Dạ Dao Quang khoanh chân ngồi xuống, lấy ra Âm Dương châu. Âm Dương châu một trái một phải thành trợ thủ đắc lực hai bên của nàng, khí Ngũ hành quanh quẩn hai viên châu. Sau một hồi uốn lượn, khí Ngũ hành hình thành thế nhưng là linh khí, Dạ Dao Quang vui mừng quá đỗi, nàng gấp không chờ nổi đem Tử Linh Châu lấy ra,
Ba viên châu hình thành một tam giác, