Phương Trượng

chương 75: quay thưởng tháng tám

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Quan Sơn Nguyệt càng nói càng tức, chợt đứng lên, muốn đi ra ngoài.

- Nhất Trần!

Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, chấn động nóc phòng rơi bụi đất lả tả xuống.

- Đệ thật là càng già càng hồ đồ, chuyện này để không thể khuyên được. Nếu như dùng sức mạnh, e rằng đệ cũng không thể thành công.

Quan Sơn Nguyệt đứng ở nơi đó, suy nghĩ một trận, bất đắc dĩ nói:

- Phương trượng nói rất phải, nếu như y chịu nghe lão nạp, cũng không đến nỗi có hôm nay. Hơn nữa bên cạnh y có hai cao thủ, đều là cảnh giới Tiên Thiên, lão nạp chỉ có một mình quả thật cũng không thể làm gì được y.

- Chính vì như vậy cho nên chúng ta phải thương lượng xem trước mắt phải làm thế nào, đệ hãy ngồi xuống nói chuyện.

Quan Sơn Nguyệt cũng dần dần bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nguyên Chân.

- Triệu Nguyên Cơ thế nào rồi?

- Bị bệnh, bây giờ đang ở bên ngoài sơn môn, ta không để cho bọn họ đi vào.

Quan Sơn Nguyệt gật đầu một cái:

- Phương trượng làm như vậy là đúng, Thiếu Lâm có được hết thảy không dễ, quả thật phải cẩn thận nhiều hơn nữa mới được.

- Ý của sư đệ là có cứu hay không?

- Cứu nhất định là phải cứu, mặc dù Thiên Chiếu là con đệ, nhưng để thà rằng giết y cũng không bằng lòng để y làm ra loại chuyện gieo họa thương sinh như vậy. Phương trượng, lát nữa đệ sẽ ra ngoài, mang theo Nguyên Cơ đi, Nguyễn Cơ từ Trịnh Châu chạy về hướng này, nhất định là muốn về Trường An, nhưng Thiên Chiếu muốn giết bọn họ, bọn họ không biết đi đâu. E rằng hiện tại biên quan cũng đã phong tỏa, muốn trở về Trường An chỉ có thông qua đường dây võ lâm.

- Võ lâm Hà Nam hầu như là người của Thiên Đạo Minh, còn có đường dây khác hay sao?

Quan Sơn Nguyệt nói:

- Phương trượng một lòng thanh tu, sợ là không hiểu nhiều đối với võ lâm, Thiên Đạo Minh quả thật thế lớn, nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn nắm trong tay võ lâm Hà Nam. Sư đệ ta còn biết một số người vẫn đối nghịch cùng Thiên Đạo Minh, trước kia còn từng có xung đột, không nghĩ tới lần này phải đi tìm bọn họ.

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ thật lâu, có chút không yên lòng để cho Quan Sơn Nguyệt mang theo bọn Triệu Nguyên Cơ đi.

- Phương trượng, không cần phải lo lắng, lần này đệ mang theo bọn họ đi, nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy trong vòng một tháng có thể đưa bọn họ ra khỏi Hà Nam. Nếu như bất thành, như vậy đệ sẽ trở về Thiếu Lâm, dù sao đệ cũng đã tận lực.

- Nếu như để không trở lại thì sao?

Quan Sơn Nguyệt đã là cao thủ Tiên Thiên, còn trung thành hết mực đối với Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn mất đi một thuộc hạ đắc lực như vậy.

- Nếu như sư đệ không thể trở lại, như vậy phương trượng có thể đào một cái mộ rỗng bên trong Thiếu Lâm, dựng một tấm biển lên là được. Sư đệ đã vào Thiếu Lâm, cũng muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Sau khi nói xong, Quan Sơn Nguyệt rời đi phòng của Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không đi đưa tiễn, hắn biết nhất định là Quan Sơn Nguyệt có biện pháp dẫn phiền phức đi nơi khác, sẽ không để cho Thiếu Lâm cuốn vào trường thị phi này.

Quan Sơn Nguyệt là một lão nhân khả kính, không ngờ rằng vì thiên hạ này mà đứng vào thế đối lập với con trai mình, điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm động trong lòng.

Thì ra trong thiên hạ thật sự có người lòng dạ tốt như vậy, Hoắc Nguyên Chân âm thầm hạ quyết tâm, nếu như trong vòng một tháng Quan Sơn Nguyệt không thể trở lại, nhất định mình sẽ đi tìm lão.

- -------------------

Quan Sơn Nguyệt đi rồi, chuyện này tạm thời được giải quyết, Hoắc Nguyên Chân cũng thu hồi tâm tư lại. Quan Thiên Chiếu muốn tạo phản, mình cũng không ngăn được, cũng nên dốc lòng phát triển Thiếu Lâm là chính sự, chỉ cần hoàn thành mấy yêu cầu của Hệ Thống, mình coi như thành công.

Sau khi bận rộn với những chuyện này, còn cách nửa đêm cũng không lâu lắm, Hoắc Nguyên Chân kiên nhẫn chờ đợi quay thưởng.

Trải qua nhiều lần quay thưởng, hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt.

Đã đến giờ, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên như thường lệ:

- Đã đến giờ quay thưởng tháng Tám, có lập tức quay thưởng hay không?

- Quay lập tức.

Luân bàn quen thuộc lại xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân nhìn hạng mục võ công trước, vẫn không có nội công xuất hiện, cũng không có xuất hiện ngoại công quá tốt.

Đã như vậy cũng không cần lo tới chuyện khác. Không có võ công tuyệt đỉnh, trọng điểm của mình chỉ có thể đặt vào Thưởng Lớn, tranh thủ kiếm thêm vài phần thưởng.

Tính toán một chút vị trí khoảng cách Thưởng Lớn, Hoắc Nguyên Chân chọn ô khởi điểm, bắt đầu quay điểm sáng.

Sau khi quay, Hoắc Nguyên Chân nhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợi quay thưởng kết thúc.

Keng!

Đây là thanh âm điểm sáng dừng lại, nhưng không có thanh âm Hệ Thống nhắc nhở kết thúc vang lên.

- Thật sự trúng Thưởng Lớn rồi!

Hoắc Nguyên Chân vô cùng khoái trá, nhưng cũng không có cảm giác kích động, mà là tiếp tục chờ đợi.

Điểm sáng lần nữa lên đường, quay hết vòng này đến vòng khác, quay trúng từng phần thưởng.

Đợi mấy phút đã quay xong toàn bộ ba phần thưởng, thanh âm Hệ Thống nhắc nhở vang lên:

- Quay thưởng tháng Tám kết thúc, có lập tức nhận lấy phần thưởng hay không?

Hoắc Nguyên Chân mở mắt ra, xem mình quay trúng những thứ gì.

Phần thưởng thứ nhất là một quyển kinh thư, Địa Tạng kinh.

Hoắc Nguyên Chân vô cùng hài lòng đối với phần thưởng này, Thiếu Lâm bây giờ rất thiếu kinh thư, một quyển Pháp Hoa kinh cơ hồ trở thành thiên thư, trừ Hoắc Nguyên Chân cũng không ai xem hiểu, lãnh ngộ không nổi.

Muốn cho người tín ngưỡng Thiếu Lâm, hiểu rõ Phật giáo nhiều hơn, sẽ phải có thật nhiều kinh thư mới được. Lực lượng tôn giáo có thể khiến cho người ta trở nên cuồng nhiệt này còn hiệu quả hơn bất cứ hình thức cổ động nào.

Cho nên quyển kinh thư này cũng coi như là hóa giải khó khăn trước mắt của Thiếu Lâm trên phương diện kiến thức.

Phần thưởng thứ hai là một lệnh bài xây dựng La Hán đường.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân quay trúng lệnh bài xây dựng mười đường nội bộ Thiếu Lâm.

Cái gọi là mười đường nội bộ Thiếu Lâm, cũng có thể xưng là viện, bao gồm có mười loại: La Hán đường, Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường, Sám Hối đường, Giới Luật viện, Trưởng Lão viện, Xá Lợi viện, Tàng Kinh các, Phương Trượng viện.

Trong đó La Hán đường, Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Đạt Ma đường đều là chuyên nghiên cứu võ học, cũng là bốn đường Hoắc Nguyên Chân coi trọng nhất.

Sám Hối đường là địa phương để cho tăng lữ sám hối lỗi lầm của mình, thuộc về diện bích.

Giới Luật viện lại chẳng khác nào hình đường quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thiếu Lâm cũng có quy củ của Thiếu Lâm, nếu như mắc phải lỗi lớn, chỉ sám hối đã không thể giải quyết vấn đề, cũng sẽ bị đưa đến hình đường tiếp nhận trừng phạt.

Xá Lợi viện này đối với Thiếu Lâm trước mắt không có tác dụng gì, bởi vì đây là chỗ chứa đựng xá lợi của các đời cao tăng, trước mắt tăng nhân Thiếu Lâm có thể xưng là cao tăng dường như cũng chỉ có mỗi mình Hoắc Nguyên Chân. Hắn cũng không muốn hỏa táng mình, sau đó xem thử có Xá Lợi Tử hay không.

Trưởng Lão viện là chỗ ở các trưởng lão, thông thường người có thể đảm nhiệm chức trưởng lão Thiếu Lâm đều phải là thủ tọa các đường các viện, hoặc là lão tăng cao hơn một vế, bây giờ cũng không dùng được.

Tàng Kinh các là phải có, đây là kiến trúc tiêu ký của môn phái, chỉ bất quá trước mắt vẫn chưa thể quay trúng.

Mà cuối cùng Phương Trượng viện là chỗ ở thuộc về phương trượng là mình, là cho quyền lực tối cao của Thiếu Lâm, cũng là thứ mà Hoắc Nguyên Chân đang mong đợi, chỉ cần quay trúng Phương Trượng viện, mình sẽ có thể rời đi ngôi miếu tiểu đổ nát này.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân quay trúng La Hán đường này mặc dù đứng hàng cuối trong bốn đường võ học, nhưng dù sao cũng là địa phương luyện võ chân chính của Thiếu Lâm. Cũng có thể làm cho võ tăng trốn vào không môn có cảm giác có nơi nương tựa, càng có thể khiến cho những người không thể vào được bốn đường này lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.

Khoảng thời gian qua tới nay đã có mười mấy người có cuộc sống chán nản, không chút ràng buộc tỏ ý muốn gia nhập nội môn Thiếu Lâm trở thành hòa thượng. Trong đó cũng có không ít người võ công rất khá, chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân còn đang do dự, tạm thời không thu.

Hôm nay có La Hán đường, những vấn đề này đều được giải quyết thỏa đáng. Ngày mai đã có thể chính thức thành lập La Hán đường của Thiếu Lâm, chiêu thu võ tăng, đi lên con đường phát triển lớn mạnh.

Lấy được lệnh bài xây dựng này, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân càng tốt hơn nhiều, về phần phần thưởng thứ ba kia, nếu là đồ tốt thì rất hay, nếu như không tốt cũng không sao cả.

Nhưng khi Hoắc Nguyên Chân thấy phần thưởng cuối cùng, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.

Lần trước hắn quay trúng Long Tượng Bát Nhã công, vật này từng xuất hiện, bất quá rốt cục hắn đã bị Cửu Dương chân kinh cám dỗ mà không cố gắng quay trúng vật này, không ngờ rằng lần này lại quay trúng như vậy.

- Quá hữu dụng! Quá hữu dụng!

Từ đầu tới giờ Hoắc Nguyên Chân vẫn tỏ ra bình tĩnh, lần này cũng kích động, thận trọng lựa chọn nhận lấy phần thưởng.

Hoắc Nguyên Chân nhìn không gian bên trong phòng một chút, cảm thấy đủ lớn, lúc này mới nhận lấy phần thưởng.

Kinh thư cùng lệnh bài xây dựng đều rơi thẳng vào trong tay, hắn vội vàng thu cất.

Phần thưởng thứ ba xuất hiện.

Hai cánh khổng lồ chớp động, bên trong phòng lập tức nổi lên gió lốc. May mà Hoắc Nguyên Chân không có tóc, nếu như có có lẽ vào lúc này đã dựng đứng lên.

Một con Kim Nhãn Ưng đang vung vẩy đôi cánh hết sức uy phong, đứng thẳng cao gần một thước rưõi đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, dùng chiếc mỏ cong cứng như thép của nó cọ cọ vào người Hoắc Nguyên Chân.

Kim Nhãn Ưng!

Lần trước nó đã xuất hiện, nhưng khi đó Hoắc Nguyên Chân muốn quay trúng võ học, cho nên nhịn đau không nhắm vào Kim Nhãn Ưng này. Không ngờ rằng lần này nó lại xuất hiện, hơn nữa mình còn quay trúng.

Hoắc Nguyên Chân kích động vuốt ve bộ lông Kim Nhãn Ưng, nó cũng thỉnh thoảng chạm vào tay hắn. Cũng giống như bạch mã, Kim Nhãn Ưng là do Hệ Thống sinh ra, chỉ nhận Hoắc Nguyên Chân là chủ nhân.

Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân đi ra khỏi phòng ngoài, Kim Nhãn Ưng cũng lắc lư ra theo.

- Bay lên.

Trong lòng hắn thầm ra lệnh cho Kim Nhãn Ưng.

Hai cánh Kim Nhãn Ưng vỗ một cái, tựa như đất bằng nổi lên một trận gió lốc, thổi tăng bào Hoắc Nguyên Chân kêu phần phật.

- Trời ơi...

Lúc còn ở trong phòng, mặc dù Kim Nhãn Ưng rất cao lớn nhưng cũng không vượt qua chiều cao của mình, cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không cảm thấy Kim Nhãn Ưng quá lớn. Nhưng hiện tại nó giang cánh ra làm cho hắn phải sợ hãi ngây người.

Hai cánh giang ra có chiều dài chừng năm thước, giống như một đám mây đen, bốc thẳng lên cao, trong nháy mắt liền biến mất trong bầu trời đêm.

- Như vậy... Trên đó có lẽ có thể chở được người!

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi vô cùng kích động, nhìn qua hắn không sai được, nếu như con thần ứng này có thể chở người, như vậy mình chẳng khác nào thần tiên sống, ngày đi vạn dặm không phải là mộng nữa.

Khinh công cỡ nào trước mặt bá chủ bầu trời này đều trở nên yếu ớt.

Sáng du Bắc Hải tối Thương Ngô (một huyện thuộc tỉnh Quảng Tây, nằm ở phía Nam Trung Quốc, ý nói sáng Bắc chiều Nam), chuyện này đã không còn là trong mộng nữa.

Qua mấy phút, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm ra lệnh cho Kim Nhãn Ưng. Chỉ trong chốc lát, một mảng bóng đen sa xuống trước mắt, Kim Nhãn Ưng thu hai cánh lại rơi xuống.

Kim Nhãn Ưng lảo đảo lắc lư đi tới, ngẩng đầu lên, đưa thứ đang ngậm trong miệng tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân nhận lấy nhìn qua, không khỏi vui mừng gấp bội. Đó là một mảnh ngói, không giống với ngói lưu ly Thiếu Lâm, loại ngói này là quan phủ mới có thể dùng, mà bên trong phạm vi trăm dặm chỉ có huyện nha Đăng Phong huyện thành mới có loại ngói này.

Đăng Phong huyện thành ở cách Thiếu Lâm hơn ba mươi, không tới bốn mươi dặm, mà từ lúc Kim Nhãn Ưng bay lên không đến bây giờ, thời gian cũng chỉ vừa qua tám phút mà thôi.

Tám phút, hơn ba mươi dặm, hơn nữa còn là cả đi lẫn về.

Cũng có nghĩa là Kim Nhãn Ưng từ núi Thiếu Thất đến Đăng Phong huyện thành, chỉ cần bốn phút là đủ rồi.

Nếu như tính bằng cây số, như vậy tốc độ của con Kim Nhãn Ưng này có thể đạt đến mỗi giờ hai trăm năm mươi cây số, thậm chí cao hơn.

Hoắc Nguyên Chân biết một loại chim tốc độ nhanh nhất, Tiêm Vĩ Vũ Yến, bình thời tốc độ phi hành cũng bất quá chỉ là một trăm bảy mươi cây số một giờ, nhanh nhất từng có kỷ lục ba trăm năm mươi cây số.

Nhưng đó là chim cỡ nhỏ, những loài chim lớn như ưng từ trước tới nay chưa từng bay nhanh được như vậy.

Huống chi là loài Kim Nhãn Ưng khổng lồ này.

Hơn nữa cũng chưa biết được đây có phải là tốc độ nhanh nhất của Kim Nhãn Ưng chưa.

Sau khi ném miếng ngói đi, Hoắc Nguyên Chân lấy can đảm đi tới bên cạnh Kim Nhãn Ưng, thầm nói trong lòng với nó:

- Có thể mang bần tăng lên cao quan sát một chút hay không?

Kim Nhãn Ưng lần nữa vỗ cánh bay lên không, nhưng không có bay cao, mà là không ngừng quanh quẩn bên người Hoắc Nguyên Chân, ý tứ hết sức rõ ràng, là muốn Hoắc Nguyên Chân leo lên lưng nó chở đi.

Hoắc Nguyên Chân điểm chân một cái, thi triển Nhất Vĩ Độ Giang, nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng Kim Nhãn Ưng.

Dầu gì là hơn một trăm cân, tốc độ phi hành của Kim Nhãn Ưng chậm lại, thân thấp xuống một chút. Nhưng con ưng này lại vỗ cánh lần nữa, thân thể lại bay vút lên cao, mặc dù tốc độ không phải là quá nhanh, nhưng thật sự đã chở được Hoắc Nguyên Chân bay đi.

Trên bầu trời, Kim Nhãn Ưng ra sức vỗ cánh, có thể nhìn ra nó chở Hoắc Nguyên Chân có vẻ hơi cật lực.

Bay được vài chục trượng, Hoắc Nguyên Chân bảo Kim Nhãn Ưng ngừng lại, từ trên lưng nó nhảy xuống.

Mặc dù quả thật Kim Nhãn Ưng có thể chở mình bay lên không, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không khinh suất làm như vậy.

Chim cũng chỉ là chim, vốn không phải là phương tiện chuyên chở. Mặc dù là Hệ Thống sinh ra nhưng cũng là một sinh vật sống sờ sờ, nếu không có tình huống đặc biệt, Hoắc Nguyên Chân sẽ không bảo Kim Nhãn Ưng chở mình.

Vốn hắn nghĩ ra một kế hoạch, nếu như Kim Nhãn Ưng này có thể chở người, sẽ cho nó đi tìm Quan Sơn Nguyệt, trực tiếp chở Công chúa và Nhạc Ưng về Trường An. Nhưng hiện tại xem ra dường như Kim Nhãn Ưng chở hai người bọn họ có vẻ khó khăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio