dầu này đều là khi Hoắc Nguyên Chân ý thức được chiến thuật này đã cố ý trở về Thiếu Lâm tự lấy, ước chừng hơn mười thùng dầu thấm ướt hết cây khô.

Gỗ khô thấm đầy dầu như vậy chẳng những nặng dị thường, hơn nữa vô cùng dễ cháy, cháy rất mạnh.

Đoạn cây khô cầm trong hơi nhỏ một chút, phía trên còn bọc một tầng da sắt, tránh cho lửa đốt đến tay.

Nếu chỉ tính riêng trọng lượng, vũ khí của mấy người Tuệ Thiên càng phải nặng nề hơn so với dụng cụ phòng ngự của mấy người Tuệ Đao, hơn nữa độ dài quá lớn, cho dù bọn họ đã luyện thành Long Tượng Bát Nhã Công, cầm lên cũng rất là không tiện.

Người của Thần Long giáo đã sớm biết được chuyện người Trung Nguyên tấn công lần nữa, bên kia đã sớm đợi lâu rồi, nhưng còn chưa nhìn thấy đối phương xuất hiện.

Hoặc là nói bọn họ đã nghe được tiếng bước chân, tiếng thình thịch rất lớn, thế nhưng vì sao những người này vẫn chưa qua đây?

Tam trưởng lão hôm nay là lần đầu tiên ra trận, hai ngày trước Đại trưởng lão ở Thiên Thủy hồ tế tự, hắn ở bên cạnh hộ pháp, Nhị trưởng lão ra trận giết địch, nghe nói khi đó đã đánh bại người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên, Tam trưởng lão nghe mà trong lòng ngứa ngáy.

Cho nên hôm nay biết được tin tức đối phương lại tấn công lần nữa, hắn nói gì cũng phải đổi một lần với Nhị trưởng lão, tự mình đi tới tuyến đầu, cũng muốn đại triển thân thủ.

Không nghĩ đến người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên hiệu suất lại thấp như vậy, lộ trình mấy dặm không ngờ đã sắp hết nửa canh giờ còn không có thấy bóng người. Tam trưởng lão từ hưng phân đến nóng vội, từ nóng vội đến thất vọng, từ thất vọng lại đến nhàm chán, cuối cùng suýt chút nữa đã nằm xuống đất. Nếu như không phải An Mộ Phong bảo đảm đối phương nhất định sẽ tới, Tam trưởng lão sẽ cho rằng đối phương đã bỏ cuộc rồi.

Liếc mắt nhìn An Mộ Phong một cái, Tam trưởng lão có chút xem thường, người này võ công cao không sai, hắn là phải mạnh hơn mình và Nhị ca một chút, trước mắt trong giáo đại khái chỉ có Đại ca có thể đấu một trận với đối phương.

Thế nhưng Tam trưởng lão luôn cảm thấy người này cũng không phải là người của Thần Long giáo, không biết Đại ca dựa vào cái gì mà tín nhiệm hắn như vậy, chẳng lẽ sau khi Thánh Vương xuất thế, thật sự sẽ trọng dụng người ngoại lai này sao?

Đợi một chút đến khi chiến đấu, nhất định mình phải biểu hiện khá hơn một chút, cũng để cho đám người trong giáo nhìn thấy phong thái của mình, nhất định phải vượt qua tên họ An này.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, bóng người dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt cuối cùng làm cho đám người Thần Long giáo đang nhàm chán trở nên hưng phấn.

- Tới rồi. Tới rồi. - Thật sự tới rồi, các ngươi xem, chính ở chỗ đó.

- Một hai ba bốn... Vì sao tổng cộng chỉ có mười người chứ? Hơn nữa đi chậm như vậy.

- Bọn họ mặc đồ cổ quái kia, cầm cây khô kia là muốn làm gì? Chẳng lẽ là đã từ bỏ chiến đấu, tới dựng nhà cho chúng ta sao?

Người của Thần Long giáo trở nên hưng phấn, từng người dốc hết sức lực ra trêu chọc. Ở trong mắt của bọn họ, người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên chẳng qua là một đám người ô hợp, làm sao có thể so sánh với đệ tử của Thần Long giáo được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chiến đấu lần trước chính là minh chứng, ba trăm đệ tử Võ Lâm Minh ở trước mặt trận địa trường thương này, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.

Tam trưởng lão cau mày nhìn một hồi, cẩn thận quan sát một trận, đợi khi đối phương càng ngày càng tiếp cận, chân mày của hắn cũng giãn ra, cười nói với An Mộ Phong:

- An tiên sinh, xem ra đối phương thật sự không có bản lĩnh gì rồi, ngươi nhìn những người này xem, chỉ có tiểu Lạt Ma kia là cảnh giới Ngự. À, còn có Nhất Giới của Thiếu Lâm kia võ công có chút cổ quái, tám người còn lại không ngờ vẫn là cảnh giới chuẩn viên mãn.

- Lão phu thật sự nghĩ không thông, bọn họ với cảnh giới như vậy cũng dám tới đây chịu chết, thật cho rằng trận địa trường thương của chúng ta là vô dụng sao? Lát nữa An tiên sinh áp trận là được, lão phu lên chỉ huy, để cho bọn họ một tên cũng không chạy được.

An Mộ Phong nhìn Tam trưởng lão một chút, hắn cũng không có không tim không phổi như đối phương, mà do dự một chút:

- Không thể khinh thường, hòa thượng Nhất Giới của Thiếu Lâm làm việc mỗi lần đều vượt ngoài dự đoán của mọi người, lần này đối phương chỉ có mười người tới, chuyện này quá mức cổ quái, chúng ta không thể không phòng.

- Ha ha. An tiên sinh cẩn thận hơi quá rồi, chỉ có thực lực mới là đáng để sợ hãi, những người này đều không có thực lực gì, có gì phải sợ, mọi người chuẩn bị, đối phương sắp sửa tới rồi, lần này... Hả, bọn họ đang làm gì?

An Mộ Phong và người của Thần Long giáo đều nhìn về đám hòa thượng đã tiếp cận gần năm mươi trượng.

Chỉ thấy bốn cọc người đang đứng phía trước bày trận, che chắn bốn hòa thượng cầm cây khô kia ở phía sau.

Hòa thượng cầm cây khô vào lúc này không ngờ là... Không ngờ là đang đốt lửa.

Khi nhìn thấy đối phương châm lửa đốt cây khô, An Mộ Phong và Tam trưởng lão còn không có cảm giác gì, thế nhưng Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử đi theo sau lưng hai người lại biến sắc.

Không phải bọn họ chưa từng thấy qua chuyện như vậy.

Lần trước khi ở trong Hồ Điệp cốc, Hoắc Nguyên Chân lần đầu tiên cứu Đông Phương Tình, hắn chính là cầm lấy một cây khô đốt lửa, uy lực của loại vũ khí cực lớn này để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.

Chỉ cần ngươi có lực lượng, nếu sử dụng loại đại hóa côn này, cơ bản đã không phải là sức người có thể chống lại.

Vừa nhớ tới dáng vẻ của Hoắc Nguyên Chân quơ múa đại hóa côn năm xưa, hai người đều rùng mình. Động Huyền Tử càng là do dự nói với An Mộ Phong và Động Huyền Tử:

- An tiên sinh, Tam trưởng lão, loại cây khô này lại đốt cháy lên uy lực chính là không nhỏ, nếu như đập lên trận địa, chỉ sợ là không để ngăn cản.

Không đợi An Mộ Phong nói, Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Nực cười, mặc dù cây khô này không nhỏ, thế nhưng căn bản cũng không thể đập đến trận địa, chẳng lẽ trường thương trận của chúng ta là bài trí sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio