Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, cảm thấy Ôn Đình Trạm nói cũng có lý vì thế liền lạnh giọng cảnh cáo một câu: "Ngươi tốt nhất không đừng có ý nghĩ không an phận với Ngưng Oản."
"Ta vì sao không thể không được có suy nghĩ không an phận với nàng?" Già La phản bác.
"Ngươi!" Dạ Dao Quang lại muốn động thủ bị Ôn Đình Trạm ngăn lại, hùng hổ nói, "Ngươi cũng không xem ngươi bao nhiêu tuổi đi."
"Ta năm nay vừa mới mười tám!" Già La không biết xấu hổ giương khuôn mặt trẻ con mở miệng, chủ nhân của thân thể này thật đúng mới mười tám tuổi.
Dạ Dao Quang:...
Ma quân đã làm những việc gì, tốt hay không tốt, Dạ Dao Quang đều đã biết, đầu tiên là Vân phu nhân sau là Nhạc Tương Linh, Dạ Dao Quang chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy khó xử, Đơn Ngưng Oản là cô nương tốt, là người phàm tục, người ma kết hợp tuy rằng không có quá nghiêm trọng, nhưng cũng không thế lâu dài, Dạ Dao Quang cũng không muốn Đơn Ngưng Oản đi theo Ma quân rơi nhập ma đạo.
"Khụ khụ!" Ôn Đình Trạm nhẹ ho một tiếng, ngoảnh đầu cho Già La một ánh mắt ngầm ý cảnh cáo.
Già La sợ nhất là Ôn Đình Trạm, lập tức thu hồi một bộ cố ý chọc giận Dạ Dao Quang: "Ta đã biết, ta Ma quân sẽ cố gắng không động tình với một tiểu nha đầu phàm tục”
"Ngươi tốt nhất nói được thì làm được." Dạ Dao Quang lườm hắn một cái, liền xoay người rời khỏi.
"Ôi ôi ôi, ngươi đợi chút, chuyện của ta, ngươi giúp ta làm..." Ma quân vội vàng đuổi theo, chớp mắt, "Ngươi cũng không muốn ta tiếp xúc nhiều với tiểu cô nương, vậy ngươi liền sớm một chút đuổi ta đi, chẳng phải là đẹp cả đôi đường."
"Ngươi cho là ta không thấy ngươi chướng mắt sao?" Dạ Dao Quang lạnh lùng nhìn hắn, nàng hiện tại coi hài tử là quan trọng nhất, nàng đã quyết định rồi, nếu không có việc gì khẩn cấp, nàng quyết định muốn dưỡng thai thật tốt, không rời khỏi Ôn Đình Trạm nửa bước, thẳng đến khi sinh hạ được con ra, để tránh Ôn Đình Trạm vì mẫu tử bọn họ nóng ruột nóng gan.
"Ngươi có thể xem trước sự việc là thế nào, có thể không cần thiết ngươi tự thân xuất mã, đủ giải quyết gọn gàng?" Ma quân thừa cơ nói.
Dạ Dao Quang bước một chân lên trước nhìn hắn một cái: "Đi theo ta."
Cùng Ôn Đình Trạm dưa Ma quân tới tiểu đình trong vườn hoa thường dùng để hóng mát, Dạ Dao Quang hỏi Nghi Ninh Tuyên Khai Dương đã tỉnh chưa, sau khi nhận được đáp án, liền để Nghi Ninh đi báo với Tuyên Khai Dương, tạm thời không cần đi thỉnh an nàng.
"Nói đi." Cho Nghi Ninh lui xuống, Dạ Dao Quang mới mở miệng hỏi Ma quân.
"Thân thể này của ta là người Tây Ninh phủ..."
Ma quân sở dĩ nhanh như vậy tìm đến ký thể là vì hắn bị Thiên Cơ đuổi đi từ Duyên Sinh quan, liền trực tiếp chạy tới Tây Ninh phủ, ở Tây Ninh vừa đúng đụng phải thân thể này. Chủ nhân thân thể này họ Hoàng, tên Ngạn Bách. Thân phận của Hoàng Ngạn Bách cũng không bình thường, hắn là con của Thanh Hải đô thống.
Thanh Hải đô thống chức quan nhị phẩm. Thanh Hải quân chính nắm quyền to trong một tay, bởi vì Thanh Hải đặc thù, dân cư chủ yếu là người Mông Cổ, tuy rằng Thái Tổ bệ hạ cường thế thu phục Thanh Hải, nhưng kỳ thực bên trong vô cùng loạn, đến bây giờ đều chỉ là miễn cưỡng duy trì hòa bình bên ngoài, bí mật giằng co bên trong rất lớn.
Vốn không có sự quản chế tốt, Thái Tổ bệ hạ tất nhiên không thể xây dựng quân chính riêng giống như những địa phương khác, để ngừa hai phương đều bị Mông Cổ lợi dụng, biên cảnh bất ổn. Cho nên chỉ có thể sắp xếp chức vụ duy nhất để thuận tiện quản lý. Kỳ thực như vậy có lợi cũng có hại, lợi chính là kể từ đó, quản lý người Mông Cổ cư trú dễ dàng hơn, chỗ hại chính là quyền lợi của đô thống quá lớn, ở Thanh Hải có thể nói một tay che trời. Bất quá cũng may còn có Cam Thiểm tổng đốc theo dõi sát sao, nhiều năm như vậy dù gập ghềnh cũng không có biến cố lớn.
Hoàng Ngạn Bách cũng không phải dạng công tử được chiều chuộng trong nhà, bởi vì hắn thượng văn, mà đại đa số người trong Hoàng gia lại thượng võ, hơn nữa Hoàng Ngạn Bách cũng không phải trường tử đích tôn, liền càng thêm dễ dàng không được coi trọng. Nhưng Hoàng Ngạn Bách cũng không màng tới tiếng tăm trong nhà, chỉ chuyên tâm đọc sách.
Lại không nghĩ tới vào giữa tháng hai, mẫu thân thân sinh ra hắn thế nhưng nhẫn tâm hạ độc, sau khi hắn trúng độc mà chết, tự mình đưa thi thể hắn ném tới vùng hoang vu hẻo lánh, lúc này mới tiện nghi cho Ma quân.
"Mẹ đẻ?" Dạ Dao Quang không tin hỏi, "Ngươi xác định không phải là mẹ kế hắn?"
"Mẹ đẻ, cho nên hắn chết rồi cũng muốn hiểu rõ, muốn biết mẫu thân hắn đang êm đẹp vì sao phải hạ độc giết chết hắn." Ma quân ban đầu cũng thắc mắc, hổ dữ không ăn thịt con, ngày thường cũng không có thù hận, đột nhiên lại hạ độc nhi tử mười tám năm?
"Chàng thấy thế nào?" Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Thời điểm Hoàng Ngạn Bách phát độc, tận mắt nhín thấy mẫu thân hắn kéo hắn đi, đưa hắn vứt bỏ ở nơi núi hoang, tùy ý đẻ hắn tự sinh tự diệt, vậy tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
"Chuyện này giao cho ta đi, ta để Vệ Kinh đi tới Hoàng gia tại Thanh Hải điều tra." Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười với Dạ Dao Quang sau đó mới nhìn hướng Ma quân, "Ta nhớ ngươi từng nhắc tới một bộ công pháp lấy âm dương châu tu luyện chính thống, có thể trợ giúp Dao Dao tu luyện."
"Ngươi không phải là không cần sao?" Ma quân bỗng thấy bất ổn, giống như bị giẫm lên cái đuôi mà nhảy dựng lên.
"Dao Dao hiện tại có thai, không thể tu luyện sáng sớm, ngươi nếu là không muốn cho cũng không ngại." Ôn Đình Trạm một bộ ta không miễn cưỡng, "Bất quá chuyện này của ngươi, đã là ủy thác phu nhân ta, tất nhiên phải đợi thân thể Dao Dao kiện khang mới có thể tiếp tục nói."
Ma quân trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm, thật sự muốn chỉ thẳng vào mặt Ôn Đình Trạm chửi ầm lên hắn vô sỉ.
Hắn không cho, có phải Dạ Dao Quang liền không thể đứng dậy?
Nhịn lại nhịn, Ma quân đúng là vẫn còn khả năng ngăn chặn cơn tức giận của chính mình, nhanh chóng viết xuống khẩu quyết tâm pháp đưa cho Dạ Dao Quang: "Cho ngươi!"
Dạ Dao Quang tiếp nhận rồi mở ra xem, tất cả đều là chữ triện thể, triện thể rất nhiều chữ nàng không biết, không muốn lấy liền đưa cho Ôn Đình Trạm, sau đó ghét bỏ nhìn Già La: "Hiện bây giờ đã không còn là hai ngàn năm trước, ngươi đã tái sinh làm người, vậy cũng nên đi học đi."
Lại bị khinh bỉ, Già La hầm hừ phất tay áo rời đi. Ôn Đình Trạm mỉm cười đứng lên, đưa theo Dạ Dao Quang đi xem Tuyên Khai Dương, liền đem công pháp Ma quân viết đưa cho Tuyên Khai Dương: "Bài tập ngày hôm nay, đem tự thể này viết thành chữ giản thể cho mẫu thân con."
Tuyên Khai Dương tiếp nhận, nghiêm túc nhìn một lần, xác định những chữ viết trên hắn đều nhận được mới gật đầu: "Đã biết, cha."
"Con trai của ta giỏi quá!" Dạ Dao Quang thấy vậy sáp tới khuôn mặt nhỏ của Tuyên Khai Dương hôn lên một cái.
"Hử." Ôn Đình Trạm hừ nhẹ một tiếng.
Dạ Dao Quang liếc ngang hắn, lão lại bắt đâu giành tình thân với nhi tử, thật sự là không thay đổi được, nhưng ngại cho sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, vẫn là không nên bên nặng bên nhẹ mà quay qua hắn hôn một cái: "Phu quân tuyệt nhất."
Hiển nhiên tuyệt nhất cùng giỏi quá có chênh lệch ở giữa, lấy lòng Ôn Đình Trạm, mặt hắn nhất thời mây bay, trời trong. Hai người ngay tại thư phòng nhìn Tuyên Khai Dương đem công pháp viết thành tự thể Dạ Dao Quang nhận thức được, Ôn Đình Trạm cẩn thận kiểm tra một lần không thấy có sai sót mới giao cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghiêm túc nhìn lại, càng xem ánh mắt càng sáng: "A Trạm, đem Dương châu cho muội, chàng ở đây cùng Khai Dương làm bài tập đi."
Ném xuống một câu nói này, Dạ Dao Quang liền khẩn trương giật lấy Dương châu trong tay Ôn Đình Trạm, bỏ lại hai phụ tử chạy trở về phòng, thử công pháp một lần.