Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Trên trời mưa trắng xóa, tiếng giọt mưa rơi lộp độp trên mái ngói, Thiếu Lâm tự ngày thường vô cùng náo nhiệt, hiện tại cũng trở nên vắng vẻ lạnh lùng.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có tâm trạng luyện công, đứng trước cửa sổ nhìn cảnh mưa bên ngoài.
Nhất Tịnh đang ở trên lầu chuông gõ chuông, đây là quy củ do Hoắc Nguyên Chân định ra, bất kể tình huống thế nào, tiếng chuông Thiếu Lâm cũng không thể dừng, sớm tối đều gõ một lần.
Trong mưa gió, Nhạc Sơn đội mưa chạy tới.
Sau khi vào phòng Hoắc Nguyên Chân, Nhạc Sơn vội vàng nói:
- Phương trượng, không xong, đạo sĩ kia đã chết.
Hoắc Nguyên Chân cả kinh hỏi lại:
- Vì sao mà chết?
- Ngày hôm qua phương trượng mang y về, đệ tử vẫn luôn canh giữ ngoài miệng hầm, cả đêm cũng không có động tĩnh gì. Mới vừa rồi chợt đạo sĩ kia rên hừ hừ trong hầm, đệ tử bèn kéo y ra ngoài, kết quả chỉ trong thoáng chốc người kia miệng phun máu tươi, chết queo!
Hoắc Nguyên Chân buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định là hôm qua mình đạp y một cước giữa không trung quá nặng, cộng thêm trời mưa to khiến cho dưới hầm ẩm ướt, thương thế y càng thêm nặng, cho nên mới đột tử như vậy.
Một dâm tặc có ý đồ bất lợi đối với các nàng Ninh Uyển Quân, dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không quan tâm y sống hay chết, cho dù y còn sống, sớm muộn Hoắc Nguyên Chân cũng phải giết chết y.
Mấu chốt là trước khi y chết vẫn không tiết lộ tin tức gì có giá trị, làm cho tính toán muốn tìm hiểu Trung Nhạc phái của Hoắc Nguyên Chân thất bại, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
- Được rồi, chết thì chết đi, ngươi hãy xử lý thi thể y.
Nhạc Sơn gật đầu rời đi, y vốn là thảo mãng hào cường, giết người giống như trò đùa, xử lý thi thể cũng có kinh nghiệm phong phú.
Cảm thấy trong lòng hơi bực bội, Hoắc Nguyên Chân cầm một chiếc dù đi ra ngoài, lên đỉnh Vạn Phật tháp.
Độ cao đỉnh Vạn Phật tháp đã vượt qua hậu sơn, đứng ở chỗ này dõi mắt nhìn chung quanh, thiên địa mênh mông bát ngát, hít sâu một hơi khí lạnh như băng, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân lại trở nên tốt hơn một chút.
- Tóc dựng mái đầu, lan can đứng tựa, trận mưa vừa dứt...
Hoắc Nguyên Chân nhìn mưa to, hào tình chợt nổi, muốn ngâm tụng bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi tướng quân. Nhưng mới vừa đọc một câu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngượng ngùng vuốt vuốt cái đầu trọc lóc của mình, xấu hổ ngậm miệng lại. Tuy rằng ý cảnh “tóc dựng mái đầu” rất hay, nhưng lại không phù hợp với mình...
Đột nhiên đỉnh núi đối diện nơi xa xuất hiện một đạo hóa quang bay thẳng lên trời, mang theo tiếng rít bén nhọn nổ vang giữa không trung.
- Tên lệnh!
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, tên lệnh căn bản là dùng để phát ra ám hiệu, để gọi đồng bạn chạy về phía mình, quân đội có sử dụng, võ lâm nhân sĩ dùng càng nhiều hơn.
- Một mũi Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã tới tương kiến, chẳng lẽ là Phủ Đầu bang?
(Phủ Đầu bang do Vương Á Tiều thành lập năm ở phủ biệt lệ tỉnh An Huy, chuyên sử dụng búa. Châu Tinh Trì từng làm bộ phim Kungfu Hustle có nhắc tới bang này)
Hoắc Nguyên Chân nghển cổ nhìn về phía đó, những ngọn núi đối diện cách nơi này ít nhất mười mấy dặm, muốn nhìn thấy người là không có khả năng.
Nhìn hồi lâu không thấy được gì, Hoắc Nguyên Chân lộ vẻ tức giận thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm nếu như có một cái ống nhòm thì hay quá.
Cho dù là không có ống nhòm, có thể quay trúng Kim Nhãn Ưng kia cũng tốt, tối thiểu nó sẽ truyền đạt tin tức thấy được cho mình.
Dù sao cũng không biết được là chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát rời đi Vạn Phật tháp, trở lại phòng của mình tiếp tục luyện công.
- ------------
Trận mưa này kéo dài rả rích suốt hai ngày, đến tối ngày thứ ba mới coi như tạnh hắn.
Sau khi mưa tạnh, người của Thiếu Lâm ra quét dọn đình viện, nhất định ngày mai sẽ có thật nhiều hương khách tới viếng, cho nên phải bắt tay chuẩn bị.
Nhất Tịnh lại chạy đến lầu chuông gõ chuông.
Trong khoảng thời gian này lại xảy ra mấy chuyện, đầu tiên chính là Quan Sơn Nguyệt rốt cục đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đột phá thành công đến cảnh giới Tiên Thiên, bảo vệ vững vàng địa vị đệ nhị cao thủ Thiếu Lâm.
Bởi vì ở mặt ngoài, rất nhiều người đều cho rằng phương trượng mới là đệ nhất cao thủ, mặc dù Quan Sơn Nguyệt tiến vào Tiên Thiên, suy đoán cũng lão không phải đối thủ của phương trượng, điểm này chính miệng Quan Sơn Nguyệt cũng đã thừa nhận.
Đối với chuyện thực lực của mình rốt cục thế nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn tránh né mà không nói, bất quá hắn chỉ cố giả vờ ra vẻ thần bí, nói rằng thật ra mình không có thực lực gì.
Đây là lời thật, đáng tiếc không có một ai tin. Dù sao thỉnh thoảng Hoắc Nguyên Chân biểu lộ ra khinh công, chưởng pháp, còn có tiếng ống chấn động lòng người và cái đầu trọc cứng rắn vô kể, cũng khiến cho người ta sinh ra cảm giác đứng dưới chân núi cao nhìn lên.
Có thể là bị Quan Sơn Nguyệt ảnh hưởng, Nhạc Sơn bất ngờ cũng đột phá, trở thành cao thủ Hậu Thiên viên mãn, củng cố vị trí đệ tam cao thủ Thiếu Lâm của y.
Mà những người khác của Thiếu Lâm cũng bắt đầu tu hành Long Tượng Bát Nhã Công, bao gồm cả Quan Sơn Nguyệt.
Nửa quyển trên của Long Tượng Bát Nhã công này ghi lại đầy đủ hết, có thể cho phép bất luận kẻ nào tu luyện. Trước khi chưa quay trúng nội công của Hệ Thống, Long Tượng Bát Nhã Công này đúng là pháp môn chủ tu của mọi người.
Hơn nữa Long Tượng Bát Nhã Công cũng không xung đột cùng nội công, hoàn toàn có thể tu luyện cùng nhau.
Cao thủ giống như Quan Sơn Nguyệt và Nhạc Sơn, nội lực bản thân cũng đã rất mạnh, bất quá là nội công mà bọn họ tu luyện không phù hợp với tinh thần Thiếu Lâm, không thích hợp truyền thụ rộng rãi cho đệ tử.
Mà bản thân Đồng Tử Công của Hoắc Nguyên Chân, mặc dù là nội lực tâm pháp tinh thuần nhất nhưng tu luyện tiến triển chậm chạp, không có mấy chục năm khổ tu không thể nào lộ ra chỗ lợi hại của nó. Nếu như truyền thụ cho đệ tử Thiếu Lâm, như vậy trong thời gian ngắn căn bản không thấy được hiệu quả, đối với Hoắc Nguyên Chân nóng lòng phát triển Thiếu Lâm cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn quay trúng một môn nội công tâm pháp cao cấp, tối thiểu tiến cảnh phải nhanh mới thích hợp thông dụng.
Mà trước lúc ấy, trọng điểm tinh lực của mọi người đều tập trung toàn bộ vào Long Tượng Bát Nhã công, cho dù là sau này có một ngày có được nội công tâm pháp, cũng không thể gác lại Long Tượng Bát Nhã công.
Hơn nữa qua mười hai giờ tối nay chính là quay thưởng tháng Tám, Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi lần quay này, hắn vẫn có cảm giác có lẽ lần này sẽ xuất hiện một số đồ vật bất ngờ.
Sắp quay thưởng, tâm trạng không cách nào bình tĩnh, Hoắc Nguyên Chân đang đi bên trong sân giết thời gian một chút, mới vừa đi tới gần lầu chuông đột nhiên bên ngoài tự có người kêu cửa.
- Có người ở đây không, mở cửa! Cứu người... Đại sư, mở cửa đi!
Tính thời gian lúc này đã là hơn tám giờ tối, Nhất Tịnh cũng vừa mới vừa gõ chuông ở trên lầu chuông xuống không bao lâu, vì sao lúc này còn có người tới đây, hơn nữa còn kêu cứu?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Tịnh bên cạnh một cái:
- Sư đệ, đệ đi xem thử là ai?
Nhất Tịnh gật đầu, sải bước đi về phía trước, đi tới trước cửa chùa mở cửa ra.
Bên ngoài có hai người, một nam một nữ, hai người đều là quần áo lam lũ. Trên người nam nhân có mấy chỗ có vết thương, trong tay xách theo một thanh kiếm, trên mặt còn có vết máu. Nữ cũng chật vật không chịu nổi, hôn mê trầm trầm trên tay nam tử kia, dường như có vẻ đã ngã bệnh.
- Hai vị thí chủ, các ngươi đây là...?
Nhất Tịnh thấy nam tử trong tay mang theo binh khí, trong lòng cảnh giác, cũng không có mở hết toàn bộ cửa ra, mà là cảnh giác nhìn nam tử này.
- Sư phụ, sư phụ, chúng ta không phải là người xấu, chúng ta bị người xấu đuổi giết, nghe được tiếng chuông quý tự mới trốn tới nơi này. Sư phụ, nữ nhân này quá mệt mỏi, hai ngày nay gặp mưa còn ngã bệnh, ngài có thể mở lòng từ bi để cho chúng ta vào nghỉ ngơi một chút được chăng? Tối thiểu cũng để cho nàng khôi phục như cũ, nàng khỏe lại chúng ta sẽ rời đi ngay tức khắc, ta sẽ đưa tiền.
Nam tử cũng vô cùng nóng nảy, thấy hòa thượng trước mắt có ý cảnh giác với vàng nói một hơi, sau đó sờ tay vào ngực, dáng vẻ giống như là muốn trả tiền.
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau nghe thanh âm này tựa hồ có chút quen thuộc, vội vàng đi lên phía trước quan sát.
Vừa nhìn chợt thấy, hai người kia không phải là hai nam nữ đêm đó bị người tập kích giữa đường, còn được mình cứu sao, nữ là Công chúa, nam là hộ vệ Công chúa.
- A Di Đà Phật, hai vị thật là hữu duyên cùng bần tăng.
Thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở cửa chùa lên tiếng nói, trong mắt nam tử không cách nào che giấu vẻ vui mừng, há hốc mồm líu lưỡi nói:
- Đại sư ngài... Thật là hay quá! Thật là hay quá! Chúng ta được cứu rồi, Thịnh Đường được cứu rồi!
- Công chúa, Công chúa người mau tỉnh lại, mau nhìn xem, là Đại sư, là Đại sứ lại tới cứu chúng ta!
Công chúa Triệu Nguyên Cơ nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân cũng miễn cưỡng mở mắt, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân càng vui mừng chồng chất, Nhạc Ưng nâng đỡ nàng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân.
Mấy ngày chạy trốn cùng bị đuổi giết làm cho ngạo khí Công chúa của nàng hoàn toàn tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại ý niệm giữ mạng sống, cùng nguyện vọng đem âm mưu Quan Thiên Chiếu truyền trở về Trường An mà chống đỡ cho tới bây giờ.
Nhưng bất kể Triệu Nguyên Cơ hay Nhạc Ưng đều cho rằng, chỉ sợ hai người mình không có cách nào trở lại được Trường An. Trong mấy ngày qua rất nhiều võ lâm nhân sĩ tiến vào thâm sơn, trong thời gian đó đã xảy ra chiến đấu nhiều lần, may nhờ Nhạc Ưng thần dũng mới nhiều lần hóa nguy thành an. Bất quá hai người cũng biết lần sau nhất định là mình sẽ không thể trốn thoát.
Cũng may mà hai ngày nay trời mưa, không phải là dễ dàng phát hiện tung tích hai người, mới giúp cho bọn họ may mắn còn sống.
Trong thời gian này, ngày ngày hai người đều nghe thấy tiếng chuông Thiếu Lâm vang vọng trong rừng sâu núi thẳm, muốn tìm người thân cũng không có, bọn họ liền chạy theo phương hướng tiếng chuông truyền tới, hy vọng có thể tìm được địa phương nghỉ ngơi.
Chẳng qua là núi cao rừng rậm, hơn nữa mưa to như trút, hai người đi lầm đường nhiều lần, qua không ít đường vòng, rốt cục vào tối hôm nay mới đi tới Thiếu Lâm tự.
Có lẽ ông trời rủ lòng thương xót hai người, mới vừa đi tới nơi này bất ngờ gặp được hòa thượng đã cứu mạng mình hôm trước.
Hai người đều kích động quỳ rạp dưới đất, thỉnh cầu Hoắc Nguyên Chân đại phát từ bi, lần nữa chứa chấp bọn họ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức đáp ứng.
Nữ nhân này là Công chúa, cũng chính là thê tử Tiết Độ Sứ Quan Thiên Chiếu. Trượng phu là Tiết Độ Sứ, nàng lại đang bị người đuổi giết liên tục trong địa phận Hà Nam, điều này chứng tỏ cái gì?
Ai dám năm lần bảy lượt đuổi giết Tiết Độ Sứ phu nhân?
Câu trả lời không nghi ngờ chút nào, chỉ có thể là bản thân Tiết Độ Sứ.
Quan Thiên Chiếu là con trai Quan Sơn Nguyệt, thật ra thì Công chúa này chính là con dâu Quan Sơn Nguyệt.
Đối với tâm tư của Quan Thiên Chiếu, ít nhiều gì Hoắc Nguyên Chân cũng có thể đoán được một chút, chỉ sợ là người này không cam lòng làm Tiết Độ Sứ. Mà mới vừa rồi Nhạc Ung thuận miệng nói ra Thịnh Đường được cứu rồi, cũng đã nói rõ hai người này biết được tuyệt đại bí mật gì đó mới bị Quan Thiên Chiếu đuổi giết.
Cứu hai người bọn họ không khó, nhưng khó tránh khỏi bị người của Quan Thiên Chiếu tìm tới cửa, rất có thể sẽ mang tới họa diệt môn cho Thiếu Lâm.
Nhưng không cứu bọn họ, sợ rằng sẽ xuất hiện hậu quả càng thêm nghiêm trọng, Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng ra kết quả kia là cái gì.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân vung ống tay áo:
- Phật môn là nơi thanh tịnh, khó dung người thế tục, hay là hai vị thí chủ tìm chỗ khác đi!
Nói xong Hoắc Nguyên Chân xoay người đi trở về, bảo Nhất Tịnh đóng đại môn Thiếu Lâm tự lại.
Sau khi bảo Nhất Tịnh đóng lại cửa chùa, hắn nhanh chóng đi trở về.
Nhất Tịnh đuổi theo, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chúng ta thật sự không cứu bọn họ sao?
- Cứu, nhưng không thể cứu ở Thiếu Lâm, đệ đi kêu Nhất Trần tới gặp ta, bảo ta tìm lão có chuyện.
Nhất Tịnh đi tìm Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân trở lại gian phòng của mình.
Không phải là không cứu Nhạc Ưng cùng Công chúa, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn hai người bọn họ bị Quan Thiên Chiếu giết chết, trong này nhất định là có bí mật trọng đại. Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được nếu như Nhạc Ưng cùng Công chúa chết, như vậy chờ đợi quốc gia này sẽ là một trường mưa máu gió tanh.
Hoắc Nguyên Chân không thích loạn thế, như vậy bất lợi đối với chuyện phát triển Thiếu Lâm. Nhưng nếu như cứu bọn họ, rất có thể sẽ phải trả giá bằng cả Thiếu Lâm tự, chuyện này tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Cho nên phải có một sách lược vẹn toàn, Hoắc Nguyên Chân cần tìm Quan Sơn Nguyệt tới thương lượng một chút.
Mặc dù Quan Sơn Nguyệt là phụ thân Quan Thiên Chiếu, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin tưởng lòng trung thành của lão đối với Thiếu Lâm, mà bây giờ cũng chính là thời điểm khảo nghiệm Quan Sơn Nguyệt đã đến.
Chỉ trong thoáng chốc Quan Sơn Nguyệt chạy đến, lão còn không biết xảy ra chuyện gì, cả người còn đắm chìm trong cảm giác hưng phấn vừa đột phá đến Tiên Thiên.
- Bên ngoài có hai người tới, bị người đuổi giết đến đây, một người trong đó là nữ, là con dâu của đệ Triệu Nguyên Cơ, một người khác là hộ vệ của nàng, muốn Thiếu Lâm ta chứa chấp bọn họ, để thấy chúng ta nên làm sao bây giờ?
Hoắc Nguyên Chân đi thẳng vào vấn đề, lập tức nói ra chuyện này:
- Triệu Nguyên Cơ bị người đuổi giết!
Trong nháy mắt Quan Sơn Nguyệt sợ ngây người, ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu không nói gì.
- Nhất Trần, nghe bọn họ nói chuyện dường như có có bí mật gì đó vô cùng trọng đại, nghe như là không biết có cứu được Thịnh Đường hay không, hắn đệ biết là vì sao.
- Ôi, nghịch tử, súc sinh, rốt cục y cũng đã không nhịn được nữa! Đệ đã biết từ sớm y mang dã tâm này, nhưng không ai có thể khuyên giải được y. Đệ cũng vì không chịu nổi chuyện này cho nên mới rời đi, lưu lạc khắp nơi. Không ngờ rằng y lại ác độc như vậy, ngay cả thê tử của mình cũng muốn giết chết. Không được, phương trượng, đệ muốn đi tìm y, y dám không nghe lời của đệ tự ý làm càn, đệ sẽ giết chết y, đệ không có đứa con như vậy.