Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Ta đoán nếu như không phải là vì thân phận hòa thượng của Nhất Giới, hai người bọn họ đã sớm tiến tới với nhau. Bất quá từ điểm đó cũng có thể nhìn ra, tính cách của Nhất Giới chính là thích mềm không thích cứng. Hẳn là hắn thích mẫu nữ nhân ôn nhu hiền dịu, nếu như gặp loại nữ nhân cứng rắn, ắt sẽ sinh phản tác dụng.
- Nhưng sư tỷ, Chu Hoàn muốn chúng ta mau sớm giải quyết Nhất Giới, nếu như chúng ta không thể thành công, y sẽ phái Chấp Sự phân đà bọn họ tới xử lý chuyện này.
- Hừ, Mặc Lan ta cho tới bây giờ chưa từng thất bại qua, có thể nào thua ở trong tay một tiểu hòa thượng như vậy. Muội đi nói cho Chu Hoàn, mặc dù y là Phân Đà chủ Ma giáo, nhưng Thiên Nhai Hải Các chúng ta hành sự còn chưa tới phiên Ma giáo chỉ trỏ.
- Nếu bản cô nương đã xuất thủ, vậy không thể thất thểu quay về, không làm cho Nhất Giới ngoan ngoãn phục dưới gấu quần, ta thề không thu binh. Nếu như phân đà bọn chúng dám phái người đi đối phó Nhất Giới, Thiên Nhai Hải Các chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!
- Dạ, sự tỷ, vậy muội đi trả lời cho sứ giả của họ.
Tiểu Vi đi ra ngoài, Mặc Lan nhìn căn phòng cách vách một chút. Chỉ cách một bức tường, bên kia có ba nữ nhân, trong đó Ninh Uyển Quân càng là một trong Tà Đạo Song Kiều, ngang danh cùng tiểu sư muội Mộ Dung Thu Vũ mình.
Mộ Dung Thu Vũ, Ninh Uyển Quân, hai người này là nữ nhân đẹp nhất bên Tà đạo, làm cho Mặc Lan rất là không phục.
Bàn về dung mạo, Mặc Lan tự thấy mình không thua các nàng, dựa vào cái gì danh hiệu các nàng vang dội như vậy. Mà lần này mình xuất thủ không ngờ rằng không thể hạ được tiểu hòa thượng kia, nhưng hòa thượng này lại gần gũi với Ninh Uyển Quân như vậy, trong lòng Mặc Lan cảm thấy hết sức không thoải mái.
Trong lòng Mặc Lan, nhiệm vụ mê hoặc Nhất Giới đã trở nên vô cùng quan trọng. Vì áp đảo Ninh Uyển Quân, nhất định nàng phải thành công, không thể thất bại.
Dù là lúc này phân đà Ma giáo không cho tiền, nàng cũng muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ này, hơn nữa không đạt mục đích thể không bỏ qua, còn không cho phép người khác phá hư.
- Ninh Uyển Quân, Mặc Lan ta muốn chứng minh ta mạnh hơn nàng, cũng để cho Mộ Dung Thu Vũ xem một chút, ngươi cũng không phải là xuất sắc nhất Thiên Nhai Hải Các. Tuy rằng sư phụ lão nhân gia là thần tiên trong loài người, cũng có lúc phải nhìn lầm.
- ----------------
Lý Vân Thiên dẫn theo một đám người Thiên Đạo Minh đi tới trước cửa Thiếu Lâm tự.
- Xem đi, ta đã nói rồi, Thiếu Lâm tự ở Hà Nam là Phật tự tốt nhất trong cả nước. Hãy nhìn xem sơn đạo này được xây dựng hết sức công phu, còn có sơn môn kia, hoành tráng chưa? Chữ viết như vậy ai có thể viết chứ, còn có cửa chùa này thật là to lớn...
Nhân sĩ võ lâm Thiên Đạo Minh đi theo phía sau Lý Vân Thiên có mười mấy tên, thực lực kém nhất cũng là Hậu Thiên trung kỳ, thực lực mạnh nhất thậm chí đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Nhưng những người này cũng không dám phản bác lời của Lý Vân Thiên, ai nấy gật đầu vâng dạ.
Trong đó có một cao thủ cảnh giới Hậu Thiên viên mãn nói với Lý Vân Thiên:
- Thiếu chủ, bất kể Thiếu Lâm như thế nào nhưng Minh chủ chúng ta đã căn dặn rõ ràng, nhất định phải tìm kiếm tung tích Nhạc Ưng, Nhạc Ưng là nhân sĩ võ lâm, có khả năng ẩn thân trong môn phái võ lâm nhất. Mặc dù Thiếu Lâm này là Phật tự, nhưng vẫn là môn phái võ lâm, chúng ta vẫn nên vào xem một chút.
- Thật là phiền chết đi được, nói cho các ngươi biết, phương trượng Thiếu Lâm là cao tăng đắc đạo, là thần nhân có thể câu thông cùng Phật tổ, từng biểu diễn thần tích ở trước mặt ta, hắn có thể có vấn đề gì, Thiếu Lâm có thể có vấn đề gì? Thật là lãng phí thời gian!
- Dạ, dạ, Thiếu chủ nói rất phải, nhưng dù là như vậy, chúng ta cũng phải vâng theo mệnh lệnh Minh chủ, cứ vào kiểm tra một chút đi.
- Được rồi được rồi, ngươi đi gõ cửa đi. Bất quá ta nói cho ngươi biết, nhất định phải nói cho rõ ràng, thái độ phải tốt một chút, không nên để cho phương trượng người ta cho là ta muốn tới lục soát Thiếu Lâm, đây chính là tội lỗi.
Cao thủ Hậu Thiên viên mãn này nhíu mày một cái, sau lần trước đi ra ngoài, Thiếu chủ trở về Thiên Đạo Minh liền khoa trương liên tục rằng Thiếu Lâm hay tốt dường nào. Nếu không phải còn có Hoàng cô nương đi cùng y, e rằng y cũng dám xuất gia ngay lúc ấy.
Đi tới cửa Thiếu Lâm tự, đang muốn gõ cửa, đột nhiên bên trong Thiếu Lâm vang lên tiếng chuông trầm hùng.
- Chờ một chút chờ một chút, giờ gõ chuông, có nghe thấy không, đây là tiếng chuông Thiếu Lâm, chính là thần tích lầu chuông lần trước ta thấy phát ra, tiếng chuông du dương biết bao!
- Thiếu chủ, vậy chúng ta có gõ cửa không?
- Gõ gì mà gõ, chờ đi. Hiện tại nổi chuông như vậy, chứng tỏ Thiếu Lâm tự sắp mở cửa, chờ một lúc thì đã sao?!
Bị Lý Vân Thiên quát tháo, đám cao thủ Thiên Đạo Minh này không ai dám động, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở cửa.
Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc, quả nhiên có một hòa thượng ra mở cửa.
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ tới sớm.
Hòa thượng làm lễ ra mắt tất cả mọi người, dưới mệnh lệnh của Lý Vân Thiên, những người của Thiên Đạo Minh cũng nhất nhất đáp lễ.
Sau khi hòa thượng mở cửa xong rời đi, đoàn người chậm rãi vào trong sân Thiếu Lâm tự.
- Xem kìa, chính là lầu chuông này, ngày đó ta đứng ở chỗ này, phương trượng Nhất Giới đứng ở chỗ này, thần tích hiển hiện bên kia, lầu chuông này là thình lình xuất hiện.
Lý Vân Thiên giới thiệu cho mọi người, huơ tay múa chân hưng phấn dị thường, dường như Thiếu Lâm xuất hiện thần tích, Lý Vân Thiên y hết sức tự hào vậy.
Nhưng cao thủ Hậu Thiên viên mãn kia vẫn không buông lời cảnh giác, kinh nghiệm của y cho y biết, đi tới một hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa còn là môn phái võ lâm, tuyệt đối phải cẩn thận mười phần. Thiếu Lâm này nổi danh như vậy nhất định là không đơn giản, phải đề phòng có người ám toán Thiếu chủ.
- Tất cả tản ra, không nên để cho người khác đến gần bên cạnh Thiếu chủ.
Thấy Lý Vân Thiên càng nói càng hưng phấn, cao thủ Hậu Thiên viên mãn này lập tức căn dặn người chung quanh bảo vệ cẩn thận, bản thân y cũng quan sát bốn phía. Bởi vì người dâng hương vào rất nhiều, không riêng chỉ có mấy người Thiên Đạo Minh, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Nói đến chuyện này cũng có hơi tức cười, Công chúa bị chim mang đi, từ đó về sau toàn bộ Hà Nam bất kể quan phủ hay là võ lâm đều rơi vào trạng thái sợ bóng sợ gió. Minh chủ cũng có vẻ hơi bị thần kinh, e sợ một ngày kia đại quân triều đình đánh tới, chẳng những diệt trừ phủ Tiết Độ Sứ, còn nhổ tận gốc Thiên Đạo Minh.
Công chúa chạy không bắt được, nhưng còn có một Nhạc Ưng. Vốn là bên phủ Tiết Độ Sứ đã thôi không tìm kiếm Nhạc Ưng nữa, nhưng Minh chủ vẫn không buông tha, y nhất định phải bắt cho bằng được Nhạc Ưng, để lấy lại thể diện rồi hãy tính.
Trong khoảng thời gian này bọn chúng đã tìm tòi rất nhiều địa phương, vẫn không phát hiện tung tích Nhạc Ưng, mà hôm nay lục soát tới Thiếu Lâm tự này.