Phương Trượng

chương 736: thiên hạ võ công xuất thiêu lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Thật sự là không nghĩ đến người như Nhất Giới cũng sẽ chết đi.

Triệu Nguyên Khuê tự lẩm bẩm, người phía dưới nghe thấy sững sờ, chết có cái gì kỳ quái chứ? Người nào mà không chết?

- Nói đến cũng hoang đường, một dạo trẫm vẫn cho rằng, sợ rằng Nhất Giới hòa thượng thật sự là thần Phật hóa thân, có lẽ thật sự có thể trường sinh bất tử, nói thật, trong lòng của trẫm thật sự sợ hãi người này.

Ở trước mặt của tâm phúc thủ hạ, Triệu Nguyên Khuê nói chuyện cũng không có cố kỵ gì, có lẽ là Hoắc Nguyên Chân chết đi làm cho hắn thật sự buông lỏng xuống, rất nhiều lời hiện tại cũng dám nói ra.

- Bệ hạ, cho dù hòa thượng Nhất Giới không chết, hắn cũng sẽ không có uy hiếp gì đối với triều đình chúng ta chứ?

- Lời này phải nói thế nào, khả năng hắn khởi sự có thể là không lớn, thế nhưng chúng ta phải đề phòng là lực lượng tôn giáo của bọn họ.

Sắc mặt của Triệu Nguyên Khuê ngưng trọng:

- Ta vẫn một mực chú ý tình huống của Thiếu Lâm tự, uy vọng của bọn họ ở trong dân gian vô cùng cao, vô số người trở thành tín đồ của bọn họ. Nếu như phương trượng Thiếu Lâm đứng lên hô một tiếng, chỉ sợ có hàng ngàn hàng vạn người hưởng ứng, khi đó giang sơn của trẫm sẽ bất ổn rồi.

- Nếu như Nhất Giới một mực đảm nhiệm phương trượng thì tốt, hòa thượng này có một loại khí chất siêu phàm thoát tục, trẫm tin tưởng hắn còn không đến mức tới tranh đoạt thiên hạ này. Nhưng một khi hắn không đảm nhiệm phương trượng, trẫm sẽ phải đề phòng người đảm nhiệm phương trượng có ý xấu gì.

- Bệ hạ, thế nhưng phương trượng hiện tại là hoàng thúc của ngài.

Triệu Nguyên Khuê sắc mặt âm tình bất định gật đầu một cái:

- Không sai, là hoàng thúc của ta, thế nhưng ngươi không nên quên một điểm, hoàng thúc của trẫm cũng là người trong Hoàng gia. Nếu lão muốn làm gì đó, như vậy sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.

- Bệ hạ. Bọn họ cũng đã mất đi võ công, sẽ không làm ra chuyện gì lớn.

- Các ngươi có từng điều tra, sau khi những người này đã mất đi võ công, trở về Thiếu Lâm còn tiếp tục tu luyện hay không?

- Đã dò xét, những người này quả thật vẫn đang tu luyện.

- Điều này thì đúng rồi. Mất đi võ công chỉ là tạm thời, sớm muộn cũng sẽ khôi phục. Thiếu Lâm tự bọn họ đã là thiên hạ đệ nhất rồi, người trong giang không có ai là đối thủ nữa, bọn họ còn luyện võ công cao như vậy làm gì? Một khi trên giang hồ không tìm được đối thủ, khó tránh khỏi sẽ có chút tâm tư khác, chúng ta không thể không phòng.

- Vậy ý của bệ hạ là?

Triệu Nguyên Khuê đi qua đi lại, đi một hồi cuối cùng dừng bước giống như quyết định, đứng ở trên Kim Loan Điện, ánh mắt kiên định:

- Năm xưa trẫm có thể lên được vị trí này là nhờ phương trượng Nhất Giới, nếu như phương trượng Nhất Giới một mực đảm nhiệm phương trượng, trẫm cũng sẽ không lo lắng gì, nhưng hôm nay đổi người rồi, phương trượng Nhất Giới cũng không còn, Thiếu Lâm tự hiện tại đã không phải là Thiếu Lâm tự của năm xưa nữa.

- Nếu đã như vậy, hãy để cho tự viện có lực ảnh hưởng cực lớn này từ nay biến mất đi, tránh cho rơi vào trong tay của người có tâm thuật bất chính, sinh ra một ít rắc rối vô vị.

Người phía dưới nghe được liên tiếp gật đầu, mặc dù cách làm của Triệu Nguyễn Khuê ác độc, thế nhưng cũng thật sự là phương pháp tốt nhất. Người nắm quyền đều là như vậy, sẽ không để mặc cho thế lực tôn giáo làm lớn, huống chi còn là một người Hoàng gia trở thành lãnh tụ của một lực lượng tôn giáo, Triệu Nguyên Khuê lo lắng là khó tránh khỏi.

- Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Trương tướng quân của Lạc Dương dẫn theo hai vạn quân binh lập tức tấn công Thiếu Lâm tự. Lúc này những hòa thượng chủ lực kia đều không còn công lực, để xem bọn họ có thể đối kháng sự vậy công của hai vạn đại quân hay không.

Người phía dưới lĩnh chỉ ý rời đi, chỉ còn lại một mình Triệu Nguyên Khuê ngồi trở về trên long ý, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình:

- Phương trượng Nhất Giới, thật xin lỗi, hoàng thúc, thật xin lỗi, trẫm cũng không có cách nào, vì giang sơn xã tắc trẫm chỉ có thể làm như vậy.

Khi hắn đang suy nghĩ những vấn đề này, đột nhiên từ bên ngoài Kim Loan Điện đi vào một người.

- Ngươi là ai? A, có thích khách. Hộ giá... Hộ giá...

Từ bên ngoài tiến vào là một thanh niên mặc cẩm y, mày thanh mắt sáng rất tuấn nhã, trong tay cầm một chiết phiến, sau lưng khoác một thanh bảo kiếm, lảo đảo lắc lư đi vào, mỉm cười nhìn Triệu Nguyên Khuê.

- Triệu Nguyên Khuê, hoàng thượng.

Người này đầu tiên là gọi một tiếng Triệu Nguyên Khuê, sau đó hét lớn một tiếng hoàng thượng, dọa cho Triệu Nguyên Khuê sợ run, suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

- Người chết đâu hết rồi? Nhanh cút ra đây cho trẫm, bắt tên cuồng đồ này lại cho ta.

- Ngươi không cần kêu, thủ vệ xung quanh hoàng cung hiện tại đều cho là mình đã chết rồi, ta đã cho bọn họ đi làm quen một chút mùi vị của âm tào địa phủ.

Triệu Nguyên Khuê khản giọng kêu gọi hồi lâu cũng không thấy có người đi vào, cuối cùng đã sợ hãi, tìm kiếm bốn phía, rốt cục tìm được một thanh bảo kiếm treo trên bức tường phía sau.

“Keng” một tiếng, Triệu Nguyên Khuê nắm thanh kiếm trong tay, run run rẩy rẩy chỉ thanh niên nói:

- Ngươi là ai? Muốn gì ở trẫm?

Thanh niên nhìn động tác vụng về của Triệu Nguyên Khuê, mỉm cười nói:

- Hoàng thượng, ngươi yên tâm đi, ta muốn làm cho ngươi chết thiên hạ không có ai có thể cứu ngươi, ta tới nơi này chính là muốn nhìn xem, đương kim thánh thượng là tiểu nhân bậc nào, không ngờ muốn hạ thủ đối với Thiếu Lâm tự. Chẳng lẽ ngươi đã quên năm xưa phương trượng Thiếu Lâm dạy bảo khai đạo như thế nào với người rồi sao? Không có hắn khai đạo, hắn không tới Trường An cứu giúp, hôm nay ngươi còn có thể ngồi ở trên vị trí này sao?

- Ngươi.. Ngươi đã nghe hết rồi sao... Chuyện này mặc dù trẫm có điều không đúng, thế nhưng... Thế nhưng phương trượng Nhất Giới đã chết rồi.

- Vậy ngươi muốn hạ thủ đối với Thiếu Lâm tự sao?

Thanh niên đột nhiên nổi giận, tay chợt vung lên, một chưởng vỗ ra chỉ là vỗ hờ, không ngờ vỗ ra một dấu tay trên mặt đất.

Triệu Nguyên Khuê sợ hãi toàn thân phát run, tên tiểu tử này muốn gì đây? Lúc này ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn, nếu không khó giữ mạng nhỏ.

- Vậy... Vậy trẫm gọi thủ hạ trở về, không đi truyền chỉ nữa, xin đại hiệp bớt giận.

Cuối cùng Triệu Nguyên Khuê đã nhận sai, càng là người ở vị trí cao càng sợ chết.

Không nghĩ đến thanh niên lại khoát tay nói:

- Không cần, quân vô hí ngôn, nếu người cũng đã hạ chỉ rồi, làm sao có thể không thi hành? Cứ để quân đội của ngươi đi tấn công Thiếu Lâm tự đi.

- Thế nhưng... Thế nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả, như vậy đi hoàng thượng, chúng ta đánh cuộc, như thế nào?

- Đánh cuộc như thế nào?

- Không phải ngươi đã phái hai vạn đại quân đi tấn công Thiếu Lâm tự sao? Chúng ta sẽ đánh cuộc ai có thể thắng.

Triệu Nguyên Khuê ngẩn người một chút, sau đó rất có tự tin nói:

- Nếu như phương trượng Nhất Giới vẫn còn sống, cho dù cho trẫm phái hai mươi vạn đại quân, trẫm cũng không có lòng tin tất thắng.

- Nhưng hôm nay phương trượng Nhất Giới không còn, cao thủ của Thiếu Lâm cũng đều mất hết võ công, trẫm đã điều tra qua rồi, bên trong Thiếu Lâm hôm nay chỉ có mấy cao thủ Nhất Tịnh, Tuệ Kiếm, Tuệ Vô, Tuệ Ngưu, căn bản không đủ ngăn cản quân đội của trẫm, cho nên trận chiến này chúng ta là tất thắng.

- Tốt lắm, nếu như hoàng thượng tin tưởng như vậy, chúng ta sẽ đánh cuộc một chút, nếu như Thiếu Lâm tự thua trận chiến này sẽ tan thành mây khói không cần phải nói, nếu Thiếu Lâm thắng trận chiến này, như vậy phải cần hoàng thượng ngươi khổ cực một chuyến.

- Muốn trẫm làm cái gì?

Không khí nói chuyện cũng không khẩn trương, dường như thanh niên này cũng không có ác ý gì, Triệu Nguyên Khuê cũng dần dần thả lỏng, khôi phục khí độ thân là đế vương của mình.

- Rất đơn giản, hoàng thượng người khổ cực một chút, đi Thiếu Lâm tự một chuyến, sau đó treo một tấm biển trên sơn môn chúng ta, ngươi ở tại trường tự mình để chữ, viết một tấm biển “Thiên hạ đệ nhất tự”.

- Viết một tấm biển sao, việc này đơn giản, không thành vấn đề.

- Còn chưa hết, ngươi không chỉ phải viết một tấm biển này, còn có trên diễn võ trường của Thiếu Lâm, ngươi cũng phải viết một tấm biển, viết mấy chữ “Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm”. Hơn nữa hai tấm biển này đều phải viết ở trước mặt mọi người, để cho dân chúng trong thiên hạ đều nhìn thấy.

Triệu Nguyên Khuê ngẩn người một chút, hai điều kiện này có chút hà khắc, chẳng qua hắn tin tưởng quân đội của mình sẽ không thất bại, cho nên cũng gật đầu đáp ứng.

- Còn có một điểm cuối cùng, đó chính là nếu như các ngươi thất bại, sau khi người viết xong hai tấm biển, còn phải lưu lại một điều trên tổ huấn. Chỉ cần là con cháu của người bất kể là ai cầm quyền đều không được đi gây phiền phức cho Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm tự cùng tuyệt đối sẽ không dính dáng đến chuyện trong Hoàng gia.

- Đây chẳng phải là tương đương với miễn tử kim bài sao?

- Không sai, chính là ý tứ này, tương lai của Thiếu Lâm không thể lại bị các ngươi quấy rầy, chuyện trong giang hồ các ngươi vẫn nên ít nhúng tay là hơn.

Huống chi sau này võ công của người trong Thiếu Lâm khôi phục, ngươi lại mạo hiểm hành động chỉ có thể là tự mình chuốc lấy đau khổ.

Triệu Nguyên Khuê suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khó nhọc gật gật đầu, hiện tại hắn ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu.

Nói xong những chuyện này, thanh niên đi tới trước người Triệu Nguyên Khuê khoát tay một cái, đẩy Triệu Nguyên Khuê sang một bên, đặt mông ngồi xuống trên long ý.

Triệu Nguyên Khuê nhất thời liền biến sắc mặt, có lòng phát tác lại không dám, chỉ có thể trợn mắt nhìn người thanh niên.

Thanh niên xoay người mấy cái:

- Cái ghế này thật đúng là không ra gì, ngoại trừ đẹp mắt ra ngồi cũng không thoải mái bằng một cái bồ đoàn, cứ để cho người ngồi đi.

Sau khi nói xong, thanh niên đứng lên đi ra phía ngoài.

Đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:

- Tin tưởng chiến đấu bên kia rất nhanh sẽ có thể ra kết quả, nhớ kỹ, mấy ngày nay ta sẽ ở trong lãnh cung trong hoàng cung của các ngươi chờ tin tức. Nhớ kỹ, một là Thiên hạ đệ nhất tự, một là Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, hai tấm biển này đều phải viết tốt, mấy ngày nay người hãy luyện chữ cho tốt đi, nếu viết không làm cho ta hài lòng, cẩn thận ta sẽ bắt người viết lại ở trước mặt dân chúng.

- ---------------------------------

Ồn ào nửa ngày, gió tuyết cả đêm, sau mưa tuyết núi Thiếu Thất được bao bọc bởi màu trắng, chiến tranh hôm qua đã qua đi, sự lo lắng của mọi người cũng theo gió tuyết tan thành mây khói.

Trong Lục Dã trấn dưới chân núi một mảnh lộn xộn, đại quân rút lui cả đêm, mọi người sáng sớm sợ hãi mở cửa nhà ra mới phát hiện quân đội người đi lầu trống, chỉ để lại trướng bồng lương thảo lộn xộn, còn có thể tùy ý có thể thấy con ngựa chiếc xe, từ tình huống hiện trường xem ra quân đội khi rút lui vô cùng chật vật.

Mọi người ngơ ngác không biết làm sao, hai vạn quân đội cứ như vậy đi rồi, Thiếu Lâm tự thế nào rồi?

Có một số người gan lớn muốn lên núi nhìn xem một chút, bọn họ còn chưa kịp xuất phát một hồi chuông du dương lại lần nữa vang vọng trong núi.

- Là tiếng chuông của Thiếu Lâm, nghe đi. Đó là tiếng chuông của Thiếu Lâm.

- Thiếu Lâm không có chuyện gì, tiếng chuông còn đang vang lên.

- A Di Đà Phật. Phật tổ từ bi, phù hộ Thiếu Lâm bình an, phù hộ dân chúng Đăng Phong chúng ta bình an.

Mọi người thành kính xa xa quỳ bái, còn có một số người tương đối nóng vội lại mang theo cả nhà chạy tới Thiếu Lâm, muốn bái Phật dâng hương sớm nhất.

Quân đội của triều đình chinh phạt Thiếu Lâm làm cho lòng người bàng hoàng, bởi vì khi những quân đội này tới đã nói Thiếu Lâm tự là tà giáo, đầu độc lòng người, triều đình nhất định tiêu diệt tất cả.

Khi tin tức mới truyền ra, rất nhiều người còn không quan tâm, cho rằng chỉ là lời đồn. Dù sao phương trượng Thiếu Lâm hiện tại chính là hoàng thúc của đương kim thánh thượng, thân phận như vậy chính là một đạo hộ thân phù, làm sao Hoàng đế có thể đi tấn công tự viện của hoàng thúc của mình chứ.

Thế nhưng sau đó đại quân tới đã đánh vỡ ảo tưởng của mọi người.

Những quan quân kia đã nói hiện tại vạch rõ giới hạn với Thiếu Lâm tự, chuyện lúc trước có thể chuyện cũ bỏ qua, nếu như chấp mê không tỉnh đi theo tà giáo Thiếu Lâm, đợi khi quân đội hạ được Thiếu Lâm, nhất định sẽ bắt trước tính sau.

Mọi người lo lắng, sợ hãi, thế nhưng đa số người lại không dao động.

Thiếu Lâm ở nơi này mấy năm nay, tuyên dương giáo nghĩa lý niệm đã thâm nhập lòng người, loại tín ngưỡng này không dễ dàng dao động như vậy.

Thật may là mục tiêu chủ yếu của quân đội là Thiếu Lâm tự, mọi người còn có thời gian.

Vốn hôm nay rất nhiều người đã chuẩn bị tinh thần xả thân vì nghĩa, nếu như Thiếu Lâm bị diệt, bọn họ cũng sẽ thề chết bảo vệ tín ngưỡng của mình, sẽ không cúi đầu khuất phục với triều đình.

Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến, đêm qua trên núi Thiếu Thất tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, sáng sớm hôm nay ngủ dậy không ngờ phát hiện toàn bộ quân đội đã rút đi rồi.

Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự đã thắng được trận chiến tranh tự vệ này sao?

Trong khách sạn Thiền Lâm của Lục Dã trấn, tiểu nhị đang kể chuyện của tối hôm qua.

- Các vị hương thân, các vị phụ lão, mọi người không biết phải không. Tối hôm qua ta len lén đi Thiếu Lâm tự, thầm nghĩ vạn nhất các đại sư Thiếu Lâm không địch lại quân đội của triều đình, ta còn có thể thừa dịp loạn bảo vệ một ít kinh thư Phật tượng gì đó, thế nhưng các ngươi đoán ta đã nhìn thấy cái gì?

- Điều này còn phải nói sao? Nhất định là các đại sư của Thiếu Lâm dũng cảm giết địch, mỗi người đều là lấy một địch trăm, mới có thể đánh lui quân đội triều đình tới xâm phạm, nếu không sáng sớm hôm nay, vì sao quân đội lại rút lui chứ?

Tiểu nhị đắc ý lắc lắc đầu:

- Ta nói ra chỉ sợ mọi người sẽ không tin tưởng, mọi người đều là người thành niên rồi, không phải là tiểu hài tử, các Đại sư của Thiếu Lâm thần dũng thế nào đi nữa cũng không thể làm được tới mức lấy một địch trăm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio