Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Toàn bộ Thiên Thủy hồ tựa hồ cũng sôi trào, vô số cột nước phóng lên cao, độ cao thậm chí vượt qua dãy núi chung quanh. Một tiếng rống giận rung trời vang vọng trong dãy núi, chấn cho tuyết trên bề mặt ngọn núi xung quanh trôi tuột xuống.
Mấy người đứng sóng vai, mặt không sợ hãi nhìn nước hồ sôi trào, nhìn bóng người kia từ trong nước hồ bay ra.
Tóc trắng thật dài điên cuồng sinh trưởng, che khuất bầu trời, giống như mây đen bao phủ trên không trong phạm vi gần ngàn trượng.
Hoắc Nguyên Chân hít mạnh một cái, nhìn bản thể Đinh Bất Nhị trên không ngoài xa giống như Ma Thần, vận đủ nội lực, một tiếng Sư Tử Hống với lực lượng trước đó chưa từng có từ trong Đan Điền phát ra.
- Đến đây đi! Đến đây đi! Sinh tử vô thường, cuộc sống khó dò, trận chiến này cuối cùng phải phân ra sống chết! Đến chiến đấu đi, Đinh Bất Nhị!
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng thấy tình cảnh như vậy, đầu tóc một người có thể sinh trưởng vô hạn.
Lúc trước sau khi Đông Phương Thiếu Bạch thừa kế Hóa Huyết Ma công Đinh Bất Nhị, tóc trắng chính là một loại vũ khí sắc bén, nháy mắt sinh trưởng dài đến vài chục trượng, uy lực kinh người.
Nhưng Hóa Huyết Ma công của y chỉ là đạo bản, của Đinh Bất Nhị mới là bản chính, hơn nữa còn thi triển ra dưới tình huống vô cùng tức giận, uy thế càng thêm kinh người.
Bầu trời toàn Thiên Thủy hồ sáng bạc một mảnh, tóc Đinh Bất Nhị che khuất bầu trời, khuấy động phong vân đều biến ảo, giống như một mạng nhện to lớn, mà Đinh Bất Nhị chính là con nhện trong lưới kia.
Bọn Hoắc Nguyên Chân lại là những con thiêu thân sa lưới chờ nhện kia ăn thịt.
Lúc này trong lòng Hoắc Nguyên Chân sinh ra ý tưởng một quái dị, kiếp trước có một số tiệm tóc thu mua tóc người, nếu mang Đinh Bất Nhị trở về đặc biệt bán tóc, phải chăng là có thể phát tài?
Dĩ nhiên ý tưởng hoang đường này chẳng qua là chợt lóe rồi biến mất, sau đó Hoắc Nguyên Chân trở về chính đề, nhìn chằm chằm Ma Vương trước mặt.
Nếu như tức giận có thể nổ tung, như vậy nhất định Đinh Bất Nhị bây giờ là cấp bậc bom nguyên tử. Đôi mắt đỏ ngầu như máu của y nhìn Hoắc Nguyên Chân đang ra sức vận khí giữa không trung.
Bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, bọn Nhiễm Đông Dạ chia ra đứng xung quanh, giờ phút này đã quyết định ở lại, vậy phải chiến đấu với Hoắc Nguyên Chân cho đến sau cùng.
Lúc ánh mắt hung tợn Đinh Bất Nhị dừng lại trên người Nhiễm Đông Dạ, tựa hồ có chút đau khổ.
Y vẫn có chút mong đợi, mong rằng Nhiễm Đông Dạ có thể chung sống với mình. Nhưng rất đáng tiếc, y hoàn toàn không thấy trong mắt Nhiễm Đông Dạ có chút vẻ ấm áp nào, mà toàn là địch ý.
- Tiểu hòa thượng!
Thanh âm khàn khàn vang vọng trên bầu trời hồ nước, chấn mặt nước tạo nên từng vòng rung động, bầu trời phong vân biến ảo, thanh âm của Đinh Bất Nhị khó nghe, cũng có lực lượng khổng lồ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn chăm chú Đinh Bất Nhị phương xa, đơn chưởng dựng đứng trước ngực, khóe môi nhếch một nụ cười:
- Đinh Bất Nhị, rốt cục chân chính gặp mặt.
Thật ra dung mạo Đinh Bất Nhị vô cùng anh tuấn, cũng không giống ma đầu hung thần ác sát. Vẻ hung tàn của y nằm ở khí chất cùng tính tình, mà không phải là ở tướng mạo.
Tóc trắng mắt đỏ, Đinh Bất Nhị giữa không trung lộ ra vẻ vô cùng yêu dị.
- Tiểu hòa thượng, có lẽ ngươi cũng đã nghe nói qua, lão phu hành sự luôn thích lưu lại cho người ta một cơ hội. Lúc trước lưu lại Huyết Ma tàn đồ là như vậy, lưu lại giải được cho An Mộ Phong cũng là như thế. Hôm nay, lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Nếu để cho bần tăng đầu hàng cầu xin tha thứ, như vậy Đinh thí chủ có thể không cần phải nói.
- Ha ha! Tiểu hòa thượng, người nghĩ hay thật, lão phu nói cho ngươi cơ hội, là ngươi có thể lựa chọn có được lưu lại toàn thây hay không mà thôi. Chẳng lẽ người cho là người còn có cơ hội sống sót sao?
Nghe thấy Đinh Bất Nhị nhạo báng ác ý, Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là mỉm cười một cái:
- Đã như vậy, bần tăng cũng cho Đinh thí chủ một cơ hội. Nếu ngươi chịu bỏ xuống đồ đao, bần tăng bằng lòng thu người vào Thiếu Lâm, trở thành đệ tử Thiếu Lâm ta, thay chức Tri Khách tăng của Giác Viễn.
- Hừ, cứng đầu khó dạy. Nếu đã như vậy, lão phu cũng không còn gì để nói với ngươi nữa, ngươi dám dẫn bọn chuột nhắt Trung Nguyên tới hoành hành Thần Long giáo ta, sẽ phải có chuẩn bị tâm lý đối với tình huống bây giờ. Hôm nay lão phu sẽ dùng máu tươi các ngươi nhuộm đỏ Thiên Thủy hồ này.
Đinh Bất Nhị vừa dứt lời, trên bầu trời bốn vị Thời Luân tôn giả lên tiếng.
Di Lan tôn giả tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Đinh Bất Nhị, ngươi quên mất mấy người lão nạp rồi sao?!
Đinh Bất Nhị hừ lạnh một tiếng, hắn cũng ở trên không trung, vị trí cũng gần như ngang với Thời Luân tôn giả, ánh mắt y lạnh lùng quét nhìn bọn họ:
- Mấy lão bất tử kia, thiên hạ không có ai mà không chết. Hiện tại các ngươi lại không có năng lực thi triển Tam Thiên Biến Chiếu Pháp lần nữa, hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi!
- Vậy cũng phải thử qua mới biết! Phương trượng, các ngươi nghỉ ngơi trước, trận chiến này giao cho chúng ta đi!
Thời Luân tôn giả nhìn qua tính tình hiền hòa, nhưng đã đến giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết chuyện này không cách nào lành được. Hoặc là phe võ lâm Trung Nguyên toàn quân chết hết, hoặc là Đinh Bất Nhị bỏ mình, không còn đường nào khác.
Cho nên bọn Thời Luân tôn giả lần đầu tiên chủ động xuất thủ!
Không tỏ ra khiêm nhường chút nào, bốn vị Thời Luân tôn giả từ bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc cùng nhau tấn công Đinh Bất Nhị, động tác nhanh như thiểm điện. Chỉ sau vài lần hô hấp, bốn người đã đi tới bên người Đinh Bất Nhị chưa tới hai mươi thước.
Tám chưởng cùng xuất, lòng bàn tay mỗi người đều bạo phát một luồng hào quang sáng chói.
Đó là nội lực thực chất hóa, cũng giống như Tam Phân Âm Dương Khí của Hoắc Nguyên Chân, từ tay của bốn người xung kích ra, cùng nhau đánh tới Đinh Bất Nhị.
Đinh Bất Nhi khinh thường bĩu môi một cái:
- Hạt châu nhỏ bé cũng đòi tranh sáng với ánh trăng!
Tay y vung lên, chộp hờ vài cái, nội lực do bốn Thời Luân tôn giả phát ra giống như bọt khí, chưa tới gần Đinh Bất Nhị đã bị y chộp cho vỡ nát, biến mất giữa thiên địa.
Sắc mặt Di Lan tôn giả ngưng trọng:
- Cách không trảo này... Đinh Bất Nhị ngươi đạt tới cảnh giới gì vậy?
- Hừ! Chết đến trước mắt còn hỏi nhiều như vậy, nói cho các ngươi biết cũng không sao, ta đã chạm tới Thiên Đạo, cũng vì đám âm hồn bất tán các ngươi khiến cho ta thủy chung không cách nào vượt qua một bước cuối cùng. Nhưng công lực của ta đã không phải là các ngươi có thể tưởng tượng, chỉ cần thu thập bọn ngươi, ta sẽ có thể vượt qua đỉnh phong, từ nay sẽ trường sinh bất tử.
Đinh Bất Nhị nói xong, thân thể run lên, ba hư ảnh từ trong thân thể bước ra, chính là tuyệt kỹ thành danh của y, cũng là tuyệt kỹ chiều bài của các đời Huyết Ma, phép phân thân của Huyết Ảnh thần công.
Bản thân Đinh Bất Nhị chạy thẳng tới Di Lan tôn giả đánh tới, mà ba hư ảnh còn lại chia ra đánh về phía ba tên tôn giả khác, bắt đầu chiến đấu.
Ưu thế về nhân số của bốn vị Thời Luân tôn giả bị triệt tiêu dễ dàng, không thể không bắt đầu ác chiến cận thân với Đinh Bất Nhị.
Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên thấy giao thủ chính diện giữa cao thủ cấp bậc này, chỉ thấy trên bầu trời tóc trắng bay lượn, bốn Đinh Bất Nhị đại chiến bốn Thời Luân tôn giả.
Mỗi một lần xuất thủ đều có uy lực như núi lở đất mòn, từ lúc bọn họ bắt đầu chiến đấu, Thiên Thủy hồ phía dưới cũng chưa hề thôi chấn động, sóng nhỏ dâng lên từng đợt không ngừng nghỉ.
Mây đen bị khuấy động không ngừng lăn lộn, nội lực phóng ra ngoài thôi động biển mây, thậm chí bởi vì sóng nước phía dưới khí ẩm quá lớn, hơi nước bay lên cao, trên bầu trời còn bắt đầu mưa, đây quả thật không khác gì làm mưa nhân tạo.
Mà lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng nhận thức được rõ ràng thực lực bốn vị Thời Luân tôn giả.
Công lực của mình vô cùng mạnh mẽ, khác nhau lớn nhất với cảnh giới Ngự chính là không có loại nội lực nào có thể đạt tới cảnh giới Ngự, cho nên vẫn không thể tự do phi hành. Nhưng sức chiến đấu thực tế, Hoắc Nguyên Chân tự nhận không thua gì bất kỳ một tên cao thủ cảnh giới Ngự nào.
Nhưng nếu nói chính xác, tài nghệ của hắn cũng chỉ tương đương với Thời Luân tôn giả.
Trước khi chưa học được Như Lai Thần Chưởng thức thứ mười, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không thể đơn đả độc đấu chiến thắng một vị Thời Luân tôn giả.
Đinh Bất Nhị càng không cần phải nói, y lấy một chọi bốn còn ung dung nhàn nhã như vậy, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được Đinh Bất Nhị vẫn xuất toàn lực.
Xem ra theo như lời Thời Luân tôn giả, một khi Đinh Bất Nhị xuất thế sẽ không có ai là đối thủ của y, quả nhiên không phải là nói dối. Nếu còn chiến đấu tiếp tục như vậy, e rằng các Thời Luân tôn giả cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Không đơn thuần Hoắc Nguyên Chân nhận thức được điểm này, Thời Luân tôn giả cũng rõ ràng nhận thức được điểm này, bốn người bọn họ chiến đấu một hồi cùng Đinh Bất Nhị, cũng biết tiếp tục như vậy là tất bại không thể nghi ngờ.
Sau khi hấp thu công lực của ba người Đông Phương Thiếu Bạch, Động Huyền Tử cùng An Mộ Phong, còn có Đinh Bất Nhị khổ tu trăm năm qua, cho đến hôm nay y đã đạt tới độ cao mà không ai có thể sánh bằng.
Đinh Bất Nhị vừa ung dung chiến đấu vừa cười như điên:
- Ha ha! Bốn lão quỷ kia, sao hả, ta đã nói sau khi mất đi bí pháp, bốn người các ngươi cũng bất quá chỉ là con hổ giấy, không chịu nổi một đòn. Kế tiếp ta sẽ phân thây các ngươi từng người một, để trả mối thù năm xưa thất bại dưới tay các ngươi.
Đinh Bất Nhị nói xong, đầu đầy tóc dài bắt đầu bay lượn giữa không trung, sau đó bao trùm về phía bốn vị Thời Luân tôn giả.
Di Lan Đại sư vừa thấy tóc trắng Đinh Bất Nhị bay tới cũng biết tình huống không tốt.
Mái tóc của Đinh Bất Nhị năm xưa đã để lại ấn tượng rất sâu cho bọn họ, hôm nay gặp lại lần nữa quả thật càng thêm lợi hại. Nếu để tóc y quấn lấy, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Di Lan tôn giả cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn ba vị tôn giả còn lại đang chiến đấu nói:
- Các vị lão huynh đệ, thời khắc cuối cùng đã đến.
- A Di Đà Phật! Cũng đã đến lúc!
- Hết thảy do sư huynh làm chủ!
- Sư huynh, huynh bắt đầu đi, mấy người chúng ta không phải là vì hôm nay sao!
Ba người ung dung đáp lại một câu, Di Lan tôn giả gật đầu một cái.
Lão bắt đầu không nương tay nữa, phát huy toàn lực, nội lực mênh mông bàng bạc giống như sóng Trường Giang xô tới, ép cho mái tóc Đinh Bất Nhị không thể tới gần. Sau đó lão nhanh chóng lui về phía sau, đứng ở mặt Đông, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, một luồng kim quang bùng lên trên lòng bàn tay.
- Ta ở Nam phương Chu Tước vị, Quang!
Theo động tác Di Lan tôn giả, lại một tên tôn giả thoát khỏi tóc trắng Đinh Bất Nhị dây dưa, đi tới mặt Tây.
- Ta ở Tây phương Bạch Hổ vị, Minh!
Theo động tác hai tên tôn giả hoàn thành, Đinh Bất Nhị cũng ý thức được có vẻ không ổn, đối phương sắp sửa xuất ra sát chiêu.
Y cũng gia tăng thế công, tóc trắng rợp trời phủ đất bao phủ về phía hai vị tôn giả khác, chỉ cần có thể giữ được một người, có lẽ đối phương sẽ không thể thi triển được thủ đoạn quái dị này.
