Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân biết nếu lúc này mình phun máu, nhất định sẽ kích thích đối phương càng thêm nổi điên, vậy mình sẽ phải nghênh đón đả kích càng thêm mãnh liệt.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là vô dụng, lúc này cũng không cần biết Như Lai Thần Chưởng hay là Bát Nhã Thần Chưởng, thậm chí là Thiếu Lâm Long Trảo Thủ. Hoắc Nguyên Chân chỉ cần dùng thuận tay liền liều mạng đánh lên người An Mộ Phong.
Quanh người An Mộ Phong trải rộng huyết khí và hắc khí có lực phòng ngự cường hãn vượt quá tưởng tượng, môn Tiên Huyết Tế Điện này rõ ràng có sự đề thăng tiến độ cực lớn đối với tất cả các năng lực. Hiện tại An Mộ Phong cũng không thua Hoắc Nguyên Chân trên phương diện lực lượng, thậm chí phương diện phòng ngự cũng tăng lên rất nhiều.
Mỗi một trong chưởng có thể khai sơn phá thạch của Hoắc Nguyên Chân đánh lên người, An Mộ Phong cũng không chút lay động được hắn. Bằng vào tinh thần điên cuồng kia, An Mộ Phong cứng rắn đánh ngang tay giữa đối công với Hoắc Nguyên Chân.
Chiến đấu ở những địa phương khác cũng đã kết thúc rồi.
Trận địa đã phá hủy xong, đánh phá không được phòng ngự của bốn tên có siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể, người của Thần Long giáo căn bản không cách nào làm tổn thương được bốn người cầm đại hỏa cồn kia, chỉ có thể nhìn đối phương đập nát trận địa sau đó thiêu hủy không còn.
Kẻ chết người bị thương, những đệ tử Thần Long giáo còn lại đã sớm chạy về khu vực đuôi rồng giữ nhiệm vụ phòng ngự.
Hiện tại chỉ còn mấy người ở nơi này, có hai người Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử đang nhìn sững sờ. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không còn thi triển yêu pháp chữ Cấm kỳ quái kia với bọn họ nữa, nhưng lúc này bọn họ cũng không có nghĩ tới chuyện đi hỗ trợ, bởi vì chiến đấu của Hoắc Nguyên Chân và An Mộ Phong đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Đệ tử Bát Bộ Chúng cũng đều ngây ngốc nhìn hai người điên cuồng quấn lấy nhau, thậm chí lúc này Tam trưởng lão cũng quên đi truy sát Tang Cách. Tang Cách cũng quên chạy trốn, hai người một trước một sau đứng ở đó, chỉ thiếu sóng vai chắp tay cùng xem kịch.
Ở phía miệng rồng, đại quân của Hoắc Nguyên Chân an bài lúc trước, lúc này cũng đã đuổi theo tới.
Đến nơi này, bọn họ phát hiện cũng không thể lập tức truy kích, chuyện này có chút khác với dự tính.
Trận địa rách nát chỗ đuôi rồng hôm nay đã trở thành một mảnh biển lửa, muốn xông qua tối thiểu cũng sẽ bị đốt toàn thân nám đen, phải chờ ngọn lửa tắt mới được.
Hơn nữa mọi người cũng không nghĩ đến truy kích, không nhìn thấy phương trượng còn đang ở nơi đó đánh giết cao hứng với địch nhân sao, làm gì cũng phải chờ chiến đấu kết thúc mới được.
Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình cùng đi tới, Lý Thanh Hoa nhìn thấy tình huống này, lập tức liền muốn rút phi đao ra cho An Mộ Phong một đao.
Lại nói Lý Thanh Hoa đã từng bởi vì quan hệ của Nhiễm Đông Dạ mà thích qua An Mộ Phong, thế nhưng đến khi Hoắc Nguyên Chân xuất hiện, An Mộ Phong đã biến mất trong lòng của Lý Thanh Hoa, đến hôm nay người này càng là địch nhân không đội trời chung. Lúc trước vì cứu Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa đã dùng phi đao bắn An Mộ Phong, còn làm cho hắn bị thương, hiện tại rút đao đối với hắn cũng không có chút áp lực nào.
Lúc này nếu như An Mộ Phong trúng một đao, như vậy có lẽ chiến đấu sẽ phải kết thúc. Đối công điên cuồng của hắn và Hoắc Nguyên Chân cũng đã tiếp cận gần cuối, hai người đều bị thương không nhẹ, đều đã đạt tới cực hạn, người nào ngã xuống trước cũng có khả năng.
Thế nhưng đúng lúc Lý Thanh Hoa muốn rút đao, Đông Phương Tình lại đột nhiên ngăn cản nàng.
- Sư tỷ chậm đã.
Lý Thanh Hoa nhìn Đông Phương Tình một cái, trong lòng có chút không thích.
Chuyện trước kia là Lý Thanh Hoa không đúng, nàng cũng không hy vọng tiếp tục căng thẳng với Đông Phương Tình, muốn tìm cơ hội hóa giải mâu thuẫn giữa hai người, nhưng Đông Phương Tình không cho nàng cơ hội này.
Thế nhưng chuyện trước mắt không liên quan với ân oán của các nàng, chuyện liên quan đến sự an nguy của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa có thể nào ngồi yên không để ý đến.
- Sư muội, ngươi làm gì vậy? Mau mau tránh ra, không thấy Nguyên Chân và An Mộ Phong chiến đấu đến thời khắc mấu chốt rồi sao?
Đông Phương Tình lắc đầu một cái:
- Ta nghĩ Nguyên Chân nhất định là muốn đường đường chính chính đánh thắng trận này, mà không phải là mượn tay người khác, không phải bắn người.
Đối với lời nói của Đông Phương Tình, Lý Thanh Hoa có chút coi thường.
- Sư muội, mặc dù Nguyên Chân là một người xuất gia, nhưng hắn không giống với những người xuất gia khác, ngươi cho rằng hắn sẽ tuân theo những thứ lễ nghĩa máy móc kia, quang minh chính đại đoạt được thắng lợi trong chiến đấu sao? Ngươi sai lầm rồi, chỉ cần có thể thắng, hắn bằng lòng làm bất cứ chuyện gì, ngươi nói bốn chữ đường đường chính chính này không thích hợp với Nguyên Chân, nhanh một chút tránh ra đi.
Mặc dù Đông Phương Tình không muốn nói nhiều với Lý Thanh Hoa, thế nhưng hiển nhiên nàng nhìn thấy càng thêm thấu triệt so với Lý Thanh Hoa, lúc này cũng không khỏi giải thích nhiều một chút.
- Ta thừa nhận ngươi nói đúng, nếu như nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần ngươi nói lúc này phi toàn bộ châm của ta đã bắn vào người An Mộ Phong rồi. Thế nhưng người nhìn xem, phía sau chúng ta còn có nhiều đệ tử của võ lâm Trung Nguyên như vậy, những người này đều một mực coi Nguyên Chân là nhân vật lãnh tụ võ lâm, giống như Thái Sơn Bắc Đẩu. Hôm nay dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nếu như ta và ngươi nhúng tay trợ giúp, chính là ảnh hưởng rất lớn đối với hình tượng của Nguyên Chân.
Sau khi Lý Thanh Hoa nghe xong sửng sốt một chút, rốt cục cũng đã hiểu ra:
- Ngươi muốn nói là...
- Không sai, mặc dù Nguyên Chân không phải là quân tử gì, nhưng lúc này cũng phải giả bộ thành quân tử, tối thiểu cũng phải làm cho người của võ Trung Nguyên cho rằng hắn là quân tử. Như vậy địa vị võ lâm Minh chủ của hắn mới càng thêm vững chắc, cũng càng có thể phục người.
Lý Thanh Hoa cắn môi, cuối cùng thở dài:
- Rốt cục ngươi đã làm võ lâm Minh chủ, nhìn vấn đề càng thêm rõ ràng hơn ta rất nhiều, chỉ là... Chỉ là như vậy, không phải Nguyên Chân đã thành ngụy quân tử rồi sao?
Đông Phương Tình liếc nhìn Hoắc Nguyên Chân đang điên cuồng chiến đấu với An Mộ Phong:
- Vậy ngươi cho rằng hắn không phải ngụy quân tử sao? Nếu hắn là chân quân tử, thì giữa ta và ngươi chỉ sợ cũng không có ngày hôm nay rồi. Đã sớm sinh tử gặp nhau, hôm nay hại ta đối mặt với ngươi vẫn không thể báo thù, không phải là vì hắn sao?
Lý Thanh Hoa mặt lộ vẻ áy náy:
- Sư muội, chuyện này...
- Sư tỷ không cần nhiều lời, chuyện này ta đã có quyết định, chỉ cần Nguyên Chân không bỏ ta, ta sẽ một mực ở bên cạnh hắn, sẽ không làm ra chuyện khiến hắn khổ sở. Về phần ngươi... Vậy phải xem ý tứ của bản thân Nguyên Chân đi.
Lý Thanh Hoa nghe được lời nói của Đông Phương Tình, có chút khó có thể tin nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư muội, ngươi nói gì? Ta không có nghe lầm chứ? Ngươi lặp lại lần nữa được không?