Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Chỉ bằng vào người ư? Không biết tự lượng sức mình!
Đinh Bất Nhị bình phục lửa giận vì bị phản bội, hai tay vung lên:
- Nếu ngươi không biết điều, như vậy sẽ đưa ngươi lên đường trước!
- Ha ha! Đinh Bất Nhị! Ngươi cho rằng người có công lực thấp kém như ta dám đến, chẳng lẽ sẽ không có chuẩn bị gì sao? Ngươi xem thử đây là cái gì?
Giác Viễn nói xong, lấy miếng vải đen phủ trên miệng thùng đồng xuống, lộ ra bên trong đen như mực.
- Đây là... Đây là cái gì?
- Không có gì, quà tặng cho người mà thôi, Đinh Bất Nhị, hôm nay người phải hiểu, võ công người ta cũng không phải là đại biểu hết thảy!
Giác Viễn nói tới chỗ này, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Đinh Bất Nhị, đập chết ngươi!
Thình lình y ném thùng lớn trong tay ra, đập xuống đầu Đinh Bất Nhị.
Sắc mặt Đinh Bất Nhị âm trầm:
- Ngươi nằm mơ!
Đánh một chiêu phách không chưởng ra ngoài, đánh nát thùng đồng trên không.
Sau khi thùng vỡ nát, bên trong rất nhiều chất lỏng màu đen trút xuống, Đinh Bất Nhị bất ngờ không kịp đề phòng, bị những chất lỏng màu đen này dính đầy thân thể.
Định Bất Nhị kinh hoàng nhìn chất lỏng màu đen trên người, phát hiện đó cũng không phải độc dược, cũng không có tác dụng ăn mòn, không biết Giác Viễn lấy thứ này ra để làm gì.
Giác Viễn đột nhiên xuất hiện ở ven Thiên Thủy hồ, hơn nữa nói cho Đinh Bất Nhị biết, y gia nhập Thần Long giáo bất quá là ngụy trang, y cũng không có phản bội Thiếu Lâm.
Nghe thấy tin tức này, người phe Hoắc Nguyên Chân đều vô cùng mừng rỡ, Đinh Bất Nhị lại tức giận dị thường, muốn đánh chết Giác Viễn, không nghĩ tới Giác Viễn sớm có chuẩn bị, ném thùng đồng tới. Đinh Bất Nhị dùng phách không chưởng đánh nát, lại bị chất lỏng màu đen bên trong trút xuống dính đầy thân thể.
Đinh Bất Nhị cảm giác chất lỏng màu đen này cũng không phải là độc dược gì, có chút nghi ngờ, tức giận nói với Giáo Viễn:
- Tên khốn ngươi giở trò gì vậy?
Lúc này trên mặt Giác Viễn nở một nụ cười, nói với Đinh Bất Nhị:
- Đinh Bất Nhị, đáng tiếc ngươi thông minh một đời, bây giờ cũng hồ đồ nhất thời, nếu không phải ngươi tín nhiệm ta, làm sao ta có thể tới gần ngươi như vậy, để có thể ném những thứ này vào người ngươi. Hiện tại ngươi không biết nó là cái gì, cũng không cần gấp gáp, bởi vì rất nhanh người sẽ hiểu!
Giác Viễn nói xong, hướng về phía Hoắc Nguyên Chân nơi xa vẫn còn đang chữa thương cho Lý Thanh Hoa nói:
- Phương trượng, Giác Viễn biết ngài vẫn có ân truyền công đối với ta, giống như sư phụ của ta, mà lúc trước Giác Viễn đã làm cho ngươi thất vọng. Bất quá xin đừng trách Giác Viễn, đây là sự lựa chọn của ta, nếu không phải như vậy, sợ rằng Giác Viễn cũng không có tư cách tham dự trận chiến này.
Sau khi nói xong, Giác Viễn thi lễ với Hoắc Nguyên Chân thật sâu, dường như là đang từ giã.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không có mở mắt, nhưng hết thảy hắn đều nghe lọt vào tai. Lúc này hắn đã hiểu Giác Viễn muốn làm gì, đáng tiếc bây giờ chính là thời khắc mấu chốt chữa thương cho Lý Thanh Hoa, có muốn ngăn cản y cũng không làm được.
- Phương trượng, nếu như có kiếp sau, ta hy vọng... Có thể học hết toàn bộ Cửu Dương chân kinh, nếu là như vậy, hôm nay đệ tử cũng không cần sử dụng thủ đoạn như vậy!
Giác Viễn vừa nói chuyện, bắt đầu yên lặng vận chuyển Cửu Dương chân kinh, một lúc sau cả người y trên dưới toàn thân đều trở nên nóng như lửa, dường như muốn bùng cháy.
Nhiễm Đông Dạ bị thương ngã xuống đất, giọng nói yếu ớt:
- Giác Viễn, ngươi muốn làm gì?
- Sư phụ, hẹn ngày tái ngộ. Đây là chuyện duy nhất đệ tử có thể làm, hy vọng sư phụ hạnh phúc an khang!
Toàn thân Giác Viễn đã trở nên đỏ bừng, áo choàng vốn ướt đẫm lúc này cũng đã hoàn toàn khô ráo, thậm chí có khói xanh xuất hiện bên ngoài y phục.
Lúc này Đinh Bất Nhị không muốn tiếp tục nghe Giác Viễn dài dòng, lớn tiếng nói:
- Tên yêu tăng này, hôm nay ta sẽ đưa người đi gặp Diêm Vương!
Y mới vừa muốn động thủ, Giác Viễn đột nhiên vọt mạnh tới, dang rộng hai tay, trước ngực không môn mở rộng nhào thẳng vào người Đinh Bất Nhị.
- Muốn chết!
Thấy động tác Giác Viễn như thế, Đinh Bất Nhị có cảm giác bị coi rẻ, đơn chưởng dựng đứng, hóa chưởng thành đao đâm thẳng vào vị trí tim Giác Viễn.
- Phập!
Máu tươi vẩy ra, một chưởng Đinh Bất Nhị xuyên thẳng qua tim Giác Viễn, bàn tay ló ra sau lưng.
Tim vỡ tan tành, sinh cơ đã tuyệt, ánh mắt Giác Viễn nhanh chóng trở nên mờ đi.
Nhưng bằng vào cỗ quán tính này, Giác Viễn đã tiến thẳng tới bên người Đinh Bất Nhị, hai cánh tay khép lại thật chặt, ôm chặt lấy thân thể Đinh Bất Nhị.
Lúc này, rốt cục Đinh Bất Nhị đã phát giác ra có chuyện không ổn.
Giác Viễn vận chuyển Cửu Dương chân kinh, cả người nóng bỏng như lửa, cơ hồ đạt tới nhiệt độ bùng cháy, sau khi y tới gần, Đinh Bất Nhị cũng cảm giác được vô cùng nguy hiểm.
Lại nghĩ tới chất lỏng đen nhánh dính đầy người mình, Đinh Bất Nhị cũng đã hiểu là chuyện gì.
Nhưng lúc y hiểu ra thì đã muộn, Giác Viễn dốc hết toàn lực nhào tới ôm chặt lấy y, nhiệt độ cực nóng trên người vừa tới gần Đinh Bất Nhị lập tức phật một tiếng bùng cháy.
Hoắc Nguyên Chân ở xa khóe mắt ươn ướt, hắn biết thứ mà Giác Viễn tưới vào người Đinh Bất Nhị là vật gì, những chất lỏng màu đen kia là dầu hỏa.
Không biết làm cách nào Giác Viễn phát hiện ra dầu hỏa bốc cháy rất khó tắt, cho nên y nghĩ ra biện pháp này. Lợi dụng thân phận Thần Long giáo của mình tới gần Đinh Bất Nhị, đựng dầu vào thùng, tập kích Đinh Bất Nhị.
Đinh Bất Nhị không nghi ngờ có bẫy, bị Giác Viễn tưới đầy một thân dầu hỏa. Sau đó Giác Viễn lợi dụng Cửu Dương chân kinh Hoắc Nguyên Chân truyền thụ cho mình, dùng phương thức tự sát tập kích Đinh Bất Nhị, khiến cho dầu hỏa trên người y bùng cháy.
Lưng mang tiếng xấu phản đồ, Giác Viễn chờ đợi ngày này đã lâu, chờ đợi thời khắc tối hậu giáng cho Đinh Bất Nhị một đòn chí mạng.
Công lực của y chưa đủ, nhưng y có trí khôn, chẳng qua là kế hoạch này phải trả giá rất đắt.
Đinh Bất Nhị bị Giác Viễn ôm lấy, cả người bị Cửu Dương chân kinh đốt, lập tức cháy lên bừng bừng.
Một khi dầu hỏa bốc cháy, không cháy hết gần như không thể nào tắt được. Trong khoảnh khắc thân thể Định Bất Nhị vừa cháy đã lập tức ra sức tránh thoát thân thể Giáo Viên cũng đang cháy bừng bừng, sau đó nhảy vọt xuống hồ.
Nhưng cho dù rơi xuống nước, ngọn lửa trên người y cũng không có tắt ngay lập tức.
Cho dù công lực cao hơn nữa, cũng không chịu nổi lửa đốt như vậy. Đinh Bất Nhị đau đớn kêu gào, hụp lặn dưới Thiên Thủy hồ, trong không khí truyền ra mùi thơm thịt nướng, toàn thân y cháy bừng bừng như một bó đuốc, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Lúc này Nhiễm Đông Dạ được Đông Phương Tình đỡ lên, sắc mặt mấy nữ tử tái nhợt nhìn Đinh Bất Nhị, còn có Giác Viễn cách đó không xa đã lẳng lặng cháy đến cùng.
Giác Viễn đang cháy sẽ chết đi trước, nhưng Đinh Bất Nhị còn sống.
Các nàng đều cho rằng Đinh Bất Nhị đã không thể nào sống tiếp, là người thế nào cũng không thể sống tiếp khi bị đốt cháy như vậy, cái chết của y cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng Giác Viễn đã chết, y chết bi tráng như vậy, ngay cả Nhiễm Đông Dạ bình thời trời sập xuống mặt không đổi sắc cũng lặng lẽ lấy tay gạt lệ, nghẹn ngào nói với Đông Phương Tình:
- Trong số bốn đồ đệ các con, lúc trước kẻ mà ta không coi trọng nhất chính là Chư Viễn, sự thật chứng minh y cũng là kẻ không có tiền đồ nhất. Nhưng hôm nay y đã làm cho ta mở rộng tầm mắt, quả thật ta đã không thu lầm tên đồ đệ này.
Đông Phương Tình cũng rưng rưng lệ nhìn thi thể sư đệ mình, thể tích thi thể kia đã càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn còn đang cháy, có thể thấy được chỗ bá đạo của chất lỏng màu đen này.
Không nghĩ tới tiểu sư đệ này quyết tuyệt như vậy, lại dùng phương thức đồng quy ư tận này đối phó Huyết Ma, thật là khổ sở cho y.
An Như Huyễn cùng An Như Sương không có thể hội sâu sắc như bọn Nhiễm Đông Dạ nhưng cũng là hai mắt rưng rưng, Giác Viễn chết đi đủ làm cho thiên địa động dung.
Các nàng liếc mắt nhìn bó đuốc vẫn đang lăn lộn dưới Thiên Thủy hồ, nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Nhiễm tiền bối, lần chiến đấu này tới đây coi như kết thúc, Đinh Bất Nhị chết chắc, chúng ta nên mau đi xem thử Thanh Hoa tỷ thế nào.
Nhiễm Đông Dạ gật đầu một cái, nhìn Đinh Bất Nhị bên trong Thiên Thủy hồ một cái, thở dài một tiếng:
- Người ta thường hay không biết mình cần gì, Đinh Bất Nhi vọng đồ xưng bá thiên hạ, người thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây chính là mục tiêu mà y theo đuổi. Nhưng chắc là mọi người sẽ không khuất phục y, hy vọng y tới địa ngục sẽ sám hối những tội nghiệt mình đã làm.
Đông Phương Tình cũng gật đầu nói:
- Không sai, chuyện lần này cuối cùng cũng đã kết thúc, từ đây về sau, thiên hạ cũng không còn Huyết Ma truyền thừa. Đinh Bất Nhị chết rồi, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử cũng đã chết, sau này thiên hạ coi như thái bình vô sự.
- Nên lập bia tưởng niệm cho Giác Viễn, lập bia cho tất cả những người đã hy sinh, bọn họ đều là anh hùng.
Mấy nữ nhân đều rối rít gật đầu đề nghị của Nhiễm Đông Dạ, tưởng niệm những người đã chết không phải là quá đáng. Nếu như không có bọn họ anh dũng hiến thân, giờ khắc này người ngã xuống cũng sẽ là bọn mình.
Bọn họ cũng không đếm xỉa tới Đinh Bất Nhị vẫn còn đang giãy giụa, mà là lảo đảo đi về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hiện tại đã qua hơn nửa thời gian một nén nhang mà Hoắc Nguyên Chân đã nói, một lúc nữa hắn sẽ chữa thương cho Lý Thanh Hoa xong, khi đó bọn họ sẽ cùng nhau rời khỏi Thần Long giáo.
Trải qua đại chiến liên tục, mọi người đều kiệt sức, thậm chí nảy sinh ý tưởng từ nay về sau sẽ không cử động nữa. Mấy người ngồi xung quanh Hoắc Nguyên Chân, cảm thấy từng trận mệt mỏi tập kích toàn thân, quyết định nằm ở chỗ này, ngủ một giấc thật dài ba ngày ba đêm.
Không riêng gì trên thân thể buông lỏng, còn có tâm hồn buông lỏng. Trận chiến này đánh xong, từ nay thái bình vô sự, có thể sinh sống không lo lắng, mọi người đều nhẹ nhõm trong lòng.
Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được tâm trạng của các nữ tử bên người, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu. Không ngờ rằng Đinh Bất Nhị lại chết như vậy, mình còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa thi triển ra.
Nhưng có thể kết thúc như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, chẳng qua là đáng tiếc Giác Viễn nằm gai nếm mật rốt cục lại hy sinh anh dũng. Lát nữa nhất định phải thu thập tro cốt của y mang về Thiếu Lâm nhập thổ, rừng tháp ở hậu sơn nhất định sẽ đặt vị trí của Vô Danh và Giáo Viễn ở hàng đầu.
Lần này bất kể là Thiếu Lâm hay nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên cũng vì tấn công Thần Long giáo mà trả một cái giá rất đắt. Lần này sau khi trở về, sẽ phải tu dưỡng một phen cho thật tốt.
Mà Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm quyết định, hắn sẽ không tiếp tục làm võ lâm Minh chủ nữa.
Chẳng qua là vị trí võ lâm Minh chủ dễ nhường lại, nhưng vị trí phương trượng Thiếu Lâm làm thế nào mới có thể nhường lại thuận lợi, e rằng là một vấn đề hết sức khó khăn.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân còn sống trong chiến đấu, sau này sợ rằng uy vọng trong chốn giang hồ càng tăng lên. Hắn thật sự là không có một lý do nào có thể thuyết phục đệ tử Thiếu Lâm, để cho mọi người thuận lợi tiếp nhận sự thật mình sẽ không hề đảm nhiệm vị trí phương trượng nữa.
Nếu như thật sự không có cách nào, Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến chuyện đột nhiên biến mất, nhưng đây chính là hạ sách, không phải là cục diện viên mãn nhất. Dù sao mình rời đi Thiếu Lâm, ngày sau cũng không phải là không gặp lại ai nữa, nếu bị những người giang hồ khác thấy được, thật sự là rất lúng túng.
Trong lòng hơi có chút phiền não, niềm vui thắng lợi cũng phai nhạt một chút, xem ra thế gian này thật sự là khó được đôi đường vẹn, muốn không phụ Như Lai chăng phụ khanh là chuyện khó khăn đến đường nào.
Hắn vừa chữa thương cho Lý Thanh Hoa vừa suy nghĩ chuyện này, một lúc lâu sau chữa thương sẽ xong, đến lúc ấy đại sự sẽ định.
Mấy người mang tâm sự riêng, nhưng không có người nào chú ý tới dưới Thiên Thủy hồ, Đinh Bất Nhị đã ngưng tiếng kêu không biết lúc nào.
Hoặc là nghe thấy nhưng cũng không để trong lòng, kiểu chết cháy đen thui như vậy, nếu có thể không nhìn tới là hay nhất.
Một đời Huyết Ma từ đây vĩnh viễn trầm luân.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hoắc Nguyên Chân đang chữa thương cho Lý Thanh Hoa, những người còn lại đều đang lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi chuyện nơi này kết thúc là có thể rời đi Thần Long giáo.
Nơi xa, trên ngọn núi, Mạc Thiên Tà cầm trong tay Phúc Vũ kiếm của mình, lạnh lùng nhìn tình huống phía dưới.
Lão ẩn nấp ở nơi này đã rất lâu, quan sát từ đầu tới cuối cuộc chiến này.
Bằng vào công lực của lão bây giờ, nếu như có lòng ất nấp, giữa chiến trường hỗn loạn như vậy hầu như không ai có thể phát hiện ra. Cho dù là Đinh Bất Nhị cũng vậy, y phải gánh chịu áp lực cực lớn, không còn lòng dạ nào chú ý tình huống xung quanh.
Khi Mạc Thiên Tà thấy Giác Viễn bỏ mình, lão thật sự kích động trong lòng, muốn xông ra gia nhập trường đại chiến này, dù sao cũng là sư huynh đệ, vẫn phải có tình cảm.
Nhưng Giác Viễn chết quá nhanh, hơn nữa Mạc Thiên Tà cũng hơi do dự, cuối cùng lão vẫn không nhúc nhích, mà là quyết định tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Không sai, gần như là tọa sơn quan hổ đấu, lão tin tưởng sau cuộc chiến đấu này, có khả năng rất lớn sẽ là lưỡng bại câu thương. Có thể Đinh Bất Nhị sẽ chết đi, nhưng phe võ lâm Trung Nguyên cũng tuyệt đối không tốt lành gì, có lẽ những cao thủ hàng đầu cũng không còn lại một người nào.
Nếu là như vậy, đến cuối cùng trong thiên hạ sẽ không còn ai có thể đối kháng Mạc Thiên Tà, đến lúc đó võ lâm Trung Nguyên sẽ là thiên hạ của lão.
Nhưng Giác Viễn xuất hiện, đã làm thay đổi cục diện này.
Đinh Bất Nhị nhìn như đã bị chết cháy, mặc dù ngọn lửa kia đã tắt, nhưng người ta không thể nào sống sót trong hoàn cảnh ấy.
Hoắc Nguyên Chân sống sót, vốn Mạc Thiên Tà hy vọng thấy bọn họ lưỡng bại cầu thương. Từ trước tới nay lão vẫn là như vậy, vì thế lão còn cố ý gia nhập Thần Long giáo một lần, mở ra miệng rồng, cung cấp trợ giúp rất lớn cho võ lâm Trung Nguyên, nhưng chuyện này sẽ kết thúc như vậy sao?