Phương Trượng

chương 87: đại hội võ lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Những Thiếu Lâm tự cũng không phải là Thiên Đạo Minh, cho nên Thiên Đạo Minh không có quyền lục soát. Vốn kế hoạch là buổi tối tới lặng lẽ, nhưng sau khi Lý Vân Thiên nghe được tin tức này, kiên quyết phản đối.

Lý Vân Thiên nói tuyệt đối không thể bất kính đối với Thiếu Lâm tự, nếu như Thiên Đạo Minh thật muốn lục soát Thiếu Lâm tự, vậy cũng phải tỏ ra lễ phép, khách sáo, còn phải do y đích thân dẫn đội, tránh cho quấy rầy thanh tịnh Thiếu Lâm tự.

Phương thức lục soát như vậy có thể lục soát ra mới là lạ, nhưng vì Thiếu chủ có thân phận đặc thù, Minh chủ cũng không tiện trái ý quá mức, không thể làm gì khác hơn là cuối cùng phải cho Thiếu chủ đi.

Cho nên mới có hôm nay, Thiếu chủ dẫn theo những người này giống như bái Phật đi tới Thiếu Lâm, muốn tới lục soát, bất quá trước khi lục soát còn phải chờ phương trượng người ta đồng ý mới được.

Cũng không biết Thiếu Lâm sử dụng yêu pháp gì, mê hoặc Thiếu chủ thành ra như vậy. Cho nên ấn tượng của cao thủ Hậu Thiên viên mãn này đối với Thiếu Lâm cũng không tốt, vừa đến nơi này liền tỏ ra cẩn thận gấp bội.

Thấy một đám nhân sĩ võ lâm đeo đao mang kiếm vây quanh một người trẻ tuổi đứng ở nơi đó, những dân chúng dâng hương kia cũng tự động cách bọn họ xa một ít. Xung quanh không có những người khác, ngược lại cũng không đến nỗi xảy ra tình huống gì bất thường.

Vừa lúc đó, nơi xa một lão tăng cầm chổi đi tới, bước chân chậm chạp, chổi quét nhẹ nhàng, quét đám lá vàng rơi trên mặt đất.

Lão tăng này tựa hồ tuổi tác không nhỏ, nhưng trong lòng cao thủ Hậu Thiên viên mãn này lại nảy sinh cảnh giác, hòa thượng này không đơn giản.

Nhìn chổi trên tay lão nhẹ nhàng đưa từng nhát, những chiếc lá vàng kia dường như có sinh mạng, xoay tròn tụ tập lại một chỗ. Tình huống có vẻ quái dị này đã đưa tới sự chú ý của y.

- Cẩn thận lão hòa thượng kia, người này có vấn đề! Chú ý xem lão có tiến về phía này hay không!

Theo mệnh lệnh của y, những người của Thiên Đạo Minh rối rít cảnh giác, tay đặt hờ lên đao kiếm, nhìn chằm chằm hòa thượng quét sân kia.

Quả nhiên, lão hòa thượng này quét sân một mạch, không ngờ rằng chậm rãi tới gần bên này.

Cao thủ Hậu Thiên viên mãn nhìn chằm chằm động tác của lão hòa thượng, y có cảm giác lão hòa thượng làm như vậy cũng không phải là vận dụng nội lực, T cũng không phải là cố ý gây nên. Chẳng qua là lão hòa thượng này nắm giữ một loại quy luật rất huyền diệu, tựa hồ hiểu rõ quỹ tích vận động của lá cây như lòng bàn tay, chổi quơ theo hướng nào, dùng bao nhiêu lực là có thể làm cho lá cây bay ở lên, làm một cách hết sức tự nhiên thuần thục, hết sức tiết kiệm sức lực, hơn nữa đạt tới hiệu quả cao.

Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác, y cũng không dám xác định, chỉ cảm thấy hòa thượng này vô cùng cổ quái, bèn thận trọng đứng ở bên người Lý Vân Thiên, trong tay nắm chuôi kiếm. Nếu như lão hòa thượng dám đến gần, chắc chắn y sẽ ngăn cản.

Hòa thượng quét sân chậm rãi đi tới bên cạnh mọi người, nhìn dưới chân bọn họ một chút, nơi đó có không ít lá vàng.

Bất quá lão hòa thượng cũng không có tiếp tục tiến tới, mà là tiếp tục quét ở địa phương bên cạnh không nhanh không chậm, tựa hồ đang đợi những người này rời đi nơi này, sau đó sẽ quét tiếp chỗ đó.

Thân thể những người này xoay chuyển theo lão hòa thượng, ai nấy nín thở ngưng thần.

Toàn là nhân sĩ giang hồ, tự nhiên có chút nhãn lực, nếu như lão hòa thượng này mưu đồ bất chính đối với Thiếu chủ, như vậy nhất định là thân mang võ công cực cao, không thể bởi vì bên mình nhiều người mà tỏ ra khinh thường.

Bên này không khí căng thẳng như kiếm bạt cung giương, bên kia Lý Vân Thiên vẫn không hề hay biết, còn đắm chìm trong niềm vui sướng ngày đó thấy thần tích lầu chuông giáng xuống, ra sức khoa trương giảng giải cho mọi người, cũng không chú ý đến tình huống chung quanh.

Hòa thượng kia quét xong bên kia rất nhanh, lần nữa nhìn về phía những người này, thấy bọn họ tựa hồ vẫn không có ý rời đi. Lão hòa thượng cũng không nóng lòng, cứ như vậy cầm chổi đứng cách chừng mười thước, ở nơi đó yên lặng chờ đợi.

Không khí kéo dài trong đè nén ngột ngạt.

Rốt cục cao thủ Hậu Thiên viên mãn kia có vẻ không kiềm chế được, hắn không thể nhìn một người không biết công lực sâu cạn như vậy ở bên người Thiếu chủ, vì vậy bèn đi tới, nói với lão hòa thượng:

- Hòa thượng kia, đi xa một chút.

Lão hòa thượng nhìn y một cái, sau đó rút lui một bước.

- Xa thêm chút nữa.

Lão hòa thượng lại rút lui thêm một bước.

- Ta bảo lão cách xa nơi này!

Lần này lão hòa thượng không nhúc nhích, chỉ chắp tay nhìn y nói:

- Xin cho bần tăng quét xong sẽ rời đi.

Trong mắt cao thủ này chợt lóe hàn quang, y đi tới trước người lão hòa thượng, giơ tay lên vỗ vào vai hòa thượng:

- Bảo lão đi xa ra, lão đi xa là được, tuổi lão đã cao, nói nhảm quá nhiều là không tốt.

Nội lực dồn ra đầy lòng bàn tay, một chưởng này vỗ xuống, đừng nói một lão nhân, cho dù là một đại hán, y cũng tin tưởng có thể vỗ cho gãy xương vai đối phương.

Nhưng giờ phút này chuyện ngoài ý liệu xảy ra, một chưởng của y vỗ xuống lại vỗ vào khoảng không.

Nhìn kỹ lại chỉ thấy lão hòa thượng đang ở cách y không tới một thước, vẫn là tư thế như mới vừa rồi, dường như căn bản không hề di động.

Chuyện lạ!

Y còn cho là mình hoa mắt, bước về trước một bước, vỗ ra một chưởng nữa.

Kỳ tích xuất hiện lần nữa, một chưởng này vẫn vỗ vào khoảng không, lão hòa thượng còn ở đứng một bên.

Xuất hiện ảo giác ư?

Cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn ra sức dụi dụi mắt, quyết định vỗ một lần nữa.

Kết quả vẫn là như vậy.

Bên kia người của Thiên Đạo Minh cũng kỳ quái nhìn hai người, bọn họ đều rất kinh ngạc, tại sao người của mình lại phất tay vỗ vào bên cạnh người lão hòa thượng như vậy, chẳng lẽ định đuổi ruồi sao?

Mấy lần xuất thủ đều vỗ vào không khí, mà lão hòa thượng tựa hồ căn bản không động, rốt cục người này có chút sợ hãi, cũng không dám xuất thủ nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm lão hòa thượng giống như vừa thấy quỷ, không dám nói thêm lời nào nữa.

Rốt cục Lý Vân Thiên đã kể xong chuyện thần tích giáng xuống, bèn quay đầu lại nhìn mọi người:

- Đi thôi, chúng ta đi gặp phương trượng Nhất Giới, chỉ cần xem qua tượng trưng Thiếu Lâm là đủ. May là ta cùng phương trượng Nhất Giới đã từng gặp mặt, từng có một đoạn thiện duyên, nếu không chỉ có mình các ngươi tới, e rằng sẽ bị tín đồ Thiếu Lâm đuổi ra ngoài.

Lý Vân Thiên gật gù đắc ý dạy dỗ những người này một phen, dẫn đầu tiến vào trong chùa.

Người của Thiên Đạo Minh nối đuôi theo sau, chờ bọn họ rời đi, lão hòa thượng quét sân kia mới chậm rãi tiến tới quét nốt số lá vàng còn lại, không mang theo chút lửa khói nhân gian.

Lúc này Nhạc Ưng đã được Hoắc Nguyên Chân ra lệnh đi ra hậu sơn. Bắt đầu từ khi những người này tiến vào Thiếu Lâm tự, bọn họ đã bị Kim Nhãn Ưng giám thị. Mặc dù bằng vào những người này cũng không thể nào gây nên sóng gió gì ở Thiếu Lâm, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Một lát sau, Lý Vân Thiên đi tới trước phòng của Hoắc Nguyên Chân, chưa kịp gõ cửa, bên trong đã truyền ra thanh âm của Hoắc Nguyên Chân:

- Thí chủ áo xanh đã tới, vào đây nói chuyện.

Lý Vân Thiên cười một tiếng, vào phòng của Hoắc Nguyên Chân, thi lễ với hắn:

- Phương trượng Đại sư mạnh giỏi.

- Lý thí chủ mạnh giỏi, không biết thí chủ tới đây là có chuyện gì?

- Đại sư, là như vầy...

Lý Vân Thiên bèn chuyển đạt ý tứ của Minh chủ Thiên Đạo Minh Hoa Vô Kỵ một lần, lại một lần nữa tỏ rõ chẳng qua là làm cho có lệ, tuyệt đối sẽ không làm khó mọi người Thiếu Lâm, cũng sẽ không quấy rối đến hương khách.

- Không sao, Thiếu Lâm ta chỉ có một tòa Vạn Phật tháp, một tòa La Hán đường, lại thêm lầu chuông cùng căn miếu nhỏ này của bần tăng, chư vị cứ mặc tình tra xét.

Dứt lời Hoắc Nguyên Chân gọi Nhạc Sơn tới:

- Vị này là thủ tọa La Hán đường Tuệ Vô Thiếu Lâm ta, để cho y dẫn chư vị đi là được.

Lý Vân Thiên đáp ứng một tiếng, để cho những người của Thiên Đạo Minh đi theo Nhạc Sơn.

- Lý thí chủ, Hoàng cô nương cùng người hiện tại khỏe không?

Hoắc Nguyên Chân thuận miệng hỏi một câu, Lý Vân Thiên có chút lúng túng gật đầu một cái:

- Rất tốt...

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, xem ra hai người này đã thành tựu chuyện tốt, da mặt y vẫn còn mỏng.

Lý Vân Thiên nghĩ tới chuyện gì, chợt nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đúng rồi Đại sư, lần này ta tới đây không chỉ riêng vì chuyện này, Hoa Minh chủ còn gởi cho ngài một phong thơ, hy vọng ngài có thể tham gia đại hội võ lâm Hà Nam.

- Đại hội võ lâm?

- Đúng vậy, bởi vì trước mắt võ lâm Hà Nam lung tung hỗn loạn, lòng người bàng hoàng, lại có chứng cớ tỏ rõ Ma giáo đang tích cực chuẩn bị, chuẩn bị nhất cử đánh tan Thiên Đạo Minh, hoàn toàn nắm trong tay võ lâm Hà Nam, Hoa Minh chủ thân là chưởng môn Tung Sơn phái đệ nhất đại phái Hà Nam, lại là Minh chủ Thiên Đạo Minh, không thể không để ý tới loạn cục trước mắt.

- Cho nên Minh chủ quyết định vào cử hành đại hội võ lâm vào mồng Một tháng Mười ở Tung Sơn phái, cùng nhau thương nghị đại kế, thế lực đối kháng Ma giáo. Thiếu Lâm là môn phái tân tiến quật khởi, cũng là một phần tử của võ lâm Hà Nam, hy vọng đến lúc đó có thể tới tham gia đại hội võ lâm.

Nói xong, Lý Vân Thiên đưa lên một thiếp mời rất tinh xảo, phía trên có bút tích của Hoa Vô Kỵ, giọng điệu coi như khá khách sáo.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân xem xong khép thiếp mời lại, trong lòng âm thầm suy tư.

Rất rõ ràng, loạn cục nổi lên, Triệu Nguyên Cơ trở lại Trường An, nhất định Hà Nam sẽ không còn bình tĩnh nữa, ghế Tiết Độ Sứ của Quan Thiên Chiếu lúc này không còn vững vàng như trước, trong lòng những người ngày thường đi theo Quan Thiên Chiếu cũng có ý tưởng.

Hoa Vô Kỵ là binh sĩ trước đầu ngựa của Quan Thiên Chiếu, hiện tại cũng đã luống cuống.

Hiện tại tâm tư của Hoa Vô Kỵ đang đặt vào chuyện bình ổn Thiên Đạo Minh, không muốn Thiên Đạo Minh tan rã. Nếu như có thể giữ vững một Thiên Đạo Minh hoàn chỉnh thậm chí càng thêm hùng mạnh, như vậy sau này bất kể người nào trông coi Hà Nam, rất nhiều chuyện sẽ cần dựa vào Hoa Vô Kỵ, đây là căn bản an thân lập mệnh của y.

Lúc này nếu hắn không đồng ý yêu cầu Hoa Vô Kỵ, như vậy sợ rằng lập tức cũng sẽ bị y coi là tử địch.

Mà tham gia đại hội võ lâm kia, sợ rằng đến lúc đó nhất định Hoa Vô Kỵ sẽ bắt Mọi người kết thành đồng minh càng thêm chặt chẽ, một kẻ vinh cả bọn cùng vinh.

Hoắc Nguyên Chân không muốn gia nhập cái gọi là Thiên Đạo Minh, Thiếu Lâm cũng sẽ không nấp vào dưới cánh người khác, huống chi hiện tại cánh này có vẻ rất không an toàn.

Nhưng trước mắt cũng không phải lúc trở mặt cùng Hoa Vô Kỵ, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới nói:

- Vậy xin Lý thí chủ hồi đáp Hoa Minh chủ, mồng Một tháng Mười, nhất định Thiếu Lâm bần tăng sẽ tham gia đại hội võ lâm Hà Nam.

- Ta cũng biết nhất định phương trượng sẽ đồng ý.

Lý Vân Thiên cao hứng vô cùng, sau đó nhỏ giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, sau khi tới Tung Sơn phái, ngài cứ nghe theo sắp xếp của ta, có ta ở đây, nhất định sẽ không để cho Thiếu Lâm thua thiệt.

- Không biết thân phận Lý thí chủ ở Thiên Đạo Minh là như thế nào?

Lý Vân Thiên nhìn bốn phía một chút, dáng vẻ lấm lét giống như đạo tặc:

- Không dối gạt Đại sư, Hoa Minh chủ là nghĩa phụ của ta.

- Ủa, còn có chuyện này sao?

- Đúng vậy, nghĩa phụ không có con trai, chỉ có ba nghĩa tử, ta đứng hàng thứ chót nhất, còn có hai huynh trưởng. Nghĩa phụ cũng từng bày tỏ qua, sẽ giao Thiên Đạo Minh cho một trong ba người chúng ta vào thời điểm thích hợp.

Lý Vân Thiên nói lời này còn ra vẻ thần bí huyền diệu, khiến cho Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng.

“Tỏ thái độ trước mặt ba người các ngươi mà không nói riêng với người, như vậy không đáng kể gì. Chuyện này có nghĩa là Hoa Vô Kỵ không hề coi trọng ngươi, tối thiểu ngươi cũng không phải là nhân tuyển đệ nhất, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí Minh chủ tương lai này tuyệt đối sẽ không có phần ngươi...”

Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân chợt hỏi một câu:

- Vậy chẳng hay Lý thí chủ có mấy thành nắm chắc đối với chuyện tiếp chưởng vị trí Minh chủ?

Lý Vân Thiên ngập ngừng một chút mới nói:

- Ta nghĩ, cơ hội của ba người chúng ta đều ngang nhau.

- Vậy lần này tới Thiếu Lâm ta, Hoa Minh chủ có từng dặn dò Lý thí chủ chuyện gì không?

Lý Vân Thiên sững sờ nhìn Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên nói:

- Đại sư đoán ra cái gì?

- Chẳng qua là tùy tiện đoán một chút, bần tăng nghĩ đến, nếu Hoa Minh chủ để cho Lý thí chủ tới Thiếu Lâm ta, tất nhiên là hy vọng Thiếu Lâm ta tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa cuối cùng là hy vọng Thiếu Lâm có thể trở thành một phần tử Thiên Đạo Minh. Nếu như chuyện này thành công nhờ Lý thí chủ, như vậy hắn là có một chút ích lợi cho Lý thí chủ.

Nghe suy đoán Hoắc Nguyên Chân như vậy, trên mặt Lý Vân Thiên không khỏi lộ vẻ khâm phục, gãi gãi đầu nói:

- Thật ra thì cũng không nói gì, chẳng qua là nghĩa phụ nói con hãy làm cho tốt chuyện này, sau khi xong việc, nghĩa phụ sẽ chú ý.

- Ừm.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:

- Nếu đã như vậy, Thiếu Lâm tự nhiên cũng phải tham gia thịnh sự cùng chống chọi với Ma giáo.

Đang lúc ấy, đột nhiên bên ngoài chạy tới một người của Thiên Đạo Minh, sắc mặt hốt hoảng đi tới trước mặt Lý Vân Thiên, muốn nói cái gì, nhưng lại nhìn sang Hoắc Nguyên Chân.

- Nói, ở trước mặt phương trượng Đại sư, còn có gì cần giấu giếm!

Lý Vân Thiên có chút tức giận, sợ Hoắc Nguyên Chân bởi vì như thế sẽ không tin tưởng y. Hoắc Nguyên Chân cũng có vẻ kinh ngạc, theo biểu lộ của tên này, chẳng lẽ là bọn họ phát hiện ra Nhạc Ưng rồi sao?

Không ngờ người này lại vội vàng nói:

- Thiếu chủ, không xong, người của chúng ta ở bên ngoài phát hiện một yêu nữ Ma giáo!

Nghe tên đệ tử Thiên Đạo Minh kia báo cáo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hơi căng thẳng, chẳng lẽ là Ninh Uyển Quân đã bị những người này nhận ra?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio