Phương Trượng

chương 706: tuyệt địa phản kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mắt thấy một chân sắp sửa tiến vào hồ nước, đại xà đột nhiên làm ra một cử động khiến tất cả mọi người thất kinh.

Miệng rắn mở ra cực lớn, thò ra như tia chớp, cơ hồ không có đụng chạm đến thân thể của tên đệ tử này, chỉ là hút một cái đã nuốt chửng cả người hắn vào trong bụng.

Đoán chừng vóc người của tên đệ tử này, ngay cả cổ họng của đại xà cũng không chạm được đã vào bụng.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, nhất là người của Thần Long giáo.

Chẳng những Thánh Vương vẫn chưa có xuất hiện, hơn nữa biểu tượng của Thần Long giáo này lại ăn thịt đệ tử trong giáo. Đây quả thực làm cho bọn họ không cách nào tiếp nhận.

Trái ngược về kinh hoàng của người Thần Long giáo, người của võ lâm Trung Nguyên lại thở ra một hơi thật dài.

Thậm chí có người còn ở trong gió lốc lớn tiếng la lên:

- Này! Đây chính là vật của tín ngưỡng các ngươi sao? Dường như không hữu hảo lắm đối với các ngươi!

- Đáng đời nhé! Lại coi một con rắn như tổ tông, bị ăn thịt thật là đáng đời!

- Vì sao Đinh Bất Nhị của các ngươi vẫn chưa đi ra? Có phải thấy chúng ta binh hùng tướng mạnh sợ không dám ra hay không?

Sắc mặt Đại trưởng lão của Thần Long giáo xanh mét. Lão không nhìn thấu cử động của Thần Long, cũng không dám vọng động, không thể làm gì khác hơn là hỏi người bên cạnh:

- Các người có biết Thần Long Đại nhân có ý tứ gì không?

Bây giờ bên này còn lại mấy nhân vật nòng cốt, gồm có Nhị trưởng lão bị thương, còn có Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử, còn có Giác Viễn, chỉ còn lại mấy người như vậy.

Nhị trưởng lão bị thương nặng căn bản nói không ra lời. Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử ngơ ngác nhìn nhau. Đại trưởng lão cũng không hiểu sự tình, làm sao mấy người bọn họ có thể rõ ràng.

Giác Viễn ở một bên cũng không nói gì, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ những gì.

Trong lúc mấy người Đại trưởng lão còn đang suy nghĩ, đột nhiên con đại xà kia ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời phát ra tiếng gào thét tức giận.

Rắn vốn không gầm, nhưng con rắn này rõ ràng không giống vậy, chẳng những phát ra tiếng kêu quái dị, hơn nữa thân thể cực lớn lay động, cái đuôi rất dài từ phương xa duỗi ra ngoài, nặng nề quất lên trên mặt hồ. Một cột nước phóng lên cao, thắng trên trăm trượng, dường như là muốn đánh lên bầu trời.

Mọi người theo cột nước đưa mắt nhìn về phía không trung, kinh hãi phát hiện ở trên bầu trời ước chừng cao trên hai trăm trượng, một con chim cực lớn đang lượn vòng.

Rất nhiều người cũng rất quen thuộc con chim này, đó là Kim Nhãn Điêu của Hoắc Nguyên Chân, là vật để hắn cưỡi, thì ra con chim này vẫn ở trên trời.

Nhưng mà tại sao đại xà này lại phát ra địch ý lớn như vậy đối với chim này chứ? Là vì bọn chúng là oan gia đối đầu trời sinh sao?

Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được tâm trạng của Kim Nhãn Điêu, chẳng những đại xà có địch ý đối với nó, Kim Nhãn Điêu cũng có địch ý rất sâu đối với đại xà phía dưới, đồng thời cũng có kiêng kỵ rất sâu.

Nó biết lợi hại của con đại xà này, cho dù thực lực Kim Nhãn Điêu đã có trình độ viên mãn, thế nhưng cũng không dám tùy tiện hạ xuống thấp một chút. Con đại xà này rất nguy hiểm, ít nhất Kim Nhãn Điêu bây giờ không phải là đối thủ của nó.

Xem ra trước đây ở đại hội Minh chủ, Kim Nhãn Điêu ăn thịt con rắn kia, quả thật có liên hệ máu mủ cùng con đại xà này của Thần Long giáo.

Khó trách người kia của Miêu Cương đã nói Thần Long Đại nhân sẽ không bỏ qua cho Hoắc Nguyên Chân, con rắn này đã thông linh tính, nhận ra được cừu nhân của mình.

Quả nhiên, sau khi con đại xà kia cố gắng dùng cột nước đã kích Kim Nhãn Điêu trên bầu trời không thành công, ánh mắt lạnh như băng đột nhiên nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nơi xa.

Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi trong lòng, cảm giác tóc của mình cũng phải dựng lên.

Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không có tóc, đây chỉ là một cảm giác. Ánh mắt của con rắn kia lạnh như băng quá mức âm độc, nhìn mình làm cho mình cảm thấy toàn thân không dễ chịu.

Quay đầu lại nhìn người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác không tốt, dưới chân di động nhẹ nhàng, đồng thời hướng về người bên cạnh nói:

- Nếu như con đại xà kia tới công kích ta, ta sẽ từ từ dẫn nó vòng vo, các ngươi cũng không nên vọng động, súc sinh này không phải là để đối phó như vậy!

An Gia tỷ muội đều gật đầu đáp ứng, bây giờ rốt cục phe Võ Lâm Minh cũng thật sự là không còn sức chiến đấu gì. Tang Cách đã xác định là hôn mê, uống thuốc ở một bên tu dưỡng.

Vô Danh cũng không có khả năng còn sống, chỉ có thể tranh thủ sớm kết thúc chiến đấu, mang lão về Thiếu Lâm an táng.

Mà tình hình của đôi sư tỷ muội Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình này lại có vẻ kỳ quái, dựa sát vào nhau, nhắm mắt lại điều tức. Lúc đầu An Như Huyễn còn muốn đi gọi hai người bọn họ, lại bị Hoắc Nguyên Chân ngăn cản, nói cứ mặc các nàng như vậy đi.

Những người này đúng là không chịu đựng được xung kích của con đại xà kia. Tin tức từ Kim Nhãn Điêu truyền tới, Hoắc Nguyên Chân biết, trình độ lợi hại của con rắn này không kém gì Đại trưởng lão và An Mộ Phong, hơn nữa thiên phú chiến đấu của loài thú càng bộc lộ trên người nó vô cùng nhuần nhuyễn, cơ hồ là không cách nào thực sự chống lại.

Bên này Hoắc Nguyên Chân đang căn dặn, con đại xà kia đột nhiên động.

Từ trong Thiên Thủy hồ chợt vọt ra, đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy toàn cảnh của con rắn này.

Thân thể dài chừng năm sáu chục trượng, tựa như xe lửa trật đường ray ầm ầm từ trong hồ xông ra, mang theo hơi nước đầy trời, rơi xuống như nước.

Gần tới ven hồ mọi người tránh né không kịp, có một số bị đại xà đụng thẳng, trực tiếp bị nghiền ép lún xuống mặt đất, không còn hài cốt.

Tốc độ này đã vượt qua tuyệt đại bộ phận cao thủ võ lâm. Hoắc Nguyên Chân thấy cảnh tượng này, không có dừng lại chút nào, thi triển khinh công chạy thẳng ra xa.

Mục tiêu của hắn là kiến trúc cự long kia, bởi vì đó là một thông đạo, đại xà không thi triển được ở bên trong, cũng thuận lợi cho mình thoát khỏi.

Thế nhưng mặc dù như thế, hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ của con rắn này. Vào thời điểm hắn sắp đến gần khu vực đuôi rồng, đại xà vẫy đuôi cấp tốc một cái, cái đuôi cực lớn lăng không quất xuống về phía Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không dám hứng chịu cái đuôi con rắn này quất trúng, phải vội chuyển thân thật nhanh rời khỏi phương hướng cũ thoát đi.

Thế nhưng hắn không ngờ mục tiêu của đại xà cũng không phải là hắn, mà là cửa vào của đuôi rồng kia.

Cái đuôi cực lớn quất mạnh vào kiến trúc, trực tiếp đánh sập cửa vào của thông đạo này.

Trong gió lốc một trận bụi mù nổi lên bốn phía, kiến trúc ầm ầm sụp đổ, cửa vào thông đạo đuôi rồng bị phong kín hoàn toàn.

Hoắc Nguyên Chân trong lòng kêu khổ, không ngờ rằng con rắn này lại thông minh như vậy, không ngờ lần này gặp phải phiền phức như vậy, đúng là kế hoạch ban đầu của mình còn chưa chu đáo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio