Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Tất cả mọi người chỉ có thể ở khu vực vòng ngoài, mỗi ngày chặt những bụi gai này làm thành củi, phòng ngừa những bụi gai này sinh trưởng quá nhanh, mà đỉnh núi này vĩnh viễn trở thành nơi không có bóng người. Đinh Bất Nhị, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại chỗ này, cho đến vĩnh viễn đi.
Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ xong tất cả mọi chuyện, quả nhiên hạt giống kia cũng xuyên thấu ngọn núi, đã đi tới đỉnh núi, hơn nữa bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng.
Bụi gai đầy núi lấy tốc độ sinh trưởng mắt thường có thể nhìn thấy được, chỗ dán tấm thiếp kia rất nhanh đã bị bụi gai bao trùm, cũng đã không nhìn thấy được nữa.
- Không.
Đinh Bất Nhị phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng.
Khóe miệng của Hoắc Nguyên Chân mang theo một nụ cười:
- A Di Đà Phật, hôm nay lúc này, bần tăng cuối cùng công đức viên mãn, tin tưởng Phật tổ cũng có thể khoan thứ tội nghiệt của bần tăng phạm phải, từ nay trên thế giới này cũng không còn Thiếu Lâm phương trượng Nhất Giới nữa. Nam Mô A Di Đà Phật... Nam Mô A Di Đà Phật...
Theo tiếng tụng kinh không ngừng của Hoắc Nguyên Chân, thân thể của hắn cuối cùng bị dung nham cắn nuốt hoàn toàn, dung nham lửa nóng gào thét mà qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Nguyên Chân nữa.
Chỉ để lại một giọt tinh huyết của Đinh Bất Nhị ở trong dung nham vô biên vô tận bay lung tung giống như con ruồi không đầu, Ngũ Hành Sơn trên đỉnh đầu đã không thể rung chuyển, hắn vĩnh viễn không có cơ hội đi ra ngoài.
- ------------------------------------------------------
Bông tuyết giống như đàn đom đóm bay lượn ở trên không, khoảng cách giữa trời và đất cũng bị kéo gần lại, khắp nơi đều là một mảnh mờ mịt.
Một thân ảnh yểu điệu chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Chân đạp trên tuyết đọng trên mặt đất phát ra tiếng kêu soạt soạt nhỏ nhẹ.
Dọc theo đường núi về phía trước, trước mặt chính là khu kiến trúc khổng lồ vĩ đại của Thiếu Lâm tự.
Boong.
Một tiếng chuông du dương vang lên, thanh âm cực lớn vang vọng trong núi, ngay cả tuyết rơi trên bầu trời dường như cũng dừng lại một chút.
Người này ngẩng đầu lên, đưa cánh tay thon dài nhẹ nhàng vén chiếc mũ trên đỉnh đầu.
Đó là một chiếc mũ trùm lông chồn, bộc lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng.
Chẳng qua trên khuôn mặt xinh đẹp này lại có vẻ rầu rĩ sâu sắc, ánh mắt sáng ngời có chút tia máu, cho thấy chủ nhân đêm qua không có ngủ ngon.
Từng tiếng chuông quanh quẩn, báo hiệu sáng sớm mùa Đông đã đến.
Gót ngọc nhẹ nhàng, nàng đi về phía Thiếu Lâm tự.
Một đường đi về phía trước, đi tới trước Vạn Phật Tháp.
Các tăng lữ trên đường nhìn thấy nàng đều khẽ thi lễ, mọi người đã vô cùng quen thuộc, nữ tử trong thiền viện bên kia cũng là khách quen của Thiếu Lâm tự.
Khi đi tới trước Vạn Phật Tháp, nàng đã dừng bước, bởi vì nàng nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu khác đang thành kính quỳ lạy ở trước Phật tháp, dâng hương cầu nguyện.
Chậm rãi đi tới sau lưng của nữ tử này, nàng cũng cầm hương lên, quỳ ở bên cạnh nữ tử kia, hai thiếu nữ sánh vai mà quỳ.
Sau khi hướng Phật tổ cầu nguyện xong tâm sự của mình, nàng mở mắt ra, nhìn hấy nữ tử tới trước đang dịu dàng nhìn nàng.
Hai thiếu nữ nhìn nhau cười một tiếng, tay trong tay sóng vai đứng dậy.
- Uyển Quân, ngươi không ngờ tới sớm hơn ta.
- Ừm, ta không ngủ được, đã thức dậy thật sớm, sư phụ giữ cửa để ta tiến vào.
Nữ tử tới trước chính là Ninh Uyển Quân, nàng nhìn thiếu nữ khoác mũ trùm ngân hồ, trong ánh mắt có một chút lo âu:
- Thu Vũ, gần đây người cảm thấy thế nào? Tình huống đã ổn định chưa?
