Phương Trượng

chương 713: thời gian mười ngày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Lúc này Đinh Bất Nhị giơ một tay lên nhắm Hoắc Nguyên Chân nói:

- Tiểu hòa thượng, qua trí nhớ của An Mộ Phong, thật ra thì lão phu biết một ít chuyện cũ của ngươi. Người là một người thú vị, tựa hồ còn phá giải câu đố đan dược của ta lưu lại.

- Đó chỉ là trò trẻ nít mà thôi, nếu như bần tăng biết sớm một chút chuyện đan dược này, sợ rằng ngươi cũng đã không có ngày hôm nay.

Hoắc Nguyên Chân là con vịt nấu chín, thịt nát miệng không nát, lúc này vẫn không chịu thua người ngoài miệng.

Đinh Bất Nhị cười lạnh một tiếng:

- Tốt! Có điều là ta còn biết, tựa hồ người làm ra một ít sự việc khiến người ta không vui, trên điểm này, ta nhất trí cùng quan điểm của An Mộ Phong, bóp chết một số sự việc ở trạng thái manh nha, ngươi nhất định phải chết. Cho nên chết dưới thân thể của An Mộ Phong cũng coi là ta hoàn thành cho hắn một tâm nguyện nho nhỏ đi! Lần này không ai có thể tới cứu ngươi!

Khi Đinh Bất Nhị muốn xuất thủ đối với mình lần nữa, Hoắc Nguyên Chân biết, trước mắt đại khái sẽ không có người tới cứu mình.

Nhiễm Đông Dạ nói qua nàng sẽ đến Bạch Đầu sơn, nhưng vẫn chưa có xuất hiện qua, Hoắc Nguyên Chân không biết nguyên nhân, có lẽ là bị những chuyện khác trì hoãn.

Mặc dù mấy vị Thời Luân tôn giả tới nơi, nhưng không phát huy ra tác dụng vốn có của bọn họ, mà bị Đinh Bất Nhị bày ra bẫy rập lừa gạt, Hoắc Nguyên Chân đã không ôm hy vọng gì với bọn họ.

Cho nên tình huống trước mắt, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể tự cứu mình.

Nằm dưới đất một thời gian, nhìn Đinh Bất Nhị diễn trò trước mặt Thời Luân tôn giả, nội lực thể lực Hoắc Nguyên Chân đã hơi khôi phục một chút, mặc dù còn bị thương rất nặng, nhưng xuất một chiêu hai chiêu vẫn có thể làm được.

Thấy Định Bất Nhị sắp sửa xuất thủ, một tay Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ súc lực, ngoài mặt vẫn đang tỏ vẻ đau khổ, chờ đợi cơ hội thích hợp nhất.

Mấy vị Thời Luân tôn giả cũng không phải là vô dụng, tối thiểu Tam Thiên Biến Chiếu Pháp bọn họ mang lại cho Đinh Bất Nhị áp lực rất lớn, cỗ thân thể này của An Mộ Phong không thể duy trì quá lâu, Đinh Bất Nhị cần phải nhanh hơn một chút mới được.

Dưới tình huống khẩn cấp này Đinh Bất Nhị cũng không phát hiện động tác nho nhỏ kín đáo của Hoắc Nguyên Chân, vẫn giữ một tay lên thật cao, sau đó giáng xuống thật mạnh.

Tình huống Hoắc Nguyên Chân bây giờ muốn sử dụng chiêu số như Vạn Phật Triều Tông cơ hồ là không có khả năng chuyện duy nhất mà hắn có thể làm chính là phát ra một chưởng dưới góc độ Đinh Bất Nhị không chú ý tới.

Một chưởng này phát ra sát mặt đất, Đinh Bất Nhị dưới áp lực hùng mạnh của Thời Luân tôn giả, quả thật không kịp thời phát hiện một chiêu này, một chưởng đánh ra trúng vào mắt cá chân y.

Lực lượng của Hoắc Nguyên Chân hôm nay cũng không thể nào làm được một sát thương đối thủ, nhưng sau khi đánh trúng mắt cá chân, thân thể Đinh Bất Nhị lập tức bị nghiêng sang một bên, mất đi trọng tâm.

Tình huống như vậy chính là chuyện mà Hoắc Nguyên Chân hy vọng thấy, thân thể Đinh Bất Nhị nghiêng đi, áp lực của Thời Luân tôn giả đè xuống y phải gánh chịu càng lớn. Nếu như không thối lui, thân thể An Mộ Phong sẽ vỡ tan tành, lúc ấy sẽ không thể tạo ra uy hiếp gì với Hoắc Nguyên Chân được nữa.

Đinh Bất Nhị ngàn vạn lần không nghĩ tới dưới tình huống này còn xuất hiện chuyện bất ngờ, áp lực như núi bên trên đè xuống hiện tại đã khiến cho y không chịu nổi.

Thất khiếu An Mộ Phong cũng bắt đầu chảy máu, thân thể lắc lư mấy cái, xương cốt kêu lên răng rắc, mắt thấy sắp sửa tan tác.

Rốt cục Đinh Bất Nhị không cam lòng lên tiếng nói:

- Tiểu hòa thượng người rất cơ trí, lúc này lại còn có thể đánh lén, cỗ thân thể này của An Mộ Phong cũng căn bản không thể phát huy thực lực chân chính của lão phu. Xem ra lần này ngươi có thể sống thêm được mấy ngày.

Hoắc Nguyên Chân xuất ra một chưởng, nằm dưới đất thở hồng hộc, coi như có thể sống sót thành công.

Trên trời bốn vị Thời Luân tôn giả vẫn ở chỗ cũ đọc tụng Tam Thiên Biến Chiếu Pháp. Theo bọn họ thấy, hủy diệt thân thể An Mộ Phong cũng là đòn đá kích nặng nề với Đinh Bất Nhị.

Sự cố chấp của bọn họ cũng mang tới phiền phức không nhỏ cho Đinh Bất Nhị, mắt thấy sắp sửa không kiên trì nổi, rốt cục y buộc lòng phải thối lui xuống Thiên Thủy hồ.

Trước khi Định Bất Nhị đi không cam lòng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, lấy trong ngực ra một cây ngân châm, run lên bắn về phía Hoắc Nguyên Chân. Sau đó như gió thoảng biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại đã xuống Thiên Thủy hồ.

Tình huống Hoắc Nguyên Chân bây giờ căn bản không thể ngăn cản phá châm Đinh Bất Nhị, hắn chỉ cảm giác thân thể tê rần, nhất thời toàn thân như mất đi lực lượng.

Một châm của Đinh Bất Nhị bắn trúng Đan Điền Hoắc Nguyên Chân, bất ngờ tạm thời phong ấn nội lực của hắn.

Loại châm này không thể dùng sức mạnh rút ra, chỉ có thể chậm rãi điều động nội lực từ từ bức ra, cũng không phải là rất khó, chẳng qua là cần rất nhiều thời gian mà thôi.

Đinh Bất Nhị làm như vậy là cố ý muốn để Hoắc Nguyên Chân lại, chờ đợi lần sau y xuất thế vẫn có thể giết chết Hoắc Nguyên Chân.

Tạm thời mất đi nội lực duy trì, Hoắc Nguyên Chân không cách nào rời đi khu vực Thiên Thủy hồ này, bằng vào các nàng Lý Thanh Hoa và Đông Phương Tình cũng không thể mang hắn rời đi.

Lúc này, rốt cục bốn người Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An gia tỷ muội cũng khôi phục một ít, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đi tới, quan sát tình huống Hoắc Nguyên Chân.

Tình huống của các nàng cũng không tốt lành gì, đương nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể để các nàng lo lắng, mỉm cười nói:

- Không sao, chẳng qua là tạm thời phong bế nội lực của ta mà thôi, chỉ cần xung kích năm ba ngày là có thể khôi phục.

Đông Phương Tình cười khổ một cái:

- Nguyên Chấn, năm ba ngày có thể khôi phục dĩ nhiên là rất tốt, sợ là trong năm ba ngày này Đinh Bất Nhị xuất thế lần nữa, như vậy chúng ta sẽ không có chút cơ hội nào.

Lý Thanh Hoa cũng gật đầu một cái:

- Không sai, lực lượng Đinh Bất Nhị hiện tại không phải chúng ta có thể chống cự, có lẽ mấy vị Thời Luân tôn giả biết được lại lịch của hắn, chúng ta không ngại hỏi một chút.

Trước kia Lý Thanh Hoa có một chút giao tình cùng các vị Thời Luân tôn giả, lúc này ngẩng đầu nhìn lên không hỏi:

- Các vị tôn giả, hiện tại tình huống Đinh Bất Nhị như thế nào?

Trên bầu trời Di Lan tôn giả do dự một chút:

- Đinh Bất Nhị cũng không phải là chân chính hiện thế, chẳng qua là y mượn thân thể An Mộ Phong xuất hiện sớm một lần, mục đích chính là hấp dẫn mấy người chúng ta. Y đã thành công, sau khi Tam Thiên Biến Chiếu Pháp của chúng ta thi triển qua lần này, lần sau thi triển cần phải mười ngày nữa, cho nên ta có thể khẳng định Đinh Bất Nhị sẽ chân chính hiện thế trong vòng mười ngày tới.

Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra ngưng trọng:

- Bằng vào lực lượng hùng mạnh các vị tôn giả, cho dù Đinh Bất Nhị xuất hiện lần nữa cũng không nắm chắc đối phó y sao?

Di Lan tôn giả khẽ lắc đầu:

- Chuyện này rất khó nói, bởi vì Đinh Bất Nhị hành sự luôn ra ngoài dự liệu của mọi người, hơn nữa hiện tại cũng không nhìn ra rốt cục thực lực y đạt tới trình độ nào rồi, cho nên...

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, lời của Thời Luân tôn giả cũng không quá rõ ràng, nhưng trong lòng hắn đã hiểu nếu Đinh Bất Nhị xuất hiện lần nữa, Thời Luân tôn giả cũng không nắm chắc đối phó hắn. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân có thể khẳng định, chỉ cần Đinh Bất Nhị dám đi ra lần nữa, Thời Luân tôn giả cũng không phải là đối thủ.

Cho nên biện pháp duy nhất bây giờ chính là thừa dịp Định Bất Nhị vẫn chưa chân chính hiện thế, đám người mình xuống Thiên Thủy hồ tìm sào huyệt của Đinh Bất Nhị, đánh chết y đi mới có thể giải quyết một lần mà an nhàn trọn kiếp.

Khi Hoắc Nguyên Chân nói ra ý nghĩ của mình, mấy vị Thời Luân tôn giả cũng cảm thấy có lý. Hiện tại Đinh Bất Nhị vẫn chưa thể xuất thế chân chính, nhất định là có nguyên nhân. Hoặc là thực lực chưa hoàn toàn khôi phục, hoặc là bị cái gì trói buộc, tóm lại bây giờ còn không phải là trạng thái đỉnh phong của Đinh Bất Nhị, muốn đối phó y phải tranh thủ ra tay thật sớm.

Mấy vị Thời Luân tôn giả thương nghị đơn giản một lượt, quyết định mấy người bọn họ lập tức tiến vào Thiên Thủy hồ, đi tìm sào huyệt Đỉnh Bất Nhị quyết chiến với y.

Thậm chí bọn họ cũng không thông báo cho Hoắc Nguyên Chân biết. Trong mắt bọn họ, mặc dù thực lực bọn Hoắc Nguyên Chân cũng không tồi, nhưng vẫn chưa đủ đối phó Đinh Bất Nhị, chủ lực chân chính vẫn là bốn người bọn họ.

Hoắc Nguyên Chân không có ngăn cản Thời Luân tôn giả. Hắn cũng không ngăn cản được, mặc cho mấy lão Lạt Ma tiến xuống Thiên Thủy hồ, bất quá hắn có linh cảm bọn họ sẽ không thể thành công.

Nếu như sào huyệt Đinh Bất Nhị bị Thời Luân tôn giả phá đi dễ dàng như vậy, y đã không xuất hiện trên mặt hồ.

Nhìn mấy Thời Luân tôn giả biến mất trên mặt hồ, Hoắc Nguyên Chân nằm trên mặt đất, hơi quay đầu nhìn bốn nữ tử bên cạnh sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nở một nụ cười khổ:

- Xem ra chúng ta phải ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian.

Bốn nàng đều không có lên tiếng, chỉ cười khổ đáp lại Hoắc Nguyên Chân, tình huống trước mắt không ổn, tâm trạng của mọi người cũng không tốt.

Hoắc Nguyên Chân nghiến răng hạ vài mệnh lệnh xuống, bảo tất cả người còn sống tại trường không cần lo tới những chuyện khác, lo chuyên tâm khôi phục. Trên người hắn mang theo gần hết Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, lúc này giao cho Đông Phương Tình để cho nàng phân phát toàn bộ, tranh thủ cứu cho tất cả những ai còn sống có thể tiếp tục sống.

Cơ hồ mỗi người đều nhận được đan dược, bắt đầu từ từ khôi phục bên bờ Thiên Thủy hồ. Chiến đấu đến trình độ này, đã không phải là những đệ tử phổ thông kia có thể tham dự.

Hoắc Nguyên Chân cũng uống đan dược, bắt đầu từ từ xung kích ngân châm Đinh Bất Nhị lưu lại. Để cho nội lực tụ tập từng tia một, đẩy ngân châm ra từng chút một.

Đây là một quá trình khá dài, Hoắc Nguyên Chân cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ mình khôi phục, cũng chờ đợi tin tức mấy vị Thời Luân tôn giả.

Mặc dù linh cảm các Thời Luân tôn giả sẽ không thành công, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn ôm một chút hy vọng, hy vọng mấy người bọn họ có thể mang đến tin tức tốt, giải quyết triệt để chuyện này.

Thời gian dần dần trôi qua, sau khi các Thời Luân tôn giả tiến vào Thiên Thủy hồ cũng không thấy trở ra.

