Cuối tuần, đã qua ngày thứ tư kể từ khi Từ Viễn Hàn bị hiềm nghi.
Buổi sáng, đột nhiên cảnh sát bảo rằng đã có chứng cứ ngoai phạm xác thực anh không có liên can vào vụ giết người và bảo anh có thể về nhà.
Tuy nhiên Từ Viễn Hàn vẫn là người có liên quan đến nạn nhân và có thể sẽ là nhân chứng nên cảnh sát hy vọng anh có thể tiếp tục hỗ trợ nếu biết thêm điều gì.
Từ Viễn Hàn không nghĩ Duật Hạo có thể tìm ra nhanh như vậy, chỉ có một người có khả năng làm điều đó.
Anh ra khỏi sở cảnh sát liền nhìn thấy chiếc xe đến đón như dự đoán.
Từ Viễn Hàn đi tới, người lái xe đã đứng đợi để mở cửa xe cho anh.
Từ Viễn Hàn cúi người, bước lên xe.
“Hành động nhanh hơn con nghĩ.”
Từ Sâm nhìn anh, vẻ âm trầm.
“Con là con trai bố, người thừa kế duy nhất của Từ gia.
Đương nhiên không cho phép con xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Từ Viễn Hàn nhìn Từ Sâm, lại mỉm cười.
Anh biết ông ấy sẽ không để anh ở trong đó lâu.
Mấy năm nay Từ Sâm đã rút dần khỏi giới kinh doanh nhưng nhiều năm về trước ông cũng là một cái tên truyền kỳ trong giới.
Với năng lực và sự tinh tường đó, Từ Sâm là một người không phải ai cũng có thể dễ dàng đụng vào.
Ông ấy rút khỏi giới, ai cũng thấy tiếc.
Một nhân vật như vậy lại chấp nhận cuộc sống an nhàn, thật đáng tiếc cho tài năng đó.
Từ Viễn Hàn biết Từ Sâm một khi ra tay đều rất chuẩn xác, vì vậy lúc ở trong phòng tạm giam anh chưa hề lo lắng.
Cho dù anh không tìm được cách, ông ấy cũng ở điểm không ngờ nhất mà đột phá ra điểm mấu chốt.
Lần này không biết lại là gì nữa đây.
“Chứng cứ ngoại phạm đó gì vậy? Con không nghĩ mình đã bỏ sót điều gì.”
Từ Sâm rút trong túi ra một tấm ảnh cùng với một tờ giấy.
Ông tường tận giải thích: “Có một phóng viên từ sau khi dự án Hương Lâm Châu bắt đầu vẫn luôn muốn phỏng vấn con mà không tìm được cơ hội nên lúc nào cũng bám theo sau.
Ngày hôm đó cậu ta là người chứng kiến con lên xe rời khỏi thành phố.
Giữa trưa có một cuộc gọi quảng cáo gọi đến số của con, con bắt máy và nói hai câu, từ vị trí định vị cuộc gọi đã định vị được con đang ở nơi nào.
Khoảng cách địa lý có thể xác thực con không gặp gỡ người kia.”
Từ Viễn Hàn nhìn Từ Sâm với một vẻ vừa ngạc nhiên vừa thán phục.
Là những điều anh không biết cũng không hề nghĩ tới.
Những chi tiết quá mức nhỏ đến gần như không hề liên quan lại trở thành thứ có thể chứng minh sự trong sạch cho bản thân.
Anh đã quên mất ngày hôm đó có số điện thoại gọi cho mình.
Bởi vì một ngày có quá nhiều người gọi cho anh, anh cũng không nhớ, càng không để tâm đến.
Còn người phóng viên kia, anh hoàn toàn không biết.
Từ Viễn Hàn không hỏi vì sao Từ Sâm tìm ra được những điều này.
Anh biết chỉ cần là điều ông ấy muốn biết, không khó để đạt được.
Quan trọng chính là kế hoạch của người đó đã thất bại, chắc chắn bà ta không cam tâm.
Trong thời gian ngắn sẽ không thể tạo một cái bẫy đủ để khiến Từ Viễn Hàn lao đao như lần này nên có lẽ sẽ yên bình một thời gian.
Vấn đề đối với anh lúc này chính là từ trong danh sách khách mời kia tìm ra người đó.
Từ Viễn Hàn nhìn Từ Sâm, suy nghĩ mãi lại lên tiếng hỏi: “Bố vẫn không định nói với con về thân phận của người đó à?”
Trong một thoáng ngắn ngủi, vẻ mặt Từ Sâm giống như đông cứng lại, bàn tay siết chặt.
Từ Viễn Hàn đoán được người đó với Từ Sâm có lẽ là có quen biết lâu năm, hoặc là một mối quan hệ khá thân.
Từ Sâm quay mặt nhìn ra bên ngoài, muốn tránh đối diện ánh mắt với Từ Viễn Hàn.
“Con vẫn là không biết sẽ tốt hơn.”
Từ Viễn Hàn nhướn mày, thở hắt một hơi.
Được rồi, anh cũng không phải không biết tính của ông ấy.
Một khi không muốn thì có trời cũng chẳng thay đổi được.
Dù sao Từ Viễn Hàn cũng biết được Từ Sâm sẽ không để cho người kia ung dung đổ hoạ lên đầu Từ gia là đủ rồi.
Từ Sâm quay sang nhìn Từ Viễn Hàn, lại ôn tồn nói: “Quay về thì nhớ chăm sóc vợ con cho kỹ vào.
Nó vì con mà vất vả lắm đấy.”
Từ Viễn Hàn nhìn Từ Sâm với vẻ khó hiểu.
Từ Sâm nhíu mày: “Con bé là người tìm ra chứng cứ nên con mới có thể ngồi ở đây này.”
Từ Viễn Hàn tròn mắt ngạc nhiên.
Cái gì? Anh tưởng đó là do Từ Sâm làm chứ.
Dương Mộc An chỉ là cô gái bình thường chưa từng tiếp xúc qua với những việc thế này, hơn nữa còn là những điều nhỏ nhặt như vậy.
“Chuyện đó… sao có thể chứ ạ?”
Từ Sâm nhìn Từ Viễn Hàn rồi lại cau mày.
“Có gì mà không thể.
Xem ra con trai ta xem thường con dâu ta quá nhỉ.”
Từ Viễn Hàn thật sự là ngơ ngác luôn.
Chuyện này nghe qua cứ cảm giác không chân thực gì cả.
Làm sao mà cô gái đó có thể chứ? Nghĩ lại thì Duật Hạo nói rằng buổi sáng ngay sau khi anh bị đưa đi cô đã đi đâu đó mà không để người làm đi theo.
Lẽ nào là vì chuyện này sao?
“Bố à, là cô ấy đưa tài liệu đến chỗ bố sao?”
Từ Sâm lắc đầu, điềm nhiên đáp: “Không hẳn, con bé đến nhà nhờ vả bố điều tra giúp vì bản thân không có khả năng điều tra sâu hơn.
Vốn dĩ bố đang tìm cách, con bé lại tìm ra nhanh hơn cả bố.”
Từ Viễn Hàn vẫn chưa hết bất ngờ.
Anh cũng thật sự tò mò không biết cô làm sao mà tìm ra được những điều này..