Vị tôn giả thứ ba liều mạng tránh thoát ra ngoài, vừa phát lực mới phát hiện tựa hồ những tóc trắng này không có uy lực gì, cũng dễ dàng tránh thoát ra, vội vàng chiếm vị trí ở mặt Nam.
- Ta ở Nam phương Chu Tước vị, Chân!
Vị tôn giả thứ tư vừa thấy tôn giả thứ ba dễ dàng tránh thoát, cũng không có để ý nhiều, xuất ra nội lực bức lui tóc trắng, chuẩn bị tới vị trí phía Bắc.
Nhưng lão ngàn vạn lần không nghĩ tới, tóc trắng mới vừa thối lui lập tức lại bắt đầu điên cuồng phản pháo.
Đinh Bất Nhị bỏ qua không tấn công ba người đầu, mà tập trung hỏa lực toàn lực công kích vị Thời Luân tôn giả cuối cùng, tóc trắng giống như con nhện phun tơ, tầm xuân kết kén, rất nhanh bao vây tôn giả thứ tư tầng tầng.
Tôn giả này bên trong tóc trắng bao vây rống giận liên tiếp, liều mạng công kích, cũng khó mà ngăn cản tóc trắng đến gần, mắt thấy sẽ bị Đinh Bất Nhị đặc thủ.
- Ha ha ha...
Đinh Bất Nhị lên tiếng cười như điên:
- Ngu xuẩn! Hơn một trăm năm qua, mấy người các ngươi còn ngu xuẩn như vậy, ta cố ý thả ba người các ngươi, bắt người cuối cùng. Hiện tại các ngươi cũng không thể tăng viện, vậy hãy nhìn ta giết chết các ngươi từng người một.
Ba tôn giả còn lại lòng như lửa đốt, giờ khắc này bọn họ sắp kết thành trận pháp, quả thật không thể tăng viện cho tôn giả cuối cùng. Nếu như vị tôn giả này chết đi, ba người bọn họ cũng sẽ thất bại, chỉ là vấn đề thời gian.
Vào thời khắc mấu chốt này, từ bên bọn Hoắc Nguyên Chân chợt lóe sáng ánh đao, phá vỡ bóng tối xung quanh giống như sao xẹt, bắn thẳng vào cổ họng Đinh Bất Nhị.
Phi đao! Lại là phi đao! Lại là Lý Thanh Hoa xuất thủ, mắt thấy Thời Luân tôn giả gặp nguy hiểm, phi đao quả quyết xuất thủ, nhắm bắn vào cổ họng Đinh Bất Nhị đệ nhất thiên hạ này.
Đinh Bất Nhị cảm giác được gia cỗ sát cơ từ xa bay tới, khẽ nhíu mày lại. Y buộc lòng tạm thời ngừng tấn công vị Thời Luân tôn giả vốn đã là cá nằm trong chậu kia, quay đầu hóa giải phi đao của Lý Thanh Hoa trước.
Phi đao cố nhiên là ám khí thiên hạ vô song, nhưng cũng phải xem thi triển với người nào. Với trình độ như Đinh Bất Nhị sẽ không sợ hãi phi đao Lý Thanh Hoa.
Thấy phi đao Lý Thanh Hoa bắn tới, Đinh Bất Nhị vung tay lên, chuẩn bị phất tay đánh rơi mũi phi đao kia.
Nhưng trong lúc y đang giơ tay lên, đột nhiên trong lòng dâng lên linh cảm khác thường, không đúng!
Ngọn phi đạo này không đơn giản.
Trực giác làm cho Đinh Bất Nhị quyết định không phất tay công kích, mà là hơi nghiêng người, công lực của y có thể bảo đảm dễ dàng né tránh phi đao này tấn công, huống chi còn là xuất đao ở khoảng cách xa xôi như vậy.
Trong khi y nghiêng người, ngọn phi đao kia đã tách ra làm hai, một tả một hữu xẹt qua bên người Đinh Bất Nhị, bắn về phía sau.