Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nếu chỉ riêng truy kích của đại xà, Hoắc Nguyên Chân còn không quá đặc biệt lo lắng. Mặc dù súc sinh này lợi hại nhưng trình độ linh hoạt còn kém xa so với con người, muốn đuổi theo kịp mình cũng không phải là dễ dàng lắm.
Thế nhưng lúc đại xà đang truy kích Hoắc Nguyên Chân, bên kia bọn Đại trưởng lão lại động lần nữa.
Đại trưởng lão nhìn về mọi người sau lưng nói:
- Các đệ tử của Thần Long giáo, Thần Long Đại nhân của chúng ta đã đối phó thủ lĩnh Nhất Giới của bọn đạo chích Trung Nguyên. Hòa thượng này chính là một con buôn chiến tranh, dẫn nhân mã mưu toan tiêu diệt Thần Long giáo ta. Bây giờ Thần Long Đại nhân tự mình trừng phạt đối với bọn chúng, địch nhân còn thừa lại chúng ta cũng không thể để cho bọn chúng sống rời khỏi!
Đệ tử của Thần Long giáo ầm ầm đáp ứng, Thần Long đã đích thân để đối phó Nhất Giới, người còn lại căn bản không đáng để lo. Mặc dù trên nhận số phe Trung Nguyên vẫn còn chiếm giữ ưu thế, nhưng dưới tình huống thời tiết ác liệt này, sức chiến đấu của viên mãn trở xuống cơ bản đã không đáng kể.
Đại trưởng lão quay đầu nhìn về phía sức chiến đấu còn lại của bên mình, cũng chính là ba người Đông Phương Thiếu Bạch, Động Huyền Tử cùng Giác Viễn.
- Mấy vị vẫn không có vấn đề gì chứ? Nếu không có vấn đề, bây giờ chúng ta đi giết sạch đối phương.
Mấy người rối rít đứng lên, đi theo phía sau Đại trưởng lão, chuẩn bị động thủ đối với người của phe Trung Nguyên.
An Gia tỷ muội cầm kiếm trên tay, nhìn nhau cười khổ, chỉ sợ đây sẽ là trận chiến cuối cùng của tỷ muội các nàng.
Hoắc Nguyên Chân ở phía xa nhìn thấy, nôn nóng trong lòng. Lúc này, ai còn có thể tới trợ giúp phe võ lâm Trung Nguyên?
Mấy người Đại trưởng lão bắt đầu tăng tốc độ, xung kích về phía người của phe Trung Nguyên.
Hai người An Như Huyễn thậm chí có thể thấy vẻ dữ tợn trong mắt đối phương, nắm thật chắc kiếm trong tay, một tay còn lấy ra Sinh Tử Phù, cho dù tỷ muội các nàng chết trận cũng phải kéo theo hai người bầu bạn với mình.
Ngay lúc đối phương đến gần, lúc các nàng chuẩn bị liều mạng, đột nhiên phía sau hai bàn tay nhỏ bé chia ra vỗ vào vai các nàng.
Hai nữ tử kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình đã đứng lên không biết lúc nào.
Lý Thanh Hoa thoát lực đứng ở phía sau An Như Huyễn, dường như đã hoàn toàn khôi phục khí lực, cười nói với nàng:
- Như Huyễn, chiến đấu như vậy, nếu như không thể chung một chỗ cùng các người, chỉ sợ sau này Nguyên Chân sẽ oán giận ta.
Đông Phương Tình cũng xoa xoa vết máu còn sót lại ở khóe miệng, sắc mặt còn hơi có chút tái nhợt, nhưng dường như cũng không đáng ngại, nhìn An Như Sương nói:
- Như Sương, hai tên phản đồ Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử này cứ giao cho ta tự tay thu thập thật là tốt. Người cùng muội muội người không nên tách ra, như vậy mới có thể phát huy trình độ lớn nhất sức chiến đấu của các ngươi.
An Gia tỷ muội khó có thể tin nhìn hai người các nàng:
- Các ngươi... Các ngươi làm thế nào?
Các nàng không có giải thích, mà là tiến đến trước mặt An Gia tỷ muội, Lý Thanh Hoa nói:
- Chúng ta cần nhanh lên một chút mới được, Nguyên Chân còn cần chúng ta trợ giúp!
Lúc bọn Đại trưởng lão xông về phía nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, chợt thấy Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình đột nhiên lại đứng lên lần nữa.
Hai nữ nhân này vóc người mảnh mai yểu điệu đứng ở nơi đó, mang cho bọn Đại trưởng lão một lực áp bách hùng mạnh.
Không phải là Đại trưởng lão sợ hãi các nàng, mà là lão có thể cảm giác được, hiện tại hai nữ nhân này tuyệt đối không phải là để đối phó.
Đông Phương Tình nhìn An Gia tỷ muội một cái, hướng về các nàng nói:
- Các ngươi theo sư tỷ ta cùng nhau đối phó tên Đại trưởng lão đó, có sư tỷ của ta tồn tại, lão tuyệt đối không rảnh tay chân.
An Gia tỷ muội kinh ngạc nhìn Lý Thanh Hoa một cái. Mọi người đều biết Đại trưởng lão kinh khủng, ngay cả Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là đối thủ, chẳng lẽ Lý Thanh Hoa có thể uy hiếp được người như vậy sao?
Lý Thanh Hoa quay đầu nhìn về phía Đông Phương Tình:
- Vậy ba người còn lại giao cho sư muội.
- Yên tâm đi, hai tên phản đồ Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử, Đông Phương Tình ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Đông Phương Tình nói xong, thân hình thấp thoáng một cái, thẳng đến nghênh đón bọn Đông Phương Thiếu Bạch.
Đại trưởng lão vừa mới muốn ngăn trở, đột nhiên một luồng lực lượng tinh thần hùng mạnh ập đến bao phủ, sát khí lẫm liệt đâm thẳng yết hầu của lão. Đại trưởng lão từ trước đến nay đều là không sợ trời không sợ đất lại cảm giác được tử vong giáng xuống, sau gáy nhất thời toát ra một tầng mồ hôi trắng mờ, vội vàng bày ra tư thế, quay mặt về phương hướng của luồng sát khí kia ập tới.
Lý Thanh Hoa một tay nắm chắc một thanh phi đao bắn kim quang ra bốn phía, hai mắt khép lại, ý niệm từ xa phong tỏa Đại trưởng lão làm cho lão không dám manh động.
Đại trưởng lão vội vàng biến ảo mấy tư thế, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi tinh thần phong tỏa của Lý Thanh Hoa. Lão rất muốn xông lên đánh một trận, thế nhưng An Gia tỷ muội cầm kiếm đứng hai bên, toàn bộ tinh thần phòng bị ở bên cạnh người của Lý Thanh Hoa, khiến lão không có bất kỳ cơ hội nào.
Nếu là bình thường, tự nhiên Đại trưởng lão không xem tài nghệ của An Gia tỷ muội ra gì. Thế nhưng hiện tại bị Lý Thanh Hoa phong tỏa, nếu như dây dưa cùng An Gia tỷ muội, Đại trưởng lão cũng không có nắm chắc tránh được ngọn phi đao kia, cho dù An Gia tỷ muội có thể ngăn trở mình chốc lát đã đủ.
Trong chốc lát đánh chết hai Tiên Thiên viên mãn, Đại trưởng lão không có nắm chắc làm như vậy.
Ba người đã tạo thành một tình trạng giằng co cổ quái. Mặc dù Đại trưởng lão không dám manh động, thế nhưng Lý Thanh Hoa cũng không chắc chắn tuyệt đối có thể sử dụng phi đao đánh chết Đại trưởng lão, cho dù là mới vừa rồi nàng cùng Đông Phương Tình đột nhiên lĩnh ngộ, đã tiến vào cảnh giới Ngự cũng là như vậy.
Tựa hồ mấy người cũng đều thỏa mãn với hiện trạng, có thể thu hút được Đại trưởng lão đối với Lý Thanh Hoa mà nói cũng không dễ dàng lắm. Mà Đại trưởng lão thấy phía sau mình còn có ba viên mãn, đối phó một Đông Phương Tình hắn là cũng không là vấn đề lớn nữa.
Bốn người bên này hình thành giằng co, bên kia Đông Phương Tình đã giao chiến nhanh chóng.
Thấy Đông Phương Tình mặt đầy sát khí nhào tới, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử vốn có tâm lý sợ hãi nàng, bây giờ càng không dám xa nhau, liên hợp với Giác Viễn ba người làm thành thế ỷ giốc với nhau, toàn tâm ứng đối Đông Phương Tình.
Đông Phương Thiếu Bạch ở giữa, Động Huyền Tử bên trái, Giác Viễn bên phải, ba người cho rằng tối thiểu sẽ không thua Đông Phương Tình. Thế nhưng giao thủ một cái mới hiểu được, Đông Phương Tình cũng đã hơn xưa nhiều.
Sau khi đã tiến vào cảnh giới Ngự, Đông Phương Tình tương đương với đại tăng toàn bộ thuộc tính, toàn thân trên dưới cuồn cuộn bạch khí, Phách Không Chưởng phối hợp cùng ngân châm, chỉ giao thủ một cái đã đánh ba viên mãn lần lượt tháo chạy, không còn sức đánh trả chút nào.
Nếu là chiến đấu thông thường này, thậm chí chiến lực của Đông Phương Tình còn trên cả Lý Thanh Hoa, trong cảnh giới Ngự cũng coi như đã nổi bật, làm sao ba tên viên mãn bọn hắn có thể ngăn cản.
Ba người đã dùng hết toàn lực, cũng bất quá chỉ giao thủ cùng Đông Phương Tình không tới năm phút, đã khó có thể duy trì trận hình tam giác. Đầu tiên là Động Huyền Tử bị Đông Phương Tình đánh cho bị thương.
Dưới một mảnh ngân châm bao phủ đầy trời, trong lúc ba người đang mệt mỏi ứng phó, Đông Phương Tình thi triển Quỳ Hoa Na Di đại pháp đi tới phía sau mấy người, lại bắn ra một trận ngân châm xen lẫn một cây kim châm, trực tiếp đâm xuyên qua bả vai của Động Huyền Tử, nhất thời khiến lão mất đi hơn nửa sức chiến đấu.
Động Huyền Tử bị thương thấy không xong, nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch lớn tiếng nói:
- Thiếu Bạch, tác bà nương này quá hung mãnh, mấy người chúng ta không phải là đối thủ, mau rút lui đi!
Thế nhưng bây giờ lại phải rút lui đi nơi nào? Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại sinh ra tâm tư giống nhau, cơ hồ là đồng thời xuất chưởng đầy thẳng Giác Viễn về phía Đông Phương Tình, sau đó hai người dắt tay thối lui, chạy thẳng tới Thiên Thủy hồ.
Chủ ý của bọn hắn cũng đơn giản, chính là đánh cuộc Đông Phương Tình không dám đuổi tới Thiên Thủy hồ, nếu không nhất định sẽ gặp phải truy sát của con đại xà kia.
Mà hiện tại đại xà đang truy kích Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên cũng sẽ không công kích bọn hắn.
Đông Phương Tình cau mày nhìn Giác Viễn bị hai người đẩy tới, trong lòng do dự một chút, đã na di đến sau lưng của Giác Viễn, sau đó xuất thủ một chưởng, quật ngã Giác Viễn trên đất.
Cùng không biết tổn thương có nặng hay không, tóm lại hiện tại Giác Viễn không có đứng lên, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
Đã đánh ngã Giác Viễn, Đông Phương Tình cũng không muốn bỏ qua cho hai người Đông Phương Thiếu Bạch. Về phần truy sát của đại xà thế nào càng không cần nói, chẳng lẽ không vào Thiên Thủy hồ sẽ không phải đối phó con đại cà đó sao? Sẽ không phải đi cứu Hoắc Nguyên Chân sao?
Không do dự tăng tốc dưới chân, Đông Phương Tình chạy thẳng về phía Thiên Thủy hồ.
Hai người Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời kinh hồn khiếp vía, không ngờ Đông Phương Tình hận ý đối với bọn hắn sâu như thế, nhất thời cũng không dám dừng lại ở bên hồ, dưới chân thi triển khinh công, giống như chuồn chuồn lướt nước chạy thẳng ra hồ.
Đông Phương Tình không có dừng lại chút nào, dưới chân lướt nước cũng truy sát theo tới.
Trong hồ hiện tại vẫn không yên ả, sóng đục ngất trời, điện thiểm lôi minh. Hoắc Nguyên Chân ở phía xa đang chạy trốn truy kích của đại xà, đột nhiên thấy Đông Phương Tình truy sát vào trong Thiên Thủy hồ, nhất thời trong lòng khẩn trương, vội vàng thi triển truyền âm:
- Tình nhi! Trong hồ có nguy hiểm! Nàng nhìn xuống dưới xem!
Nghe được truyền âm của Hoắc Nguyên Chân, thân hình của Đông Phương Tình dừng lại một chút, vội vàng nhìn lại hồ nước.
Quả nhiên, sâu trong hồ nước có một luồng hắc khí đang quanh quẩn, tựa hồ đang từ chỗ sâu dưới đáy hồ chậm rãi dâng lên.
Đây là bởi vì Hoắc Nguyên Chân không cần chiến đấu một mực chạy trốn mới phát hiện, về phần những người khác ở đây căn bản cũng không có phát giác.
Thế nhưng đã truy sát hai người đến mức này, Đông Phương Tình còn có chút không cam lòng mạo muội thối lui. Hoắc Nguyên Chân vừa thấy Đông Phương Tình còn sững sờ ở nơi đó, vội vàng nói:
- Nàng mau trở lại, bây giờ liên thủ cùng Thanh Hoa đánh chết Đại trưởng lão, như vậy chúng ta sẽ có ưu thế. Hai kẻ tiểu nhân ngang ngược tàn ác đó căn bản không đủ gây sợ hãi!
Đông Phương Tình nghe cảm thấy có lý, không thể làm gì khác hơn là căm hận nhìn về phía bóng dáng hai kẻ chạy trốn một cái, xoay người từ trong hồ trở về.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử không biết Đông Phương Tình có còn đuổi ở phía sau hay không, cứ cúi đầu dồn sức chạy, một mạch đã tới khu vực trung tâm của Thiên Thủy hồ.
Đến nơi này quay đầu lại, phía sau đã không có bóng dáng của Đông Phương Tình, chỉ có sóng lớn ngập trời ngăn trở tầm nhìn của bọn hắn, không biết tình hình bên bờ.
Hai người muốn thi triển Thiên Nhãn quan sát trở về, lại phát hiện bên bờ đã bị cao thủ cảnh giới Ngự ngăn trở, Thiên Nhãn bọn hắn căn bản không nhìn được.
Hai người thi triển khinh công lơ lửng trên mặt nước, đang lúc do dự có nên trở về trợ giúp Đại trưởng lão hay không. Đột nhiên Động Huyền Tử vừa quay đầu lại, kinh hãi nhìn Đông Phương Thiếu Bạch nói:
- Thiếu Bạch, người xem, đây là cái gì?
Đông Phương Thiếu Bạch cũng vội vàng nhìn lại, mới phát hiện ngay cho bên cạnh hai người không xa, một xoáy nước đang hình thành, một luồng hắc khí ở trong xoáy nước bay lên, hơn nữa càng ngày càng dày đặc.
Từ từ, một bóng người chậm rãi từ chỗ sâu trong xoáy nước đi lên.
Mặc dù hắc khí bao phủ người này có chút không thấy rõ, nhưng hai người vẫn lờ mờ có thể phân biệt, vừa nhìn nhất thời mừng rỡ:
- Thì ra là An tiền bối vẫn không có chuyện gì, thật sự tốt quá. Hiện tại chúng ta lập tức trở về, giết bọn chúng chó gà không tha!
Người trong hồ dâng lên chính là An Mộ Phong, lúc này đôi mắt hắn đỏ như máu, trong hốc khí có vẻ âm u tối tăm, ánh mắt hung ác lạnh lùng quét qua hai người Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử. Hai người nhất thời toàn thân trên dưới đều nổi lên một lớp da gà.
Mặc dù nhìn qua không giống An Mộ Phong lắm, nhưng hai người không biết thể nào, ngược lại cảm thấy giờ phút này An Mộ Phong vô cùng thân thiết.
- An tiền bối, người làm sao vậy?
Đông Phương Thiếu Bạch hỏi thăm dò một câu. Đột nhiên An Mộ Phong phát ra một trận cười.
Tiếng cười âm lãnh tựa như quỷ khóc trong mười tám tầng địa ngục, hai người nghe không kìm hãm được run lập cập.
- Khặc khặc! Đã nhiều năm như vậy, rốt cục lão tử lại lần nữa thấy được thiên địa này! Thật tốt quá, còn nữa, cảm giác nhìn thấy các ngươi cũng thật không tệ.
Mặc dù vẫn là do An Mộ Phong nói ra, nhưng thanh âm âm lãnh này cũng không phải sở hữu của An Mộ Phong. Hai người có thể vô cùng chắc chắn từ trước đến nay chưa từng nghe qua thanh âm này, bởi vì thanh âm này quá đặc biệt, một khi đã nghe qua, chỉ sợ đời này cũng không quên được.
- Người... Người là An tiền bối sao?
- An tiền bối? Khặc khặc! An Mộ Phong cũng được người ta gọi là tiền bối, một tiểu nhân hèn hạ thôi, bây giờ ở đây, chỉ là thể xác của An Mộ Phong mà thôi, hiểu chưa? Bạn nhỏ của ta!
- Bạn nhỏ!
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử nhìn nhau kinh ngạc, trong lòng tựa hồ cũng có hiểu ra một ít gì đó.
Trên dưới toàn thân Động Huyền Tử đều có chút run rẩy:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là... Ngươi lại có thể là!
- Không cần nói lắp, hài tử, ngươi đã đoán đúng, sao hả? Các ngươi là con của lão phu. Đến đây đi, trở lại bên cạnh ta, đến đáy hồ này đi!
Lời nói âm u lạnh lẽo vừa dứt trong miệng của An Mộ Phong, thân thể hắn lại hơi nhích sang bên một chút, nhường ra khu vực trung tâm của xoáy nước đó, giống như đang hoan nghênh Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử đi tới.