Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Ông Phương Tình lạnh lùng quay đầu đi:
- Không nói. Xem thật kỹ ngụy quân tử của ngươi, không được để hắn chết ở trong tay của An Mộ Phong. Thiệt là một người như vậy, vì sao phải đi làm hòa thượng? Cũng không biết bao nhiêu tỷ muội vì hắn mà đêm không thể chợp mắt, lệ thấm ướt khăn.
Lúc này trong lòng Lý Thanh Hoa dậy sóng, vừa nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, tâm trạng kích động biểu hiện ra ngoài mặt, thỉnh thoảng còn tranh thủ nhìn trộm Đông Phương Tình. Những lời nói này của Đông Phương Tình xem như là đã mở ra tâm kết của Lý Thanh Hoa từ trước đến nay, làm cho nàng hạnh phúc cả người muốn ngất đi.
Chỉ cần Hoắc Nguyên Chân có thể sống sót trong trận chiến đấu này, như vậy sau này chờ đợi nàng đúng là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn bậc nào.
Mặc dù sắc mặt Đông Phương Tình lạnh như băng, nhưng trong lòng cũng có một tia cảm khái.
Biện pháp này cuối cùng là không có biện pháp, đều là vì hòa thượng trước mắt, Đông Phương Tình không muốn cuối cùng mọi người nhận lấy một kết cục bị kịch, như vậy hiện tại sẽ phải kéo ra một màn kịch vui.
Huống chi Lý Thanh Hoa quả thật cũng rất có thành tâm muốn quan hệ tốt với mình. Đông Phương Tình không còn đảm nhiệm Minh chủ nữa, một lòng muốn cùng Hoắc Nguyên Chân bạc đầu giai lão cũng đã xem nhẹ ân oán rất nhiều, hiện tại nhìn thấy Lý Thanh Hoa, ít nhất đã không còn kích động lập tức động võ như trước.
Hơn nữa Lý Thanh Hoa có thể xuống giọng thỉnh cầu mình tha thứ, không phải cũng bởi vì hòa thượng này sao? Đều là nữ nhân như nhau, đều là người mệnh khổ tâm cao so với trời.
Bên này hai người đều có tâm sự, chiến đấu bên kia cuối cùng đã đến giai đoạn cuối cùng.
Phong thái cuồng bạo của An Mộ Phong dưới sự đả kích mãnh liệt của Hoắc Nguyên Chân cũng dần dần biến mất, đến lúc này, trên người hai người đã không nhìn thấy được chỗ nào lành lặn.
Hơn nữa trên đầu bọn họ đều sưng giống như đầu heo, không biết đã trúng mấy trăm quyền.
Hai người đều bằng vào lực lượng còn sót lại, ngươi một cái ta cũng một cái, có đi có lại vung nắm đấm đánh lên người đối phương, mỗi khi đánh ra một quyền mình cũng là lảo đảo, căn bản cũng không có lực sát thương gì.
Cho dù như vậy cũng đều không chịu dễ dàng buông tha.
Nắm đấm của An Mộ Phong lần nữa vung tới, Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng hạ thấp đầu, làm cho nắm đấm của đối phương đánh lên trên đỉnh đầu của mình.
Lúc này, Thiết Đầu Công ban đầu lần nữa lập công.
Kim Cương Bất Hoại Thể cộng thêm Thiết Đầu Công, đầu của Hoắc Nguyên Chân xem như là bộ phận cứng rắn nhất, năm đấm của An Mộ Phong đánh lên căn bản sẽ không tạo thành tổn thương gì.
Bằng vào ưu thế của điểm này, dần dần Hoắc Nguyên Chân đã chiếm cứ thượng phong, mặc dù tần suất ra quyện cùng tốc độ vô cùng chậm chạp, nhưng cũng nhanh hơn một chút so với An Mộ Phong.
Trạng thái cuồng bạo của An Mộ Phong đã không còn, thần trí cũng khôi phục một chút, cũng đã phát hiện tình huống hiện tại.
Tiếp tục như vậy, An Mộ Phong nhất định là người thất bại cuối cùng.
Hắn không muốn thất bại lúc này, cho nên hắn quyết định đánh liều một trận.
Ra quyền cũng đã phí sức, thông thường là không thể nào nhấc chân, nhưng lúc này An Mộ Phong muốn dùng chân.
Bởi vì toàn thân của Hoắc Nguyên Chân đều vô cùng cứng rắn, hắn đánh bất động, nhưng hắn biết nhược điểm của nam nhân ở chỗ nào.
Mặc dù làm như vậy có chút hèn hạ, nhưng An Mộ Phong vì thắng lợi cũng không để ý nữa.
