Duật Hạo nhìn anh, lại thở dài.
Vào lúc quan trọng, người trong lòng Từ Viễn Hàn nhớ đến là Dương Mộc An chứ không phải Dương Mộc Nhiên, điều này đã quá rõ ràng.
Nhưng Từ Viễn Hàn cố chấp vẫn không nhận ra trong lòng sớm đã có sự thay đổi.
“Ngày hôm qua sau khi trở về cô ấy vẫn luôn nhốt mình trong phòng, sáng sớm nay đã ra ngoài từ sớm.”
Từ Viễn Hàn cau mày.
Theo tính cách của Dương Mộc An chắc chắn sẽ không ngồi yên không làm gì.
Nhưng cô không hề biết được sự tồn tại đầy nguy hiểm vẫn luôn nấp xung quanh, nếu mạo hiểm tìm kiếm điều gì không chừng sẽ khiến Dương Mộc An trở thành đối tượng bị chú ý.
“Cô ấy đi đâu?”
“Cái đó… cô ấy không cho chúng tôi đi theo, cũng tự mình bắt xe đi nên chúng tôi…”
Từ Viễn Hàn nghiến răng, đập tay xuống bàn quát lớn: “Cô ấy không cho thì mấy người không biết tự đi theo à? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu lấy mạng ra đền chắc?”
Duật Hạo cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi thất trách rồi.”
Từ Viễn Hàn nhíu mày xoa xoa thái dương.
Tạm thời có lẽ người phụ nữ kia sẽ không nhắm đến Dương Mộc An.
Nếu thật sự muốn tống anh vào tù thì chi ít phải moi ra được bằng chứng chứng minh hữu hiệu, có lẽ bà ta cũng bận lo cho việc này.
Ít nhất thì đây là điều mà Từ Viễn Hàn có thể chắc chắn được ngay lúc này.
Anh sẽ có một khoảng thời gian có hạn để kịp tìm ra những manh mối chứng minh sự vô tội cho chính mình.
“Còn một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
Chuyện mà anh bảo tôi điều tr về tiên sinh đã thất bại.”
Từ Viễn Hàn nhíu mày hỏi: “Sao lại thất bại?”
“Thư ký của tiên sinh đã chặn lại mọi thông tin, cũng đã trực tiếp đên gặp và bảo tôi ngưng việc điều tra này lại.”
Từ Viễn Hàn cũng đoán được chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra.
Dưới mí mắt của Từ Sâm mà hành động, không bị phát hiện mới là chuyện lạ.
Thư ký Chung bên cạnh Từ Sâm là một người có năng lực khá tốt, cũng là người đã tận trung bên Từ Sâm nhiều năm.
Đúng là so với người này Duật Hạo không thể làm được gì khác.
Vốn dĩ cũng không định trong mong điều gì.
Anh chỉ là muốn thử vận may mà thôi, xem ra muốn biết chuyện thì vẫn cần chính người trong cuộc đồng ý.
Chuyện đã đi xa đến bước này, Từ Viễn Hàn đoán có lẽ Từ Sâm không lâu nữa cũng sẽ ra tay.
Nếu như ông ấy thật sự biết người phía sau là ai, thì khả năng cao sẽ bắt đầu trực tiếp với người đó.
“Được rồi, cậu quay về làm việc trước đi.
Thời gian này cẩn thận vào, còn nữa, cho người bí mật bảo vệ cô ấy đi.
Chúng ta không biết được kẻ đang đối đầu với mình là ai, cẩn thận vẫn hơn.”
Duật Hạo gật đầu, cúi người chào rồi quay gót rời đi.
Từ Viễn Hàn ngồi trong căn phòng lớn, đầu óc mải miên man suy nghĩ.
Anh đang tìm cách, đang cố suy nghĩ xem còn khả năng chứng minh nào mà bản thân đã bỏ sót.
Trong thời gian ngắn nhất, Từ Viễn Hàn hy vọng Duật Hạo có thể thuận lợi đón người an toàn về nước.
Người phụ nữ kia đã biết được tung tích của họ hay chưa, Từ Viễn Hàn thầm mong rằng bà ta vẫn chưa biết.
Còn cả người đã hẹn gặp với mình, Từ Viễn Hàn hy vọng ông ta vẫn còn tồn tại trên đời.
Ít nhất, hy vọng tất cả những điều mà bản thân nghĩ đến có thể để lại cho mình chút cơ hội.
Ngày hôm sau nữa, cảnh sát đã mời Dương Mộc An đến để lấy lời khai.
Sau khi khai báo xong xuôi, Dương Mộc An yêu cầu được gặp Từ Viễn Hàn.
Phía bên cảnh sát sắp xếp một chút rồi cho hai người gặp nhau.
Dương Mộc An ngồi đợi, mười phút sau thì cảnh sát đưa Từ Viễn Hàn đến.
Chỉ mới ba ngày trôi qua nhưng Dương Mộc An lại thấy như rất lâu rồi vậy.
Từ Viễn Hàn ngồi xuống đối diện, nhìn cô một lượt rồi lại hỏi: “Những ngày gần đây cô vẫn ổn chứ?”
Dương Mộc An xoa xoa tay, nhẹ nhàng đáp: “Tôi không sao.”
Không khí giữa hai cứ im lặng và gượng gạo như thế.
Thực ra mấy ngày gần đây, nhà báo phóng viên cứ vây lấy khiến Dương Mộc An không dễ lộ diện.
Nếu không phải Hà Yên và Duật Hạo ứng phó giúp thì cô cũng không thể ra khỏi nhà.
Tin tức này quá lớn, biến động bên ngoài mấy ngày qua cũng rất nhiều.
Một lúc lâu sau, Dương Mộc An mới cất tiếng.
“Có một chuyện tôi không biết có liên quan hay không.
Nhưng bữa tiệc hôm đó, lúc tôi đang lấy thức ăn thì có một giọng nói lạ nói với tôi.”
Dương Mộc An đem chuyện lúc đó kể lại cho Từ Viễn Hàn nghe.
Từ Viễn Hàn nghe xong liền biết chắc chắn là người phụ nữ.
Món quà bà ta tặng chính là thế này đây.
Trong đầu anh đột nhiên loé lên một suy nghĩ.
Nếu như người phụ nữ đó ở bên cạnh Dương Mộc An nói ra câu đó chứng tỏ là người tham dự bữa tiệc, là một trong những người có trong danh sách khách mời ngày hôm đó.
Hơn nữa, trích xuất camera ở sảnh tiệc tìm vị trí của Dương Mộc An sẽ thu hẹp phạm vi tìm kiếm và biết được hình dáng của người phụ nữ đó.
Từ Viễn Hàn nhìn Dương Mộc An, mỉm cười: “Cô lập công lớn rồi.”
Từ Viễn Hàn bảo Dương Mộc An đem điều này nói với Duật Hạo, bảo cậu ta điều tra kỹ càng.
Tuy không phải là chứng cứ để lật án nhưng là thứ giúp Từ Viễn Hàn có thể đoán ra được kẻ đang ẩn núp trong bóng tối là ai.
Cùng lúc này, ở bên Từ Sâm bí mật cho người đi điều tra đã tìm ra được một bằng chứng quan trọng..