Phương Trượng

chương 712: tuyệt học hiếm thấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Đinh Bất Nhị bước chậm rãi bước tới hai bước, trên cao nhìn Hoắc Nguyên Chân ngã xuống đất:

- Tiểu hòa thượng không biết trời cao đất rộng, chút đạo hạnh bé nhỏ này của ngươi cũng muốn đấu cùng ta, ta chỉ mượn thân thể này của An Mộ Phong, các ngươi cũng không cách nào ngăn cản, thật là mất hứng.

Thở dài sâu kín một tiếng, sau đó dùng thanh âm khàn khàn khó nghe của hắn nói:

- Xem ra hành trình chinh phạt Thần Long giáo lần này của các ngươi sẽ phải đến đây kết thúc.

Một tay giơ lên thật cao, ánh mắt của Đinh Bất Nhị lại quét qua Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình:

- Hai nha đầu, các ngươi không cần lo lắng quá mức, nể tình sư phụ các ngươi, trừng phạt đối với các ngươi đến đây chấm dứt, ta sẽ giữ lại mạng của các ngươi. Lúc gặp lại sư phụ ngươi không nên quên nói cho nàng biết, nói rất nhanh Đinh mỗ ta sẽ đi tìm nàng.

- Vĩnh biệt, tiểu hòa thượng!

Lúc Đinh Bất Nhị đang muốn hạ sát thủ, đột nhiên trong không trung truyền tới một trận di động. Tay của Đinh Bất Nhị giơ lên thật cao không tự chủ được dừng lại, ánh mắt nhìn lên trời cao.

Vốn cảnh tượng bên Thiên Thủy hồ này chẳng khác nào ngày tận thế, mưa rền gió dữ, điện thiểm lỗi minh, nhưng giờ khắc này đột nhiên phát sinh biến hóa. Chỉ thấy trên không trung Phạm âm trận trận, từng đạo ánh sáng mặt trời giống như lợi kiếm xé rách mây đen của bầu trời, xua tan gió lốc, sóng lớn đã lắng lại.

Mây đen bị xé rách tan tành, rất nhanh hóa thành hư không.

Ánh mặt trời rơi xuống, chiếu vào trên mặt của Đinh Bất Nhị. Đinh Bất Nhị giơ tay lên che ánh mặt trời, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét.

- Ánh mặt trời đáng ghét này là từ đâu tới, thiên tượng của Thất Tinh Liên Châu đã thành, không có bất kỳ lực lượng nào có thể sửa đổi, tại sao gặp phải tình huống mưa tạnh trời trong?

Hoắc Nguyên Chân nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức từng trận, không phải là hắn không chịu nổi một đòn, mà là sau khi trải qua đại chiến liên tục cùng vô số lần bị thương, trạng thái của bản thân cũng đi tới bờ vực sắp tan vỡ, cho nên mới bất lực như vậy, bị Đinh Bất Nhị một đòn đắc thủ.

Nhưng như đã nói qua, cho dù trạng thái hắn hoàn hảo chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Đinh Bất Nhị. Điều này là không thể nghi ngờ, chỉ là có thể kiên trì thêm một lúc mà thôi.

Tình huống hiện tại là ngoài ý muốn, bình thường mà nói sẽ không có tình huống mưa tạnh trời trong này. Hoắc Nguyên Chân vừa cấp tốc sử dụng Tam Phân Âm Dương Khí chữa thương, vừa chú ý thiên tượng biến hóa. Đây là vì sao?

Đinh Bất Nhị cau chân mày lại, chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó suy tư một hồi, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.

- Khó trách! Khó trách! Ta không hiểu tại sao xảy ra loại tình huống dị thường này, thì ra mọi thứ trước mắt này chỉ là hư ảo mà thôi!

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, cẩn thận quan sát trên bầu trời. Đột nhiên hắn cũng cảm thấy biến hóa trên bầu trời quả thật có chút dị thường. Mọi thứ này rõ ràng đã để lộ ra một loại ảo cảnh.

Hoắc Nguyên Chân cũng là tay tổ dùng ảo cảnh, chỉ có điều bây giờ thương thế quá nặng, cho nên mới nhất thời không chú ý tới.

Trong thoáng qua, Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới đây là vì sao.

Trong thiên hạ biết sử dụng ảo cảnh, trừ mình ra đại khái cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Quả nhiên, Đinh Bất Nhị và Hoắc Nguyên Chân cũng nghĩ tới cùng một số người. Ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn về phía chân trời, trong mắt lộ ra ánh sáng cừu hận:

- Mấy lão già đáng chết kia, hơn một trăm năm các ngươi còn chưa chết, giờ phút này còn muốn tới nơi này ngăn cản Đinh mỗ. Thời Luân tôn giả.

Trên bầu trời cũng không thấy bóng dáng, mà là một trận thanh âm vang vọng ở trong sơn cốc. Người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

- Đinh Bất Nhị, đã lâu không gặp, người vẫn mạnh khỏe!

Đây là thanh âm của Di Lan tôn giả, Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa đã từng nghe qua.

- Di Lan lão quỷ, mấy lão già các ngươi còn chưa chết hay sao?

- Đinh Bất Nhị, trăm năm trước người bại dưới tay mấy người bọn ta. Từ khi đó, bọn ta cũng biết ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ, thật ra thì bọn ta cũng đã sớm chờ đợi ngày ngươi lại hiện thế lần nữa. Trăm năm trước bọn ta có thể đánh bại ngươi, hôm nay vẫn là như vậy.

Đinh Bất Nhị cúi đầu, dường như đang nhớ lại nỗi nhục của trăm năm trước, thân thể cũng có chút run rẩy:

- Mấy lão già các ngươi không chết, mối thù trăm năm qua, Đinh mỗ cũng không dám quên. Cho dù là các ngươi không tới tìm ta, sau khi ta đi ra cũng nhất định sẽ đánh tới Mật tông các ngươi.

- A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! Đinh Bất Nhị, trăm năm trôi qua, chẳng những hung tính của ngươi không có giảm bớt chút nào, mà càng sâu hơn trước đây, xem ra lần này mấy người bọn ta tới đây là đúng. Hôm nay ngươi xuất thế nhìn xem một chút, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện trước đây, ngươi nên trở lại chỗ ngươi nên đi đi!

Giữa lúc nói chuyện, bóng người chớp động trong bầu trời, chân trời Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, bốn Thời Luân tôn giả ở bốn phương dừng lại, chân đạp mây lành, thân khoác hào quang, tựa như người trong thần tiên.

Lúc này rốt cuộc Đinh Bất Nhị ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ giễu cợt nhìn mấy Thời Luân tôn giả trên trời, cười lạnh nói:

- Mấy lão già kia, mấy người các ngươi cho là một trăm năm trôi qua, ta sẽ không có phòng bị đối với các ngươi sao? Các ngươi có nắm chắc hôm nay vẫn có thể đánh bại được ta sao?

- Nói nhiều vô dụng, Đinh Bất Nhị, thử một lần sẽ biết!

Mấy Lạt Ma của Mật Tông chỉ có Di Lan tôn giả nói mấy câu, mấy người còn lại căn bản không nói một lời, cũng không nhìn về phía mấy người Hoắc Nguyên Chân bị thương trong trận, thậm chí cũng không có đi xem Tang Cách, mà là trực tiếp xuất thủ đối với Đinh Bất Nhị.

Người ở đây bao gồm cả Hoắc Nguyên Chân đều là lần đầu tiên thấy Thời Luân tôn giả chân chính xuất thủ.

Lần trước chiến đấu ở trong ảo cảnh, đó chỉ là một phần nhỏ của thực lực Thời Luân tôn giả. Bây giờ mới là trạng thái mạnh nhất của mấy vị Thời Luân tôn giả.

Xuất thủ khác biệt cùng nhân sĩ giang hồ phổ thông, mấy vị Thời Luân tôn giả này cũng không có bay xuống công kích, mà là niệm tụng kinh văn trong không trung.

Từng tiếng phức tạp khó hiểu từ trong miệng của Thời Luân tôn giả bay ra, nội lực hóa hình.

Trong khoảnh khắc, từng mảng kinh văn trong không trung lại lấy hình thức nội lực hình thành, rậm rạp bao trùm chân trời, theo Thời Luân tôn giả tăng nhanh tốc độ niệm tụng, càng ngày càng nhiều.

Quả thật Hoắc Nguyên Chân thấy vậy cũng có hơi trợn tròn mắt, tình huống miệng phun chữ viết như vậy hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Theo tiếng tụng kinh của Thời Luân tôn giả, trên bầu trời cũng truyền ra một cảm giác bị đè nén.

Những chữ viết đó tạo thành mây, nếu như quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện những chữ viết này thật ra chính là từng thiên kinh văn, từ bầu trời từ từ ép xuống.

Đinh Bất Nhị vẫn ung dung, sắc mặt bình tĩnh dần dần ngưng trọng, cuối cùng hoàn toàn trở nên biến sắc. Rốt cuộc không nhịn được giơ tay che đỉnh đầu, hoảng sợ nói:

- Đây là... Tam Thiên Biến Chiếu Pháp!

Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, Tam Thiên Biến Chiếu Pháp chính là nội dung kinh Phật cực kỳ cao thâm của Phật môn, là đạo lý vận chuyển Thời Luân. Không ngờ bảo bối loại này cũng có thể bị Thời Luân tôn giả lợi dụng, hình thành bản lãnh giống như Phục Ma Chân Ngôn.

Thân thể của Đinh Bất Nhị vẫn đứng thẳng tắp như cũ, nhưng Hoắc Nguyên Chân ở gần hắn lại có thể cảm giác được hắn đang chịu đựng áp lực vô cùng to lớn này.

- Rắc!

Theo một tiếng nổ rất lớn, chỉ thấy cả vùng đất dưới chân của Đinh Bất Nhị đã xuất hiện một chút vết nứt, lấy Đinh Bất Nhị làm trung tâm lan tràn ra bốn phía, thậm chí một vết nứt trong đó kéo dài vào trong Thiên Thủy hồ, nước hồ trong khoảnh khắc lập tức chảy vào trong vết nứt này.

Thế nhưng dù vậy, thân thể của Đinh Bất Nhị vẫn đứng thẳng tắp như cũ, chỉ Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, theo tư thế của kinh văn ép xuống giăng đầy trên bầu trời, áp lực của hắn càng ngày càng lớn, thân thể cũng đang run rẩy đôi chút.

Bản thân Đinh Bất Nhị cắn môi thật chặt, không cam lòng ngẩng đầu nhìn phía bầu trời:

- Mấy lão bất tử, Tam Thiên Biến Chiếu Pháp của các ngươi vẫn còn cường hãn như vậy, nhưng chỉ dựa vào những thứ này là có thể làm gì được Đinh mỗ sao?

Mấy Thời Luân tôn giả căn bản không thèm trả lời, mà là tiếp tục tụng niệm kinh văn. Trên bầu trời đã bị kinh văn che phủ hoàn toàn, hơn nữa càng ngày càng thấp, áp lực đó từ trên trời giáng xuống rất lớn, toàn bộ đều tác dụng vào người Huyết Ma ngoan cường này.

Theo áp lực tăng lớn, cuối cùng Đinh Bất Nhị không cách nào giữ vững tư thế ung dung, hai tay nắm lại thật chặt, sống lưng bị ép cong không tự chủ được, hơn nữa là càng ngày càng cong.

- Phịch!

Huyết Ma Đinh Bất Nhị không ai bì nổi lại bị Tam Thiên Biến Chiếu Pháp hùng mạnh này ép cong lưng, thân thể ngã xuống.

Thế nhưng hai tay Đinh Bất Nhị chống đỡ mặt đất, với hình thức nửa ngồi nửa quỳ vẫn kiên trì ngoan cường ở chỗ cũ.

Trên bầu trời, Tam Thiên Biến Chiếu Pháp của Thời Luân tôn giả tựa hồ đã tụng niệm hoàn tất, mấy tôn giả đều đứng thẳng ở trên hư không. Di Lan tôn giả nhìn về Đinh Bất Nhị phía dưới vẫn còn đang khổ sở chống đỡ, mở miệng khuyên giải:

- Đinh Bất Nhị, người nên cam chịu số phận đi, Tam Thiên Biến Chiếu Pháp này đã từng đánh bại ngươi, môn tuyệt học này trải qua cải tiến của bọn ta, uy lực càng thêm hùng mạnh, có thể mượn lực trời đất tạo áp lực vào thân một người.

Người tuyệt đối không chống lại được, nên mau mau từ bỏ chống cự đi, như vậy còn có thể bớt phải chịu đau đớn một chút.

Thân thể của Đinh Bất Nhị cũng không có hoàn toàn ngã xuống, tay chân chống đỡ mặt đất không thấy rõ biểu lộ trên mặt, nhưng hắn vẫn có thể nói.

Nghiến răng nghiến lợi trả lời Di Lan tôn giả:

- Lão già kia, không biết các ngươi có từng nghe qua một câu nói, đó chính là... Người không thể bước vào hai lần cùng con sông, cũng không thể rơi xuống hai lần trong một con mương.

Di Lan tôn giả sắc mặt ngưng trọng:

- Đinh Bất Nhị, ngươi muốn nói cái gì?

- Ta muốn nói cái gì? Khặc khặc! Tam Thiên Biến Chiếu Pháp của các ngươi quả thật hùng mạnh, nhưng ta nhớ, loại chân ngôn Phật pháp này là phải đối với người bình thường mới có hiệu quả?

Sắc mặt Di Lan tôn giả đại biến, dường như đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng đại gì đó:

- Ngươi nói là... Chẳng lẽ ngươi bây giờ!