Cho nên sau khi hắn ăn một quyền của Hoắc Nguyên Chân lui lại mấy bước, quyết đoán nhấc chân, một cước đá vào hạ bộ của Hoắc Nguyên Chân.
Một cước trúng đích, An Mộ Phong cũng đã đánh mất chút khí lực cuối cùng, nhưng hắn lại cười to ha ha, nói đứt quãng:
- Nhất Giới. Ngươi xong rồi, ha ha, ngươi cả đời này thành thành thật thật làm hòa thượng của ngươi đi. Ha ha ha.
An Mộ Phong đã tập trung hết sức lực cuối cùng toàn thân, lực đạo của một cước này cũng không nhỏ.
Giống như là một người kề bên tử vong, hắn cũng sẽ có thời khắc hồi quang phản chiếu, huống chi An Mộ Phong còn xa chưa đi đến mức kề bên tử vong.
Lực độ một kích cuối cùng của hắn rất lớn, dù cho thật sự là một khối sắt, hắn cũng có thể đá thủng một lỗ được.
Ý của hắn là muốn đánh liều mạng, nhưng Hoắc Nguyên Chân không ngờ An Mộ Phong cuối cùng sẽ đột xuất kỳ chiêu, mạo hiểm một đòn độc ác, cho nên không tránh một cước đã vô cùng mệt mỏi của hắn.
Sự thật cũng không thể nào tránh né, một cước An Mộ Phong trúng đích chuẩn xác.
Sau khi trúng đích, An Mộ Phong đứng ở nơi đó lảo đảo muốn ngã, dựa vào lực ý chí hùng mạnh vẫn còn đang chống đỡ thân thể không chịu ngã xuống, hắn muốn xem Hoắc Nguyên Chân ngã xuống trước mình.
- Ha ha! Nhất Giới ôi Nhất Giới! Ngươi là một hòa thượng chất phác cũng biết vung quả đấm của ngươi sao? Một cước của lão tử bây giờ, hòa thượng ngươi đời này là coi như định rồi, chỉ là đáng tiếc nha đầu Như Huyễn vẫn còn có lòng đối với ngươi.
- Song ta đã nhìn xa, biết đi theo tên khốn người sẽ không có tiền đồ gì, cho nên ta sẽ làm cho nó hết hy vọng, ngươi cũng có thể an tâm xuất gia niệm Phật. Yên tâm đi, ta sẽ để người một con đường sông, xem dáng vẻ của người sau này lúc làm một hòa thượng thật, nhất định sẽ rất thú vị! Ha ha ha ha!
Hoắc Nguyên Chân trúng chiêu, người lo lắng thật sự là không ít.
Đệ tử Thiếu Lâm đều cảm thấy không có gì, dù sao làm hòa thượng, cái thứ đó có hay không có cũng như nhau, ảnh hưởng cũng không phải là lớn lắm, còn có thể chân chính đoạn tuyệt dục niệm.
Thế nhưng hai nữ tử Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình lại không giống, hai khuôn mặt nhất thời trắng bệch. Không phải là các nàng rất hy vọng sau này có thể cùng Hoắc Nguyên Chân làm chuyện gì, các nàng đều không phải là tiểu hài tử, những chuyện này đều đã thông suốt, có một số việc cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là các nàng lo lắng bản thân Hoắc Nguyên Chân không qua được cửa ải kia.
Hai người kêu lên một tiếng, muốn tiến lên xem thử trạng thái của Hoắc Nguyên Chân.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân vẫn đứng yên nơi đó, cúi đầu không thấy được biểu lộ trên mặt, vai hơi có chút lay động, có thể là đang đau đớn phát run thì phải.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân đưa tay vẫy vẫy về phía hai người bọn họ, ngăn cản các nàng tiến lên.
Hai nàng sững sờ đứng ở nơi đó, chẳng lẽ Hoắc Nguyên Chân cũng không có đại sự gì sao?
An Mộ Phong cũng cảm giác có chút kỳ quái. Lúc này Hoắc Nguyên Chân không phải là đau đớn lăn lộn trên mặt đất sao? Vì sao dường như cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng của mình?
Đúng rồi, hòa thượng này cũng không phải là người bình thường, hắn cũng có lực ý chí và lực nhẫn nại hùng mạnh, nếu như không thể chịu đựng, vậy sẽ không làm hòa thượng được.
Nhất định là hắn đang giả bộ, đang kiên trì, không muốn để người khác biết hắn đã bị phế, để tránh truyền đi thanh danh không hay.
An Mộ Phong cho rằng đã nhìn thấu suy nghĩ của Hoắc Nguyên Chân, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường:
- Nhất Giới, ta không biết người còn kiên trì cái gì? Chẳng lẽ người cho rằng như vậy là có thể che giấu sự thực ngươi đã bị ta phế sao?
Nói xong hắn xoay người mặt hướng về phe Võ Lâm Minh Trung Nguyên, lớn tiếng nói:
- Đám chuột nhắt võ lâm Trung Nguyên nghe đây, tên này là Võ Lâm Minh chủ của các ngươi, phương trượng Nhất Giới của Thiếu Lâm tự. Hắn là một hòa thượng, cả đời cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm hòa thượng, bởi vì hắn đã bị một cước lão phu phế bỏ, từ nay đã không phải là một nam nhân!
Nội bộ của Võ Lâm Minh Trung Nguyên phát ra tiếng bàn tán xôn xao một trận. Mọi người đều là nam nhân, hơn nữa chiến đấu của hai người đã đến thời khắc cuối cùng vô cùng chậm chạp, tự nhiên tất cả mọi người đều thấy rõ.
Sau khi phương trượng Nhất Giới trúng một cước của An Mộ Phong đã ngồi xổm xuống, sau khi An Mộ Phong tuyên bố Nhất Giới đã bị phế, xem ra đây là sự thật.
Vừa nghĩ tới bị một cước tàn nhẫn đó, những nam nhân này đều trong lòng lạnh toát, không tự chủ được khép hai chân lại. Đây chính là hình phạt tàn khốc, quả thật là chí mạng, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy đau.
Lời của An Mộ Phong nói xong, sống lưng cũng không tự chủ đã nổi ốc lên một chút.
Đá phế Hoắc Nguyên Chân, trong lòng của hắn rất vui sướng, không phải là bởi vì người khác mà là bởi vì Nhiễm Đông Dạ.
Lần trước ở Tây Vực, Nhiễm Đông Dạ đơn độc dạy Hoắc Nguyên Chân võ nghệ, An Mộ Phong đã cảm giác có chút không tốt, đúng là cho tới bây giờ Nhiễm Đông Dạ chưa từng ở chung một chỗ cùng nam nhân khác như vậy.
Mình không có đãi ngộ này, Đinh Bất Nhị trước đây cũng không có. Hai người muốn nán lại một hồi đơn độc cùng Nhiễm Đông Dạ, phần lớn thời gian cũng là tự nói tự nghe, Nhiễm Đông Dạ căn bản cũng không thèm đáp lại, vô cùng lãnh đạm.
Cho dù là như vậy, cũng chỉ có Đinh Bất Nhị cùng mình mới có thể đến gần Nhiễm Đông Dạ, nam nhân khác càng không có cơ hội này. Làm bạn Nhiễm Đông Dạ trăm năm, đối với cá nhân Nhiễm Đông Dạ, An Mộ Phong tự nhận vẫn tương đối hiểu rõ.
Thế nhưng hiện tại xuất hiện một tên Nhất Giới, hơn nữa có vẻ tương đối gần cùng Nhiễm Đông Dạ. Nhất là sau lần trước từ Thiếu Lâm trở lại, Nhiễm Đông Dạ cũng có chút biến hóa, An Mộ Phong bén nhạy phát giác được, trong lòng còn hối hận đã để cho Nhiễm Đông Dạ đi Thiếu Lâm Tự dự lễ.
Nhưng bất kể trong lòng Nhiễm Đông Dạ có ý tưởng đó hay không, hay là Hoắc Nguyên Chân có ý kiến gì đối với Nhiễm Đông Dạ hay không, hiện tại đều không quan trọng, bởi vì hắn đã bị mình phế bỏ, không còn có năng lực kia nữa.
Giết chết hết thảy yếu tố không yên ổn ở trạng thái manh nha, đây chính là ý nghĩ trong lòng An Mộ Phong.
Nói tới cùng kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng cũng không đứng được, bây giờ vừa nghĩ tới chuyện Nhiễm Đông Dạ An Mộ Phong cảm thấy lại có một ít khí lực. Người Thần Long giáo của mình đã đến tăng viện phía sau, cũng ở bên kia xem chiến trận, xem ra trận đánh này thắng lợi đã định.
Bước ngoặt của thắng lợi chính là một cước của mình hoàn toàn kết thúc trận chiến này, không có Nhất Giới, người của Trung Nguyên thuần túy chỉ là một bọn ô hợp, không cần mình đánh cũng phải tự tan.
Suy đoán một hồi nữa sẽ có người tuyên bố phản bội tại chỗ, gia nhập sang phe Thần Long giáo.
An Mộ Phong đang dương dương đắc ý suy nghĩ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân ngồi xổm trước mặt ngón tay chỉ chỉ bàn chân của An Mộ Phong.
An Mộ Phong ngần người một chút, vì sao người này ngoan cường như vậy? Đến hiện tại còn kiên trì không ngã, nếu không phải là mình thoáng động linh cơ, bây giờ người ngã xuống chính là mình.
Song tâm tính ưu việt của người thắng lợi khiến lúc này An Mộ Phong cũng cũng độ lượng hơn, giả bộ cao ngạo nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nhất Giới, ngươi còn có gì muốn nói sao? Bây giờ cứ nói đi, nói xong cũng có thể đi xuất gia, chỉ có điều ta đề nghị người đi tìm một miếu nhỏ, dù sao quy mô bây giờ của Thiếu Lâm đã không nhỏ, một tên phế nhân như người vậy làm phương trượng sẽ khiến người giang hồ nói xấu.
- A, đúng rồi! Còn có Võ Lâm Minh chủ, chức Minh chủ này cũng không tới phiên ngươi làm, dứt khoát mời cao nhân khác đi, song Minh chủ khác nhất định phải là người của Thần Long giáo bọn ta đảm nhiệm.
Hắn nói xong vốn cho rằng Hoắc Nguyên Chân sẽ cầu xin tha thứ, không ngờ hòa thượng này lại nhìn hắn nói một câu:
- Chẳng lẽ là ngươi không cảm thấy đau chân sao?
- Cái... Cái gì? Ngươi nói cái gì?
An Mộ Phong nhìn Hoắc Nguyên Chân khó có thể tin, hắn đang nói xằng bậy chuyện gì vậy?
- Bần tăng đang vấn an thí chủ ngươi, chẳng lẽ là ngươi không cảm thấy đau chân sao? Chính là bàn chân vừa mới đá ta lúc nãy.
An Mộ Phong ngay cả người, bàn chân hơi cong một cái, mới vừa rồi không cảm thấy, hiện tại trải qua nhắc nhở của Hoắc Nguyên Chân, hắn thật sự cảm giác bàn chân của mình rất đau.
Phải biết rằng trận chiến giữa An Mộ Phong cùng Hoắc Nguyên Chân, toàn thân trên dưới hai người đều đã tổn thương, hơn nữa nửa người trên cũng không biết đã trúng bao nhiêu đòn đánh, có thể nói khắp nơi đều đau.
Dưới tình huống này còn có thể cảm thấy đau chân, vậy đã nói lên bàn chân này đã là đau vô cùng.
An Mộ Phong mấp máy môi vài cái, bàn chân cong không tự nhiên, còn đang mạnh miệng nói:
- Quả là có hơi đau, song không quan hệ, chỉ cần chế được ngươi, chút đau đớn này lão phu vẫn có thể chịu đựng được.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xổm ở nơi đó ngẩng đầu lên:
- An thí chủ, người vẫn chưa rõ sao? Giống như một người đá một cước vào tảng đá, bàn chân này sẽ đau thậm chí gãy xương, mà tảng đá cũng không có một chút quan hệ nào. Tình huống của người hiện tại chính là như vậy, người nhìn cho thật kỹ đi, có thể đã gãy xương.
Vừa nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân lại từ tại chỗ đứng lên thần kỳ, lấy tay phủi phủi quần áo, nơi hạ bộ còn có dấu vết một cước của An Mộ Phong đã trúng, song hắn không biết xấu hổ phủi phủi vài cái.
Quả thật An Mộ Phong quả thực không dám tin tưởng vào mắt của mình, vì sao hắn lại không có việc gì chứ?
Vừa mới muốn nói gì đó, từng trận đau đớn từ dưới chân truyền tới, An Mộ Phong cảm thấy dường như đầu khớp xương mình đã gây thật sự, mới vừa rồi hưng phấn quá mức còn không cảm giác được, hiện tại mới cảm thấy.
- Ôi... Trời ơi!
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân đã đứng lên, mà thân thể của An Mộ Phong lại cong xuống, hai tay ôm bàn chân, đồng thời cảm giác được đau đớn trên dưới toàn thân, đứng không vững nữa ngã nhào trên đất.
Xung quanh cũng vang lên một mảnh thanh âm hít sâu một hơi khí lạnh, phương trượng người ta làm ảo thuật thế nào vậy? Vì sao nơi đó trúng một cước cũng không có việc gì chứ?
Chẳng lẽ phương trượng là một nữ nhân hóa trang hay sao? Không phải, mặc dù phương trượng nhìn rất đẹp, thế nhưng vẫn không giống nữ nhân lắm.
Huống chi dù cho là nữ nhân thật, chỉ sợ cũng sẽ rất đau.
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến An Mộ Phong ngã xuống đất, quay đầu nhìn về phía người của võ lâm Trung Nguyên nói lớn:
- Các vị, Thiếu Lâm ta có bảy mươi hai tuyệt kỹ, mỗi một môn công phu luyện đến cảnh giới đại thành đều có hiệu quả không tưởng tượng được.