Tiến độ Hoắc Nguyên Chân đẩy ngân châm cũng vô cùng chậm chạp, cũng không biết đã qua mấy ngày, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân ngửi thấy một mùi thơm bay tới.

Hắn khẽ mở mắt, chỉ thấy Lý Thanh Hoa bưng một chén sủi cảo tới.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, Lý Thanh Hoa khôi phục tương đối mau, mặc dù cũng chưa đạt đến trạng thái tốt nhất, nhưng hành động tự nhiên, nhìn qua cũng như lành hẳn.

- Thanh Hoa, đây là...?

- Nguyên Chân, người thật là luyện công đến hồ đồ, hôm nay đã là Ba Mươi Tết, bây giờ là buổi tối, một lát nữa chính là năm mới. Đây là sủi cảo mang tới từ Trung Nguyên, nấu lên là có thể ăn được, ngươi nếm thử một chút đi.

Hoắc Nguyên Chân dõi mắt nhìn lại, xung quanh đen nhánh một mảnh, kể từ sau khi Đinh Bất Nhị rời đi, tiết trời cuồng bạo cũng dần dần lắng xuống. Chẳng qua trên trời vẫn là mây đen giăng đầy, đã rất lâu cũng không có nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên thậm chí hắn không thể phân biệt rõ ngày đêm.

Không biết Lý Thanh Hoa làm thế nào biết bây giờ là buổi tối, Hoắc Nguyên Chân có chút cảm khái nói một câu:

- Thật là không nghĩ tới bây giờ lại là năm mới, bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật mau.

Lúc này Đông Phương Tình cũng từ bên cạnh đi tới:

- Đúng vậy, lại là một năm trôi qua, chẳng qua là hiện tại không có tiếng chuông năm mới, cũng không có tiếng pháo

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng cho một viên sủi cảo vào miệng nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa nói:

- Nếu như lúc này ở Thiếu Lâm, nhất định ta sẽ cho các đệ tử treo... Treo pháo, dán... Liên Xuân, sẽ vô cùng náo nhiệt. Tết mà, phải có dáng vẻ của một ngày Tết.

Đông Phương Tình ngồi vào bên người Hoắc Nguyên Chân, có chút tò mò hỏi:

- Vậy trước kia ngươi ở Thiếu Lâm, vào dịp Tết thường sẽ làm những chuyện gì?

Hoắc Nguyên Chân lại cầm lên một viên sủi cảo, nhân bên trong có nấm và rau rất thơm ngon, sau khi nuốt chửng mới trả lời câu hỏi của Đông Phương Tình:

- Tết... Ta có chuyện quan trọng phải làm, thường là vào nửa đêm, chính là thời khắc tổng cựu nghênh tân, thường là ta sẽ trở lại Phương Trượng viện. Bởi vì vào ngày đó sẽ có một chuyện vô cùng quan trọng...

Hoắc Nguyên Chân thoại nói tới chỗ này đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn cảm thấy Hệ Thống trong cơ thể đang phát ra thanh âm nhắc nhở.

- Đã đến giờ quay thưởng năm mới, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?

Hoắc Nguyên Chân vội vàng tra xét thời gian Hệ Thống một chút, phát hiện quả nhiên là đã sang năm mới, bây giờ đúng lúc là nửa đêm mười hai giờ, thời khắc tổng cựu nghênh tân.

Mặc dù quan hệ giữa bọn Lý Thanh Hoa với mình rất tốt, nhưng có một số việc Hoắc Nguyên Chân còn chưa muốn để những người khác biết, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như muốn tu luyện, sau đó nói với hai người bọn họ:

- Đột nhiên ta cảm giác nội lực trong cơ thể có chút dao động, cần phải vội vàng tu luyện, tạm thời cũng không bồi tiếp các nàng tán gẫu.

Bọn Đông Phương Tình rối rít gật đầu, hiện tại bọn họ chỉ có thể tìm vui trong khổ sở. Sau khi Thời Luân tôn giả tiến vào Thiên Thủy hồ bặt vô âm tín, mối uy hiếp của Đinh Bất Nhị vẫn còn tồn tại như trước, có lẽ sắp sửa xuất hiện.

Cho nên chuyện Hoắc Nguyên Chân khôi phục là vô cùng trọng yếu, các nàng đều biết sâu cạn, lập tức đi qua một bên.

Hoắc Nguyên Chân có chút áy náy nhìn các nàng một cái, thuận miệng nói một câu:

- Năm mới vui vẻ!

Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình liếc mắt nhìn nhau, cũng trở về tươi cười đáp lại hắn:

- Năm mới vui vẻ!

Hoắc Nguyên Chân yên lặng không nói, bắt đầu tập trung lực chú ý vào Hệ Thống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio