Phương Trượng

chương 737: thiếu lâm uy vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Những cao thủ Thập Bát Đồng Nhân kia hôm nay đều đang bế quan tu luyện, sức chiến đấu của Thiếu Lâm có thể nói là ở mức thấp nhất trong lịch sử, chân chính đánh bại hai vạn đại quân kia của triều đình không phải là đại sư Thiếu Lâm.

- Vậy là ai? Chẳng lẽ là quỷ hồn của phương trượng Nhất Giới trở về sao?

- Mặc dù ta cũng rất tưởng niệm phương trượng Nhất Giới, thế nhưng cũng không phải là quỷ hồn của phương trượng Nhất Giới xuất hiện, các ngươi nhất định không tưởng tượng được, chân chính đánh bại quân đội triều đình là ong vò vẽ đầy trời.

- Ông vò vẽ?

- Không sai, chính là ong vò vẽ. Trời ơi, Trần tiểu nhị ta xin thề, đời này cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ong vò vẽ cực lớn như vậy, những ong vò vẽ kia bay ở trên trời giống như con heo con không hơn kém bao nhiêu.

- Cũng đừng nói bậy, lớn như con heo, vậy còn gọi là ong vò vẽ sao?

- Ta cũng biết mọi người sẽ không tin tưởng, thế nhưng đây đúng là thật, lại chính là heo con, các ngươi thấy qua heo con rồi chứ gì, cũng không lớn hơn quả dưa hấu bao nhiêu, những ong vò vẽ này mỗi con đều lớn như quả dưa hấu, bay ở trên trời, kêu ong ong, che khuất bầu trời. Trời tối nên ta không nhìn thấy rõ cụ thể có bao nhiêu ong vò vẽ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không ít hơn quân đội triều đình.

Tiểu nhị dứt lời, thần thần bí bí nói:

- Hơn nữa ta đoán những ong vò vẽ này nhận được mệnh lệnh của người nào đó, xem như là hạ thủ lưu tình, cũng không có giết chết toàn bộ quân đội của triều đình, nhưng cũng không có bỏ qua cho người nào. Căn bản mới một quân binh của triều đình đều bị ong vò vẽ đốt qua, thế nhưng lại đốt không nặng, chỉ là làm cho đầu của bọn họ lớn hơn một chút mà thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Thiếu Lâm tự có ong vò vẽ, điều này đã không phải là bí mật rồi, thế nhưng dường như trước kia không có lớn như vậy.

- Có phương trượng Nhất Giới, chuyện thần kỳ gì cũng không xem là thần kỳ, không nghĩ đến ong vò vẽ này trung thành như vậy, phương trượng Nhất Giới đã không còn, bọn chúng vẫn kiên định bảo vệ Thiếu Lâm.

- Chẳng những phương trượng Nhất Giới tính tình chính trực, hơn nữa Phật pháp cao thâm, thần cơ diệu toán, mặc dù người đi rồi, nhưng vẫn chiếu cố Thiếu Lâm, chiếu cố lê dân một phương này như trước.

Trần tiểu nhị nghe lời nói của mọi người, ánh mắt hơi có chút đỏ lên:

- Đúng vậy. Những ong vò vẽ này khẳng định là phương trượng Nhất Giới lưu lại. Sau khi đánh bại những quân đội triều đình kia rồi ong vò vẽ liền bay trở về, không ngờ đã không giết một người nào, thật sự là từ bi đại độ.

Nói xong dường như hắn còn có chút lo lắng:

- Chẳng qua ta vẫn lo lắng, những quân đội triều đình này bị ong vò vẽ đốt trở về, bọn họ có thể nào kéo nhau trở lại hay không? Nếu như triều đình quyết tâm muốn tấn công Thiếu Lâm, có lẽ trận chiến này còn chưa kết thúc.

Hắn bên này đang lo lắng, đột nhiên bên ngoài một trận tiếng vó ngựa xa xa truyền tới mặt đất đều chấn động dưới vó ngựa giẫm rầm rập.

Những thôn dân của Lục Dã trấn ai nấy đều biến sắc, đoàn ngựa quy mô lớn như vậy chẳng lẽ là quân đội của triều đình thực sự lại đánh tới lần nữa rồi sao?

Nếu là thật, chỉ sợ những người này cũng không chạy được nữa.

Đúng lúc mọi người đang lo lắng, đoàn ngựa kia rất nhanh đã tiếp cận.

Chỉ nghe thấy một quan quân từ xa đã lớn tiếng la lên:

- Các vị hương thân phụ lão không cần phải lo lắng, đây là đương kim thánh thượng đi tới Lục Dã trấn. Hoàng thượng đã nói, sự kiện tấn công Thiếu Lâm tự ngày hôm qua là một hiểu lầm, hôm nay hoàng thượng tự mình đến thăm tăng chúng Thiếu Lâm, sẽ không giao chiến nữa.

Mọi người đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó liền bắt đầu lớn tiếng khoan ho.

Cửa lớn của mỗi nhà mỗi hộ mở ra, mọi người kéo ra đường phố giống như thủy triều, có thể không đánh nhau tự nhiên là bọn họ hết sức vui mừng.

Một đội kỵ binh mặc áo khoác màu vàng chỉnh tề đi trên đường cái, xe của Hoàng đế đi theo phía sau.

Đương kim thánh thượng Triệu Nguyên Khuê không ngờ lần đầu tiên ngồi ở phía trước xe, phất tay ra hiệu đối với các thôn dân của Lục Dã trấn bày tỏ sự thân thiện.

Mọi người rối rít quỳ lạy, nghênh tiếp ngự giá của Hoàng đế bệ hạ.

Bên này mọi người hoan nghênh thánh giá đến, bên kia Thiếu Lâm tự cũng mở rộng sơn môn.

Tri Khách tăng đang chậm rãi quét dọn, nơi này cũng không có sự bừa bãi của chiến trường, cũng không có vết máu khắp nơi, chỉ có một ít binh khí, đồ vật gì đó ném bừa bãi trước sơn môn của Thiếu Lâm tự, hôm nay cũng đã được thu dọn đi.

Cửa chùa Thiếu Lâm “két” một tiếng mở rộng ra, sau đó chính là sơn môn mở rộng, chỉ thấy phương trượng Nhất Đăng dẫn đầu đi ra, đứng ở trước sơn môn.

Tri Khách tăng vội vàng tiến lên thi lễ:

- A Di Đà Phật, vì sao phương trượng đã dậy rồi?

Nhất Đăng mỉm cười nói:

- Đêm qua lão nạp đã nhận được tin tức, hôm nay Hoàng đế bệ hạ sẽ đến Thiếu Lâm tự ta, cho nên sớm đi ra nghênh tiếp.

Trị khách tăng sửng sốt:

- Phương trượng, không phải là Hoàng đế muốn tấn công Thiếu Lâm chúng ta sao, vì sao ngài còn nghênh đón bọn họ chứ?

- Đó là chuyện cũ của ngày hôm qua rồi, hôm nay Hoàng đế tới Thiếu Lâm tuyệt đối không phải là vì giao chiến, mà là muốn tặng biển cho Thiếu Lâm tự chúng ta, ha ha. Nhắc tới đương kim Hoàng đế còn là điệt nhi của lão nạp khi còn tục gia, chữ của tiểu tử này viết cũng không tệ lắm.

Tri Khách tăng có chút nghe không hiểu lời nói của Nhất Đăng phương trượng, ngày hôm qua còn là đại địch sinh tử, hôm nay lại không có chuyện gì rồi, còn muốn tặng biển. Chẳng lẽ ong vò vẽ của Thiếu Lâm tự đốt cho quân đội của triều đình thành đầu heo, chuyện này còn là một chuyện tốt hay sao?

Thế nhưng phương trượng đã nói như vậy, tự nhiên hắn không thể lắm lời, chỉ có thể nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ nhìn về phía sơn đạo.

Một lát sau, tất cả tăng chúng lớn nhỏ của Thiếu Lâm đã đi ra, đứng ở hai bên phương trượng Nhất Đăng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.

Lại qua một lát sau, tăng chúng trên lầu chuông phát ra tin tức:

- Phương trượng, một đội xe ở phía xa đang đi lên, à không. Là rất nhiều người, những người đó bỏ xe mà đi, đang đi đường, một người ở giữa trên người mặc hoàng bào, giống như là... Giống như là...

- Không cần nhiều lời, trong thiên hạ người có thể mặc hoàng bào cũng chỉ có hắn rồi, xem ra, sư huynh... Sư huynh hắn quả nhiên không có gạt ta, không ngờ điệt nhi này của ta thật sự đã tới rồi.

Hòa thượng Nhất Trần đứng bên cạnh Nhất Đăng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Nhất Đăng, đột nhiên trước mắt sáng lên:

- Phương trượng sư huynh, mới vừa rồi dường như đệ nghe huynh nói đến hai chữ sư huynh, chẳng lẽ là... Hôm qua sư huynh của chúng ta đã gặp qua huynh rồi?

Nhất Đăng vội vàng khoát tay:

- Không không không. Ta chưa từng gặp sư huynh bao giờ, là ngày hôm qua sư huynh báo mộng cho ta, nói cho ta biết tình huống hôm nay, cho nên ta mới sớm ra nghênh tiếp.

Đối với lời nói của Nhất Đăng Nhất Trần lộ vẻ hoài nghi, phương trượng Nhất Giới cũng có thể báo mộng rồi sao? Vì sao ta cảm thấy chuyện này có ẩn tình khác chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio