Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đây thật sự là cảnh tượng hoành tráng, một con đại xà dài đến mấy chục trượng, giống như quái vật, bị một con chim cực lớn, sải cánh rộng đến gần hai mươi trượng bắt lấy, lảo đảo lắc lư bay thẳng lên trời cao.
Đại xà có ý đồ giãy giụa chạy trốn, nhưng muốn đào thoát trong tay thiên địch của mình cơ hồ là không có khả năng.
Thân thể quá dài của nó khiến cho nó rất khó ngẩng đầu lên giữa không trung. Mà Kim Sí Đại Bằng cũng không nhàn rỗi, trong quá trình phi hành không ngừng dùng mỏ sắc bén của nó mổ vào thân thể đại xà.
Mỗi lần mổ một cái lại tạo ra một lỗ máu.
Giữa không trung máu tươi rưới xuống như mưa, số mạng đại xà đã định!
Đinh Bất Nhị nhìn Kim Sí Đại Bằng đi xa, hận ý trong lòng giống như núi lửa bộc phát, hòa thượng này thật sự phải bị mình băm làm hàng trăm hàng ngàn mảnh.
Chẳng những dẫn nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên diệt Thần Long giáo mình, hơn nữa còn chiếm đoạt thân thể nữ nhân mình yêu thích trăm năm.
Bây giờ thậm chí giết đi thần thú tín ngưỡng của Thần Long giáo, nếu mình không giết hắn, còn nói gì xưng bá thiên hạ!
Dưới chân gia tốc, Đinh Bất Nhị phát huy ra toàn bộ thực lực, đuổi sát theo Hoắc Nguyên Chân đang chạy như bay phía trước.
Y có nắm chắc, nơi này cách bờ hồ còn chừng trăm trượng, khoảng cách này đã đủ cho mình đuổi kịp hòa thượng kia.
Dưới tình huống mang theo Nhiễm Đông Dạ, hắn căn bản là không trốn thoát, Đinh Bất Nhị có lòng tin giết chết hắn.
Về phần Nhiễm Đông Dạ, Đinh Bất Nhị cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy đối với nàng, nếu nữ nhân này đã thất thân cho người khác, vậy nàng đã không còn là Nhiễm Đông Dạ năm xưa. Nếu nàng nghe theo mình hết thảy thì thôi, nếu không chịu nghe, vậy hôm nay sẽ không khách sáo, dù nàng đã thất thân nhưng xem ra vẫn còn có chỗ dùng.
Nhưng đang trong quá trình mới vừa gia tốc, đột nhiên trong đầu y kêu ầm ầm một trận, ý thức An Mộ Phong bất ngờ thức tỉnh.
Đinh Bất Nhị không nghĩ tới kẻ đã bị mình gieo ma chủng vào người còn có khả năng lật ngược tình thế, muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Vào thời khắc mấu chốt hiện tại, làm sao Đinh Bất Nhị có thể cho phép chuyện bất ngờ này xảy ra. Y nổi giận gầm lên một tiếng, phát động lực lượng tinh thần chuẩn bị xóa đi hoàn toàn ý thức của An Mộ Phong, để cho cỗ thân thể này vĩnh viễn trở thành cái xác biết đi.
Ý thức An Mộ Phong vẫn đang bất khuất đấu tranh, gào thét sâu trong đầu:
- Đinh Bất Nhị, tên khốn không bằng cầm thú này, không ngờ rằng dám làm loại chuyện như vậy với Đông Dạ, ta chết cũng sẽ không để cho người được như ý.
Thân thể Nhiễm Đông Dạ run lên, ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân ngừng lại, cả hai người cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía An Mộ Phong xa xa đứng trong sóng gió ba đào.
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thấu An Mộ Phong có vẻ dị thường, nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Đó là... Đó là An Mộ Phong sao?
Nhiễm Đông Dạ khẽ gật đầu:
- Dường như ý muốn làm chuyện ngu ngốc nào đó.
Nơi xa trong ba đào mãnh liệt, thân ảnh của An Mộ Phong như ẩn như hiện, con ngươi cũng đang không ngừng biến ảo màu sắc, hiển nhiên Định Bất Nhị đang ra sức tranh đoạt quyền khống chế thân thể này, An Mộ Phong căn bản không kiên trì được bao lâu, cho dù y đã trả giá bằng tính mạng.
- An Mộ Phong...
Nhiễm Đông Dạ há miệng, không biết nên nói như thế nào, nàng đã cảm thấy tâm tư của An Mộ Phong.
- Nhất định... Nhất định phải sống hạnh phúc.
An Mộ Phong chật vật nói câu cuối cùng, lộ ra một nụ cười khổ sở, sau đó sắc mặt điên cuồng, lớn tiếng rống giận:
- Đinh Bất Nhị! Ngươi không có cơ hội! Cho dù ta chết, ngươi cũng sẽ không có cơ hội làm tổn thương Đông Dạ!
- Ngươi đừng loạn động, dùng tay cho ta!
Ý thức Đinh Bất Nhị đang lớn tiếng kêu gào, cấp tốc cướp đoạt cỗ thân thể này, chỉ cần y thành công, An Mộ Phong sẽ phải hoàn toàn biến mất.
- Hừ, phía dưới Thiên Thủy hồ mới là chỗ của ngươi, Đinh Bất Nhị, ngươi trở về đi thôi!
An Mộ Phong hét lớn một tiếng, thừa dịp Đinh Bất Nhị vẫn chưa thể hoàn toàn đoạt đi cô thân thể này, đơn chưởng giơ lên thật cao giáng xuống rất mạnh, đánh một chưởng vào Thiên Linh Cái của mình.
Rốt cuộc là cao thủ cảnh giới Ngự hậu kỳ, một chưởng này uy lực không gì sánh kịp, đầu An Mộ Phong bị một chưởng đập xuống thật mạnh, trong phút chốc não bắn ra, máu tươi bốn phía, thi thể ngã nhào xuống nước, làm bắn tung lên từng mảng lớn bọt nước!
- An Mộ Phong! Ngươi là tên ngu xuẩn, chết cũng không toàn thây, đáng đời ngươi!
Đinh Bất Nhị hét lớn một tiếng, cỗ thân thể này đã không có giá trị gì nữa, không thể có bất kỳ động tác nào nữa. Y khổ tâm gieo ma chủng vào người đối phương, nhưng bởi vì tình yêu của An Mộ Phong đối với Nhiễm Đông Dạ, thà rằng tự sát bỏ mình cũng không chịu bị mình khống chế.
Lực lượng tinh thần của y đang rống giận:
- Xú hòa thượng, ngươi không nên đắc ý! Thân thể An Mộ Phong không còn, nhưng bản thể lão phu sắp sửa thành công đi ra, đại môn Trấn Hỏa cũng đã mở, các ngươi đều phải chết!
Tinh thần không thể rời thân thể quá lâu dưới tình huống không nơi nương tựa, ý thức Đinh Bất Nhị chỉ có thể trở lại đáy Thiên Thủy hồ, trở vào thân thể y trong Trấn Hỏa cung.
Trong ánh mắt Nhiễm Đông Dạ có hơi nước trong suốt, ngơ ngác nhìn thi thể An Mộ Phong chìm xuống đáy hồ. Chỉ còn lại bọt nước đỏ sẫm như nhắc nhở mọi người, nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.
Hai chân Hoắc Nguyên Chân đạp trên mặt nước, nhẹ nhàng kéo tay của Nhiễm Đông Dạ siết mạnh một cái:
- Đông Dạ, không nên đau buồn nữa, thay vì bị Đinh Bất Nhị khống chế, vĩnh viễn trở thành một cái xác biết đi, ta cho rằng lựa chọn của An Mộ Phong là đúng.
- Là y quá ngu, một trăm năm qua đều là ngu như vậy.
- Trong thiên hạ có thể làm cho người cảm động, chỉ có những kẻ ngu đần như vậy. Những người thông minh vĩnh viễn không thể thật sự là mình, A Di Đà Phật! An thí chủ, lên đường mạnh giỏi!
Hoắc Nguyên Chân khẽ niệm một bài chú vãng sinh, chỉ mong linh hồn An Mộ Phong có thể được siêu thoát, đầu thai chuyển thế.
Dĩ nhiên thời gian này không thể quá lâu, bởi vì ý thức Đinh Bất Nhi trở về bản thể, có lẽ y cũng sắp sửa ra khỏi đáy Thiên Thủy hồ. Quyết chiến chân chính sắp sửa bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân mang theo Nhiễm Đông Dạ trở lại bên bờ thật nhanh, bọn Lý Thanh Hoa lập tức xông tới.
Mọi người đều nhìn thấu vẻ khác thường, nhưng không ai có biểu lộ ra mặt, Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình rối rít làm lễ ra mắt với Nhiễm Đông Dạ.
Nhiễm Đông Dạ cũng lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, kéo tay hai đồ nhi mình, sắc mặt ửng đỏ nhìn các nàng, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
Bây giờ Hoắc Nguyên Chân lại không có thời gian nói những chuyện này, hắn căn dặn những người không đạt tới Tiên Thiên viên mãn lập tức lui về phía sau, lui càng xa càng tốt. Một khi Đinh Bất Nhị xuất thế, những người này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng.
Thiếu Lâm Bát Bộ Chúng Thập Bát Đồng Nhân cùng với rất nhiều nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên rối rít lui về phía sau.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt của Nhất Đăng, nói với lão:
- Nhất Đăng sư đệ, Đinh Bất Nhị sắp từ phía dưới Thiên Thủy hồ đi ra, đây là trận chiến cuối cùng. Nếu bần tăng có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy đệ chính là phương trượng Thiếu Lâm tương lai.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giao ban chỉ cùng áo cà sa mình quay thưởng đạt được cho Nhất Đăng.
Nhất Đăng cầm những thứ này, hai mắt ửng hồng:
- Phương trượng, lão nạp không đi, lão nạp luyện tập Lục Mạch thần kiếm, cũng là Tiên Thiên viên mãn, chỉ chờ trận chiến cuối cùng này. Đáng tiếc lúc mới bắt đầu chiến đấu bị thương, hôm nay Vô Danh trưởng lão đã đi rồi, nhất định lão nạp cũng phải chiến đấu tới cùng.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Không được, Thiếu Lâm không thể một ngày vô chủ, những người khác còn chưa đủ để đảm nhiệm vị trí phương trượng, đệ nhất định phải trở về.
- Phương trượng!
- Trở về ngay! Nếu đệ còn nhận ta là phương trượng, bây giờ xoay người bước đi cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng hiếm thấy, thái độ đối với Nhất Đăng cũng trở nên nghiêm nghị.
Hoắc Nguyên Chân ở Thiếu Lâm uy vọng cực cao, Nhất Đăng không dám vi phạm ý tứ của hắn, cúi đầu, bước chân chậm lại lui về phía sau.
Nhìn Nhất Đăng lui đi, Hoắc Nguyên Chân lại tới trước mặt của Tang Cách:
- Tiểu đệ, đệ cũng trở về đi thôi, Mật tông không thể không có đệ.
Tang Cách ngẩn người một chút, ngẩng nhìn bốn vị sư phó trên trời.
Di Lan Đại sư mỉm cười nhìn Tang Cách:
- Tang Cách, nghe lời của phương trượng Thiếu Lâm, trở về đi thôi, nơi này có bốn người vi sư là đủ rồi.
- Nhưng sư phụ...
- Không nhưng gì cả, nhớ lời của sư phụ, sau khi trở về dốc lòng tu luyện, trông coi cẩn thận Thời Luân điện, đây là nhiệm vụ duy nhất của chúng ta.
Bốn vị Thời Luân tôn giả liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười nói:
- Bốn người vi sư sống đã mấy trăm năm, sứ mạng chúng ta chính là vì ngày này. Nói thật ra mấy bộ xương già chúng ta ở trong Thời Luân điện u ám đó cũng đã đủ rồi, chúng ta đã mong đợi ngày này rất lâu!
Mấy lão Lạt Ma nhìn lẫn nhau bật cười to, vẫy tay từ biệt với Tang Cách.
Tang Cách từ nhỏ đã quen phục tùng sư phụ, lúc này y cũng hiểu ý các sư phụ, không dám nói gì nữa, chỉ có thể rưng rưng cúi đầu từ giã mấy vị sư phụ, đi theo đệ tử Thiếu Lâm và nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên cùng nhau rút lui.
Bọn họ đi trở về, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lại nhìn sang người Nhiễm Đông Dạ, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Như Huyễn còn có An Như Sương.
Mấy gương mặt mỹ nhân xinh tươi như hoa như ngọc, Nhiễm Đông Dạ mở miệng nói:
- Nguyên Chân, đến nước này rồi, ngươi không cần khuyên chúng ta rời đi, kể từ... Kể từ ngày đó trở đi, ta cũng đã quyết định con đường của mình, đường của ta, từ trước đến giờ là chính ta mới có thể quyết định.
Lý Thanh Hoa cũng mở miệng nói:
- Nguyên Chân, người biết ta chính là Nữu Nữu, ngươi còn nhớ ngươi từng khắc chữ trong tuyết động hay không?
Hoắc Nguyên Chân có chút khổ sở gật đầu:
- Ta còn nhớ.
- Vậy cũng tốt, ta còn đang đợi người nói với ta “Nữu Nữu, chúng ta về nhà đi”. Nếu như ta không thấy được ngươi, làm sao có thể nghe thấy lời của ngươi, cho nên nhất định ta phải chính tai nghe thấy ngươi nói những lời này mới có thể yên tâm, cho nên ta cũng sẽ không đi.
Hoắc Nguyên Chân biết khuyên giải Lý Thanh Hoa vô dụng, chỉ có thể đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình kiêu ngạo ngẩng đầu lên, chiếc cằm độc nhất vô nhị của nàng khẽ hất lên kiêu ngạo:
- Nguyên Chân, ta đã nói rồi, ta sẽ không bại bởi sư tỷ, chuyện sư tỷ có thể làm được, ta cũng nhất định có thể làm được. Hơn nữa tửu tuyền kia và cây vải trên bờ, một mình ta thưởng thức cũng không có mùi vị gì, muốn ăn cùng nhau ăn, hoặc là cứ để cho nó từ từ sinh trưởng đi.
- Tình nhi...
Giọng Hoắc Nguyên Chân có chút khàn khàn.
- Không cần phải nói, sư tỷ, lần này xem thử hai ta, ai có thể có tác dụng lớn hơn trong chiến đấu, coi như là tỷ thí cuối cùng giữa chúng ta.
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy nhau, thể hiện quyết tâm đồng sinh cộng tử.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ một tiếng, lại đưa mắt nhìn về phía An Như Huyễn:
- Như Huyễn, công lực của nàng... Hay là nàng...
An Như Huyễn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nguyên Chân, mới vừa rồi ta cùng tỷ tỷ thấy phụ thân chết, chúng ta cũng rõ ràng di nguyện của lão nhân gia, chính là không để cho Đinh Bất Nhị làm hại nhân gian. Từ trước tới nay ta vẫn chưa làm gì vì phụ thân, lần này để cho ta làm chút gì cho người đi.
Đang khi nói chuyện dừng một chút, ánh mắt của An Như Huyễn có chút đỏ lên:
- Huống chi ngươi ở nơi này, ngươi lại bảo ta rời đi, nếu người có chuyện gì, ta có thể nào sống một mình? Ta nhất định sẽ không đi.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, ngực có hơi khó chịu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của An Như Sương:
- Như Sương, chuyện này không liên quan mấy với nàng, hay là nàng...
Sắc mặt An Như Sương hơi ảm đạm, khóe mắt ửng đỏ, nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu:
- Vì sao gọi là không liên quan mấy với ta? Hoắc Nguyên Chân, ngươi đừng tưởng rằng có một số việc giả bộ hồ đồ là có thể cho qua chuyện được. Ta nhớ ngươi đã nói, những chuyện kia... Ta không cách nào quên, ta tình nguyện cùng muội muội... Còn có các ngươi chung một chỗ, cũng sẽ không rời đi, ngươi... Ngươi nên dẹp ý niệm này đi.
Cố gắng chớp mắt mấy cái, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhất nhất quét qua trên người năm người, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời, lại ra sức chớp mắt mấy cái, cảm giác chua xót phai nhạt một ít.
- Thôi được! Nếu các nàng đồng tâm như vậy, bần tăng cũng sẽ không tiếp tục khuyên can nữa, ta tin tưởng nếu lần này có kỳ tích phát sinh, vậy nhất định là phát sinh ở trên người các nàng.
Ầm!
Thình lình dưới Thiên Thủy hồ nổ tung một cái rất lớn.