Thiếu nữ trùm mũ ngân hồ là Mộ Dung Thu Vũ đã hai mươi tuổi, nghe được câu hỏi thăm của Ninh Uyển Quân, khẽ gật đầu một cái:
- Rất tốt. Kể từ hôm đó sau khi kinh hãi qua đi, chuyện lúc trước đều nhớ lại không sai biệt lắm, gần đây ngoại trừ lo lắng tình huống của hắn cũng không có chuyện gì.
Hai thiếu nữ sóng vai đi về phía trước, chậm rãi tản bộ bên trong Thiếu Lâm tự.
Một đội tăng lữ chạy qua trước mặt hai người, dẫn đầu chính là Tuệ Thiên trong Bát Bộ Chúng.
Nhìn thấy hai nàng, các tăng lữ một tay chắp trước ngực thi lễ mà qua, hai người bọn họ cũng hoàn lễ, đợi các tăng lữ đã chạy xa, hai nàng đã đi đến một chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Mộ Dung Thu Vũ có chút lo lắng nói:
- Uyển Quân, ngươi nói lời của Nhiễm tiền bối sẽ là thật sao? Ta rất lo lắng, chuyện này nghe ra quá mức ly kỳ.
Ninh Uyển Quân cũng có chút do dự:
- Ta cũng không biết chính xác, Nhiễm Đông Dạ tiền bối là cao nhân lợi hại như vậy, hẳn là sẽ không đi lừa gạt chúng ta. Nếu như nàng cũng nói như vậy, ta nghĩ Nguyên Chân hẳn là còn sống.
- Đương nhiên ta cũng hy vọng Nguyên Chân sống, thế nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường. Dựa theo tình huống của bọn An tỷ tỷ nói, khi đó núi lửa đang phun trào, hơn nữa trên trời còn có núi lớn đè xuống định đầu, dưới tình huống như vậy có người có thể sống sót sao?
- Dựa theo tình huống bình thường, đương nhiên là sẽ không có ai có thể sống sót ở dưới hoàn cảnh như vậy, nhưng rốt cuộc Nguyên Chân không phải là người bình thường đi, hắn có thể cầu thông được với Phật tổ, có thể nhận được sự che chở của thần Phật. Sáng tạo sự tình người thường không thể làm được là bản lĩnh hạng nhất của hắn, cho nên không thể dùng ánh mắt nhìn người thường xem xét hắn.
Mộ Dung Thu Vũ khẽ gật đầu:
- Ngươi nói cũng đúng, khi ở Hàng Châu, ta cũng đã tuyệt vọng rồi, thế nhưng hắn lại có thể thay đổi càn khôn dưới tình huống như vậy. Từ khi đó, ta đã biết sự khác biệt của hắn.
Trong mắt của Ninh Uyển Quân cũng toát ra ánh mắt hồi ức:
- Đúng vậy, năm xưa khi ta bị cưỡng bách phải gả cho Đông Phương Thiếu Bạch, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ một mình giết đến Thiên Sơn, mạnh mẽ cứu ta và Thái Y tỷ từ trong tay bọn Lý Dật Phong, can đảm như vậy cũng không phải là người bình thường có thể có được.
Hai người an ủi lẫn nhau mấy câu, Mộ Dung Thu Vũ lại hỏi:
- Thái Y tỷ tỷ đi đâu rồi?
- Từ khi tâm trạng hai người Tiêm Tiêm và Hoa Tiểu Hoàn có chút không ổn định, hôm qua Thái Y tỷ tỷ ở cùng một chỗ với bọn họ, hiện tại hẳn cũng đã thức dậy rồi.
- Uyển Quân ta nói một câu, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta thấy dường như Thái Y tỷ tỷ cũng có tình ý rất sâu đối với hắn, chỉ là nàng vẫn không biểu hiện ra. Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy Thái Y tỷ tỷ một mình ở trong phòng khóc thút thít đó, chẳng qua sau đó khi đi ra nàng lại khôi phục bình thường.
Ninh Uyển Quân không có kinh ngạc như trong dự liệu, chỉ là khẽ gật đầu:
- Thu Vũ, làm sao ta lại không biết chuyện này, chẳng qua là thật ra da mặt Thái Y tỷ tỷ rất là mỏng, ta không đành lòng nói ra ở trước mặt nàng thôi, thật ra trong lòng của ta sớm có tính toán.
Nghe được lời nói của Ninh Uyển Quân, Mộ Dung Thu Vũ không ngờ cũng có chút khẩn trương:
- Ngươi tính toán như thế nào? Ninh Uyển Quân quay đầu lại.
- Ta còn có thể tính toán cái gì, ta chỉ hy vọng hắn có thể còn sống, nếu như hắn thật sự còn sống, tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự an bài của hắn là được.
Ta không hy vọng làm tổn thương trái tim của bất kỳ một nữ nhân nào, đương nhiên trong đó cũng bao gồm ta, cũng bao gồm ngươi, còn có bọn Thái Y tỷ tỷ.
Mộ Dung Thu Vũ ngẩn người một chút, trên mặt vui mừng, thế nhưng sau đó ánh mắt lại dần dần ảm đạm đi:
- Như vậy tất nhiên là tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải còn sống, hôm nay cũng đã qua mười mấy ngày rồi, cũng không thấy tin tức của hắn, ta... Ta thật sự lo lắng, nếu như hắn không trở lại nữa ta thật sự sợ mình không kiên trì nổi nữa.
Đôi mắt của Ninh Uyển Quân cũng bao phủ vẻ bi thương sâu thẳm:
- Ta cũng vậy, ta tự nói với mình phải kiên cường, phải chờ đợi, thế nhưng, thế nhưng tại sao lại như vậy chứ? Nhiều ngày như vậy, mỗi một ngày đối với ta đều như là một năm.
Nói dứt lời, ánh mắt của hai tiểu cô nương đều đỏ lên.
Lúc này, cách đó không xa một thanh âm truyền tới:
- Hai vị cô nương, tại hạ có thể hỏi một chút hay không, Phương Trượng viện đi lối nào?
Hai người sửng sốt, thanh âm dường như có chút quen thuộc, vội vàng quay đầu lại.
Chỗ không xa, một thanh niên một thân áo bào trắng đứng đó, thời tiết mùa Đông mà người này lại mặc y phục mùa Thu, trên đầu đội mũ văn sĩ màu trắng, áo quần đơn bạc không nói, trong tay lại còn cầm một chiếc quạt, ở nơi đó phe phẩy, cũng không biết là đang quạt gió hay là đang quạt bông tuyết đang rơi xuống bên người.
Trong giang hồ rất nhiều người nội lực tinh thâm, nóng lạnh bất xâm, mùa Đông mặc ít cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.
Mặc dù không sợ lạnh, nhưng dưới khí trời này, làm sao cũng không có khả năng nóng.
Thanh niên áo trắng này vô cùng tuấn tú, nhìn cũng rất thuận mắt, thế nhưng làm sao cũng không nóng đến mức phải phe phẩy quạt đi.
Ninh Uyển Quân và Mộ Dung Thu Vũ nhìn người này một cái, trong ánh mắt có một tia khẩn trương, một tia nghi hoặc, còn có một tia chán ghét.
Tính khí của Ninh Uyển Quân xem như tốt, tự nhiên sẽ không biểu hiện ra điều gì, nhưng cũng không muốn nói chuyện với nhân vật giống công tử bột như vậy.
Mộ Dung Thu Vũ lại không có tính tình tốt như Ninh Uyển Quân, đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại:
- Phương Trượng viện ở nơi nào mắc mớ gì tới ngươi. Phương trượng của Thiếu Lâm hiện tại không tiếp khách, người từ nơi nào tới thì đến địa phương đó đi.
- A, đây thật đúng là chuyện lạ khắp nơi, một tên phương trượng của Thiếu Lâm tự có cái gì có thể cuồng ngạo như vậy, thậm chí ngay cả khách nhân cũng không gặp. Ta thấy chùa miếu này chỉ sợ cũng chỉ được hư danh thôi.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa.
Mộ Dung Thu Vũ nhất thời không đáp ứng, có người không ngờ dám phỉ báng Thiếu Lâm tự, nếu không phải ở trước mặt Ninh Uyển Quân phải cố kỵ hình tượng thục nữ của mình, hiện tại nàng đã động thủ rồi.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nàng nhìn xem, nàng nhìn xem, những hòa thượng này đang làm cái gì? Bọn họ đang bái lạy, đang bái lạy những Bồ Tát bùn đất kia, chẳng lẽ bọn họ không biết, dù những Bồ Tát này hay là Phật tổ chẳng qua cũng chỉ là bùn đất làm ra hay sao? Chẳng lẽ bùn đất cũng sẽ có linh tính sao?
- Bọn họ rời bỏ nhà mình, đi tới chùa miếu xuất gia, thân nhân bằng hữu từ đó về sau chỉ là khách qua đường, ta thấy không phải là chuyện gì tốt, như vậy cũng chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ Bồ Đề Đại Đạo.
Nói xong, thanh niên áo trắng phất tay soạt một tiếng mở chiết phiến trong tay ra, chậm rãi nói:
- Điều này thật là... Sinh tử biệt nhân gian, thịt xương theo mây khói, chỉ còn nắm đất vàng, vô duyên ngộ Phạm Thiên!
- Ngươi thật là không ra sao cả, người ta làm gì liên quan tới ngươi sao? Ta thấy người chính là tới quấy rối, hôm nay bản cô nương..
Mộ Dung Thu Vũ vừa mới không nhịn được nói mấy câu, đột nhiên lời nói liền mắc ở trong cổ họng, khó có thể tin nhìn thanh niên trước mắt, ngón tay chậm rãi giơ lên, run rẩy chỉ thanh niên trước mắt, bài thơ này... Vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ninh Uyển Quân cũng không có chú ý đến vẻ khác thường của Mộ Dung Thu Vũ, nàng chỉ cảm thấy thanh niên trước mắt có chút tự cho là đúng, chẳng qua Ninh Uyển Quân cũng không tính toán tranh cãi với hắn, cũng không muốn gây sự trong Thiếu Lâm tự, chỉ nói với người thanh niên này:
- Ngươi nên đi đi, ngươi có thể không tín ngưỡng nhà Phật, nhưng xin ngươi không nên gây chuyện ở nơi này, nếu không những người khác sẽ không tha thứ cho ngươi, thiên hạ này không có ai có thể gây chuyện ở nơi này.
Thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười với Ninh Uyển Quân:
- Cô nương xinh đẹp này, tính khí của nàng khá hơn một chút so với cô nương xinh đẹp kia, thế nhưng trong lòng nàng cũng có thành kiến đối với tại hạ, hơn nữa hiện tại tâm tình của nàng không tốt, không phải bởi vì cái gì, mà là bởi vì nàng không bỏ được.
Khuôn mặt tươi cười của Ninh Uyển Quân trong nháy mắt biến thành đỏ bừng, không ngờ người này lên tiếng không khiêm tốn như vậy, thật là đáng đánh.
Thế nhưng không đợi nàng kịp nói gì, thanh niên mặc áo trắng tiếp tục nói:
- Cuộc sống có thật khổ, sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, chết khổ, oán hận, cầu bất đắc, ái biệt ly, hiện tại nàng chính là đang giãy dụa giữa cầu bất đắc và yêu biệt ly, nàng hy vọng lấy được lại sợ không lấy được, nàng sợ mất đi, mắt thấy sẽ phải mất đi cho nên nàng đang lo âu, đang phiền não, không biết tại hạ nói có đúng hay không?
Ninh Uyển Quân ngây ngẩn nghe hắn nói, nước mắt dần dần mơ hồ ngập tràn hai mắt.
Vì sao những lời nói này quen thuộc như vậy, đây không phải chính là những cảnh tượng mỗi giờ mỗi khắc xuất hiện trong mơ sao?
Ai? Hắn là ai? Tại sao lại nói ra những lời này?
Uyển Quân, Thu Vũ, các nàng đang chờ đợi cái gì? Khẩn trương cái gì đang mong đợi cái gì?
- -----------------------------------------------
Trong thành Trường An, đương kim thánh thượng Triệu Nguyên Khuê ngồi ở sau Long án của hắn, cau mày nghe người phía dưới hồi báo.
- Hoàng thượng, Thiếu Lâm tự lãnh đạo nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đi Tái Ngoại huyết chiến với một môn phái võ lâm, thương vong thảm trọng. Không chỉ tinh anh của võ lâm Trung Nguyên thương vong gần như không còn, ngay cả hòa thượng phương trượng Nhất Giới của Thiếu Lâm tự cuối cùng cũng đồng quy ư tận với Đinh Bất Nhị kia.
- Chuyện này là thật sao?
- Ngàn lần là thật. Chúng ta đã tìm được mấy nhân sĩ võ lâm may mắn còn sống sót trong trận chiến ở Tây Vực, bọn họ đều nói là chính mắt nhìn thấy Nhất Giới đồng quy ư tận với Đinh Bất Nhị, vì để tránh xuất hiện sai lầm, chúng ta còn nói bóng nói gió hỏi rất nhiều tình huống lúc đó, bọn họ đều trả lời không sai, nhất định là thật.
- Vậy hiện tại Thiếu Lâm tự là ai đang đảm nhiệm phương trượng?
- Chính là hoàng thúc của bệ hạ ngài đang đảm nhiệm, hiện tại gọi là Nhất Đăng phương trượng, chẳng qua nghe nói lão đã mất hết công lực, hôm nay đang ở trong Phương Trượng viện tu dưỡng. Không chỉ lão đã mất đi công lực, lần này tất cả mọi người đi Tây Vực, cho dù còn sống trở về cũng đều là mất hết công lực.
Nghe được thủ hạ xác nhận, Triệu Nguyên Khuê thở ra một hơi thật dài, cả người đều mềm nhũn dựa vào long ỷ.