Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Theo luân bàn Hệ Thống ảm đạm, Hoắc Nguyên Chân biết mình không có cơ hội quay thưởng nữa.
Dù là lần chiến đấu này thắng lợi, mình sống sót, như vậy kết quả cuối cùng nhất định không phải là tiếp tục đảm nhiệm phương trượng Thiếu Lâm, cũng sẽ không đảm nhiệm võ lâm Minh chủ nữa.
Cho nên cho dù thắng, như vậy Hệ Thống Phương Trượng này sau hơn hai năm khôi phục, suy đoán cũng sẽ không cho mình cơ hội quay thưởng nữa.
Hệ Thống đã theo mình từ khi chuyển kiếp cho tới bây giờ, hiện tại đã không còn, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi mất mát. Hắn sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới tập trung lực chú ý của mình vào phần thưởng đạt được.
Như Lai Diệt Ma, tuyệt chiêu này đã tự động học được, rốt cục Như Lai Thần Chưởng Hoắc Nguyên Chân đã hoàn thành, toàn bộ mười chiêu đều học được.
Có một đòn đạt tới cảnh giới Ngự đỉnh phong này, Hoắc Nguyên Chân cũng có vốn liếng chiến đấu chính diện với Đinh Bất Nhị mà không sợ rơi xuống hạ phong.
Mà sau khi sử dụng Ảo Cảnh Dung Hợp Đan, tất cả ảo cảnh mà Hoắc Nguyên Chân có được sẽ dụng hợp lại thành một chính thể không thể tách rời, không còn giới hạn trong bất kỳ loại áo cảnh nào.
Sau khi học được hai chiều này, Hoắc Nguyên Chân tự tin mười phần, bây giờ bất kể là các môn nội công hay thủ đoạn phụ trợ của mình đều đạt tới một độ cao trước đó chưa từng có. Chuyện mình phải làm kế tiếp chính là mau chóng khu trục ngân châm của Đinh Bất Nhị trong Đan Điền, sau đó sẽ quyết một trận tử chiến với y.
Đến lúc này, thậm chí Hoắc Nguyên Chân hy vọng Thời Luân tôn giả không thành công, để lại cơ hội chiến đấu cuối cùng với Đinh Bất Nhị cho mình.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ vừa hiện lập tức mất đi. Nếu Thời Luân tôn giả thành công, Hoắc Nguyên Chân cũng là cầu còn không được, có thể không cần mình động thủ cuối cùng.
Ở bên cạnh hắn, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Như Huyễn, An Như Sương, Tang Cách, còn có tám đại đệ tử cùng với Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân thủ hạ, thậm chí Nhất Đăng ban đầu bị thương bây giờ cũng đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân.
Còn sót lại một ít nhân sĩ võ lâm lẻ tẻ chừng ba bốn mươi người. Những người này chính là toàn bộ lực lượng còn lại trong lần đánh dẹp Thần Long giáo này. Hiện tại tất cả tụ tập đến bên người Hoắc Nguyên Chân, vừa chữa thương điều tức, vừa chờ đợi thời khắc tối hậu sắp tới.
Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người một cái, trong lòng yên lặng quyết định, bất kể thế nào cũng phải dẫn những người này sống sót trở về, rời khỏi Bạch Đầu sơn.
Những nữ tử này tự nhiên không cần phải nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không bỏ được một người nào.
Những đệ tử Thiếu Lâm kia cũng vậy, Hoắc Nguyên Chân vô cùng cực khổ một tay thành lập Thiếu Lâm tự, những người này đều là nòng cốt tương lai của Thiếu Lâm, nhất định hắn phải làm cho bọn họ còn sống. Thiếu Lâm còn phải phát dương quang đại công phu, còn phải lãnh tụ quần hùng.
Chỉ cần qua một kiếp này, nghênh đón Thiếu Lâm sẽ là một thời kỳ mới. Cho dù không có mình, Thiếu Lâm vẫn là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể dao động.
Nhìn thi thể Vô Danh lạnh như băng cách đó không xa, Hoắc Nguyên Chân âm thầm thề nhất định mình phải thành công.
Những nhân sĩ võ lâm kia cũng là như vậy, toàn là người đáng tin cậy, đi theo mình chiến đấu tới nước này, mình phải mang lại tương lai tươi đẹp cho bọn họ.
Bảo lưu nguyên khí cho võ lâm Trung Nguyên, đây là ý tưởng cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi nghĩ qua những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu yên lặng tiến vào trạng thái điều tức, trục xuất ngân châm trong người mình.
Thời gian trôi đi rất nhanh, trên Thiên Thủy hồ vẫn giăng đầy mây đen, không thấy mặt trời, mọi người cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ ước chừng hai ba ngày.
Mặt Thiên Thủy hồ vốn yên tĩnh thình lình xuất hiện dao động.
Một trận sóng lớn bắn tung lên không, mấy bóng người từ dưới nước phóng vút lên cao, lên tới trên không vẫn không rơi xuống, mà vẫn lơ lửng giữa không trung.
Mấy người này chính là bốn vị Thời Luân tôn giả.
Y phục trên thân bốn người không hề ướt, chứng tỏ công lực thâm hậu, treo lơ lửng trên không trung giống như thần tiên, đáng tiếc sắc mặt lại khó coi.
Hoắc Nguyên Chân đã trục xuất được ngân châm, đang khôi phục thực lực ngẩng đầu lên, nhìn mấy vị Thời Luân tôn giả giữa không trung, trong lòng có một linh cảm xấu.
- Các vị tôn giả, tình huống phía dưới như thế nào?
Lý Thanh Hoa mở miệng trước đặt câu hỏi.
Sắc mặt Di Lan tôn giả âm trầm, thật lâu mới chậm rãi lắc đầu, buông tiếng than dài:
- Xấu hổ xấu hổ! Bọn lão nạp ở dưới nước năm sáu ngày nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, xem ra chuyện Đinh Bất Nhị xuất thế lần nữa đã không thể nghịch chuyển.
Đông Phương Tình tiếp lời nói:
- Lần nữa xuất thế thì đã sao, y đã xuất thế một lần, không phải là bị các vị tôn giả liên thủ đuổi đi sao? Hôm nay công lực mọi người chúng ta đều khôi phục tương đối tốt, nếu như y còn dám ra đây, chúng ta sẽ cùng lên một lượt, chẳng lẽ còn không đối phó được y sao?
Di Lan tôn giả cười khổ lắc đầu:
- Đông Phương cô nương nói đùa, nàng không biết thực lực chân chính của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị. Y mượn thân thể An Mộ Phong xuất hiện, biểu hiện ra thực lực còn chưa bằng một nửa thực lực chân chính. Lần này bốn người chúng ta ở dưới nước đã cảm thấy, nếu chờ đến lúc y khôi phục thực lực hoàn toàn, mấy người chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ.
Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc nói:
- Lần trước không phải là Bạch Phát Huyết Ma cũng bị các vị tôn giả trấn áp sao? Vì sao lần này thực lực lại khác biệt nhiều như vậy?
Di Lan tôn giả thở dài một tiếng:
- Nói ra thật xấu hổ, những năm gần đây Đinh Bất Nhị vẫn muốn trả thù, cũng lên kế hoạch tỉ mỉ rất nhiều chuyện. Huyết Ảnh thần công cùng Hóa Huyết Ma công của y đã truyền thừa ra ngoài, hơn nữa động tay chân bên trong công pháp, hai vị cao thủ Tiên Thiên viên mãn đã thành con rối của y.
- Lúc chúng ta đi xuống hồ biết được thì ra Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử bị Đinh Bất Nhị hút xuống dưới nước, công lực bọn họ đã hoàn toàn trở thành bổ dược cho Đinh Bất Nhị. Bạch Phát Huyết Ma đã lấy lại được hai môn thần công này, hơn nữa hoàn toàn hấp thu nội lực bọn họ, thực lực cao một tầng nữa.
- Cho dù hấp thu nội lực hại cao thủ viên mãn, thực lực của y cũng không đến nội gia tăng nhiều như vậy mới phải...
- Phương trượng có chỗ không biết, Đinh Bất Nhị không chỉ tu luyện mấy loại võ học này, y còn học tập Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. An Mộ Phong cũng là con rối của y, vốn An Mộ Phong cộng lực cao tuyệt, một thân sở học cũng hoàn toàn bị y thu nạp. Bản thân Đinh Bất Nhị cho tới bây giờ chưa từng dừng tu luyện, cố gắng hơn so với chúng ta, trăm năm qua đã đủ để y bỏ mấy người chúng ta lại phía sau thật xa.
Di Lan tôn giả nói xong, ba vị tôn giả khác cũng than dài thở ngắn, hiển nhiên cũng có chút bi quan đối với tương lai.
Hoắc Nguyên Chân trầm giọng nói: - Các vị tôn gia ở dưới nước đã làm những chuyện gì?
- Xấu hổ là xấu hổ ở chỗ này, vốn là mấy người chúng ta tính toán cho dù liều mạng già này cũng phải khống chế cho bằng được Đinh Bất Nhị. Đáng tiếc thậm chí mấy người chúng ta không thấy được bản thân Đinh Bất Nhị, mấy ngày nay đảo quanh ở dưới nước cũng không có một chút đầu mối, căn bản không thể đi vào Trấn Hỏa cung đó.
- Trấn Hỏa cung? Đây là ý gì?
- Đinh Bất Nhị thành lập một tòa cung điện dưới đáy Thiên Thủy hồ này, cung điện này tên là Trấn Hỏa cung. Mấy ngày nay mấy người chúng ta cũng muốn tiến vào bên trong, bởi vì chân thân Đinh Bất Nhị đang ở bên trong cung điện, thậm chí chúng ta ở bên ngoài cũng có thể thấy được, đáng tiếc mấy người chúng ta nghĩ hết biện pháp cũng không tìm được phương pháp tiến vào cung điện.
- Ủa, chỉ là một tòa cung điện, không ngờ rằng có thể ngăn trở các vị tôn giả, chuyện này thật là ly kỳ.
Trong lúc Đông Phương Tình nói chuyện có chút bất mãn, không phải là một kiến trúc thành lập ở dưới nước thôi sao, tại sao thực lực Thời Luân tôn giả cũng không thể vào, không tìm được cửa chẳng lẽ không thể đánh đổ tường vách được sao?
Di Lan tôn giả tiếp tục nói:
- Trấn Hỏa cung này có ba cửa, chúng ta lại không thể tìm được cửa nào là chính xác. Bất kể tiến vào bên trong đi loanh quanh thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở lại chỗ cũ. Hơn nữa các ngươi cũng biết con đại xà kia, tên súc sinh này ở dưới nước lợi hại vô cùng, mấy lần chúng ta vừa tìm được một chút đầu mối, tên súc sinh kia lại xuất hiện quấy rầy. Với thực lực mấy người chúng ta lại không thể đánh chết nó dưới nước, thật sự là làm cho người ta nhức đầu.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.
Phía dưới Thiên Thủy hồ có một tòa Trấn Hỏa cung, là Đinh Bất Nhị thành lập, bên trong có ba cửa, chỉ có tìm được cửa chính xác mới có thể đi vào cung điện, chỉ sợ chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Mấy vị Thời Luân tôn giả không tìm được đúng cửa mà vào, đây là rất bình thường, bởi vì phương pháp chính xác nhất định là có manh mối để dò tìm, mà manh mối đó sợ rằng chỉ có mình có thể biết được.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân nói với mấy vị Thời Luân tôn giả đang ủ rũ cúi đầu:
- Các vị tôn giả, nếu như bần tăng có thể tiến vào Trấn Hỏa cung này, như vậy các vị có nắm chắc đối phó Đinh Bất Nhị hay không?
Di Lan tôn giả lắc đầu một cái:
- Hôm nay Đinh Bất Nhị đã không phải là một người có thể đối phó, nhưng mấy người chúng ta cũng không phải không có một chút tác dụng nào, chúng ta vẫn có thể làm cho y giảm sút một chút thực lực.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Như vậy là đủ rồi, cứ làm như vậy là được, bần tăng sẽ xuống nước, kiến thức Trấn Hỏa cung dưới Thiên Thủy hồ này một phen, để xem rốt cục nó có bộ dáng thế nào.
Bốn vị Thời Luân tôn giả liếc mắt nhìn nhau, Di Lan tôn giả mở miệng nói:
- Phương trượng, người muốn xuống nước ư? Ngươi phải biết, con đại xà kia dưới nước cũng không phải là dễ đối phó như vậy, súc sinh này đã khôi phục thực lực, ở dưới nước linh hoạt vô cùng.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười:
- Không sao, con đại xà này sống cũng đã lâu, mặc dù Phật môn ta có đức hiếu sinh, nhưng đối với súc sinh trợ Trụ làm ngược bực này cũng không cần lòng mềm tay nhuyễn. Các vị tôn giả nghỉ ngơi một chút trước đi, bần tăng còn phải điều tức một hồi, nhiều nhất một ngày sau chúng ta có thể hành động.
Thấy tâm ý Hoắc Nguyên Chân đã quyết, các vị tôn giả cũng không khuyên can nữa, bắt đầu điều tức trên không trung.
Bọn Lý Thanh Hoa lập tức lên tiếng khuyên can, hoặc đòi theo Hoắc Nguyên Chân cùng nhau xuống nước, đã đến thời khắc này, các nàng không muốn tách ra khỏi Hoắc Nguyên Chân nữa.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái, ý bảo mọi người không nên gấp, hết thảy đợi đến ngày mai hãy quyết định.
Thực lực mọi người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến Hoắc Nguyên Chân. Nhưng bọn Lý Thanh Hoa còn dặn dò hắn nhất định không được tự tiện hành động, ngày mai thực lực tất cả mọi người đều khôi phục hoàn toàn, khi đó sẽ quyết một trận tử chiến cùng Đinh Bất Nhị.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho mọi người tranh thủ thời gian điều tức.
Mọi người lại nghỉ ngơi, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến nửa đêm.
Hoắc Nguyên Chân đang điều tức đột nhiên mở mắt, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, trải qua nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thương thế của hắn đã hoàn toàn chuyển biến tốt, nội lực cũng đạt tới cảnh giới đỉnh phong!
Thình lình đứng bật dậy, Hoắc Nguyên Chân âm thầm lặng lẽ quét nhìn một vòng. Rốt cục đã đến thời khắc quyết chiến với Đinh Bất Nhị.
Không làm kinh động bất luận kẻ nào, một mình Hoắc Nguyên Chân đi tới ven Thiên Thủy hồ, lặng lẽ xuống nước.
Nước chảy qua bên cạnh rào rào, nội lực Hoắc Nguyên Chân phóng ra ngoài, nước xung quanh chỉ có thể tới gần hắn cách chừng một thước, không thể tới sát người.
Sau khi cả ba môn nội lực đều đạt tới viên mãn, trình độ nội lực của Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến một độ cao trước đó chưa từng có, cảnh giới Ngự phổ thông cũng không thể sánh bằng. Thủ đoạn xua nước không cho tới gần người này đã chỉ là trò trẻ, không tốn sức chút nào.
Thiên Thủy hồ chính là một hồ nước lớn, không giống như nước ngoài sông thường là lưu chuyển, nước nơi này dưới tình huống không có gió sẽ đứng yên.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân xuống nước, cảm giác xung quanh yên tĩnh không tiếng động, tựa hồ nước ngưng đọng lại, cũng không thấy tung tích con đại xà kia.
Mục lực của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy dễ dàng dưới nước. Hồ nước này nói sâu không sâu, nói cạn cũng không cạn, nhìn qua sâu chừng mấy chục trượng, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy được đáy hồ.
Lặn xuống một hồi, quả nhiên trước mặt xuất hiện một kiến trúc giống như cung điện
Lúc nhìn thấy kiến trúc cự long ở đỉnh núi, Hoắc Nguyên Chân đã than thở Đinh Bất Nhị này quả thật có bản lĩnh lại thích đùa, không ngờ rằng xây dựng một kiến trúc to lớn như vậy trên núi.
Nhưng sau khi nhìn thấy cung điện dưới nước này, Hoắc Nguyên Chân mới thấy kiến trúc cự long kia cũng không đáng kể gì. Mặc dù quy mô kiến trúc cung điện dưới nước này không lớn, nhưng độ khó lại hơn xa kiến trúc cự long kia.
Hoắc Nguyên Chân giống như cá lội, đầu trọc tách nước chảy ra hai bên, rất nhanh đi tới phía trước cung điện.
Hai chân hắn đứng vững, quan sát bốn phía.
Mặt đất nơi này có khác với mặt đất trên cạn, toàn bộ mặt đất đều là một loại nham thạch trầm tích cùng tro bụi màu xám trắng. Lúc Hoắc Nguyên Chân vừa chạm đáy, thậm chí xung quanh bốc lên một ít bụi, lơ lửng trong nước.
Lấy làm tò mò về hoàn cảnh địa lý nơi này, đồng thời Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi về phía trước, đi tới gần cung điện.
Một nơi trên vách phía trước có hơi sáng, Hoắc Nguyên Chân bèn đi tới quan sát.
Đi tới gần vách tường, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, không ngờ rằng tường vách cung điện này là do một khối thủy tinh thiên nhiên tạo thành.
Bức vách này trong suốt sáng loáng, có thể cách tường thấy vật!