Đinh Bất Nhị vốn đang cực kỳ uể oải đột nhiên đứng thẳng lưng, trên nét mặt không hề có chút cảm giác bị chèn ép gì, ở nơi đó cười hô hố:

- Ha ha ha ha! Không sai, nói cho các ngươi biết, các ngươi cho là ẩn núp ở trên không trung ta không biết sao? Ta đã sớm chờ các ngươi, để đối phó Tam Thiên Biến Chiếu Pháp này của các ngươi, ta đã đặc biệt dùng thân thể của An Mộ Phong ra dẫn dụ các ngươi, quả nhiên các ngươi trúng kế.

- Chẳng lẽ các ngươi không biết thân thể của An Mộ Phong bị linh hồn của ta thao túng, hồn thể cũng không thật sự hợp nhất, áp lực của các ngươi chẳng qua là gây ra cho nhục thể An Mộ Phong, cho dù ép vụn nhục thể hắn cũng khó mà tạo thành tổn thương gì đối với hồn phách của ta.

- Các ngươi muốn thế nào thì cứ việc làm như thế! Ta cũng muốn xem lần này Tam Thiên Biến Chiếu Pháp thi triển hết, lần sau các ngươi còn lấy cái gì đi đối phó chân thân ta!

Quả nhiên, trong lúc Đinh Bất Nhị nói chuyện, thân thể An Mộ Phong đã bắt đầu rỉ vết máu ra bên ngoài, xương cốt đều đang kêu vang răng rắc, thế nhưng trên mặt lại không có vẻ đau đớn. Mặc dù thân thể chịu áp lực cực lớn, nhưng cũng không thể mang đến cho linh hồn của Đinh Bất Nhị ở trong thân thể của hắn tổn thương gì.

Sắc mặt Di Lan tôn giả có chút xấu hổ:

- Đinh Bất Nhị, cho dù như vậy, thân thể này của An Mộ Phong sớm muộn cũng sẽ tan vỡ ở dưới áp lực của Tam Thiên Biến Chiếu Pháp. Đến lúc đó không phải hồn phách của ngươi sẽ phải trở lại trong thân thể sao? Như vậy thừa cơ hội này, chúng ta hoàn toàn có thể cứu đi mọi người ở đây, lão nạp xem ra, hiện tại tựa hồ ngươi vẫn không thể dễ dàng hiện thế phải không?

Nghe lời của Di Lan tôn giả, quả nhiên là sắc mặt Đinh Bất Nhị biến đổi:

- Lão Lạt Ma hiểu chuyện không ít, song rất đáng tiếc, mặc dù bây giờ dựa vào thân thể của An Mộ Phong, ta vẫn không thể làm gì được mấy người các ngươi, những tên tiểu hòa thượng tự xưng võ lâm Minh chủ này hôm nay nhất định phải chết ở chỗ này. Không có hắn, võ lâm Trung Nguyên không bao giờ ra hình ra dáng nữa, sau này khi lão phu chân chính xuất thể cũng bớt đi rất nhiều phiền phức

Nói xong Đinh Bất Nhị nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, cười lạnh một tiếng:

- Tiểu hòa thượng, không nên vọng tưởng mấy lão Lạt Ma này còn có thể tới cứu ngươi. Bọn họ cần duy trì Tam Thiên Biến Chiếu Pháp kia đến lúc phá hủy hoàn toàn thân thể này của An Mộ Phong, đáng tiếc trước đó, lão phu đã đủ thời gian làm cho ngươi chết đi một vạn lần!

Đinh Bất Nhị nói xong, quả nhiên mấy Thời Luân tôn giả trên trời không nhúc nhích, hơn nữa ai nấy vẫn còn đang duy trì một tư thế quái dị, xem ra quả nhiên là bị Đinh Bất Nhị nói trúng. Nếu như lúc này bọn họ ngưng lại, như vậy Tam Thiên Biến Chiếu Pháp này sẽ lập tức tan vỡ.

Thật ra thì lúc này, bọn họ cũng không biết có nên tiếp tục sử dụng Tam Thiên Biến Chiếu Pháp hay không, bởi vì tiếp tục như vậy cũng không thể chân chính giết chết Đinh Bất Nhị.

Nhưng nếu như lúc này sửa đổi chiến lược đã định của bọn họ, bọn họ càng thêm không biết nên đối phó Đinh Bất Nhị này như thế nào.

Một số vẻ cổ hủ đặc thù của lão bối xuất gia hiển lộ không bỏ sót trên người của mấy Thời Luân tôn giả, mặc dù có thực lực to lớn lại không giỏi quyền biển, một khi biến hóa của sự việc ra ngoài kế hoạch của bọn họ, bọn họ sẽ rất khó nhanh chóng làm ra quyết định.

Thân thể này của An Mộ Phong chịu áp lực rất lớn của Tam Thiên Biến Chiếu Pháp, thế nhưng Đinh Bất Nhị cũng không hề động, cũng chẳng muốn tiếp tục diễn kịch ở trước mặt của Thời Luân tôn giả nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio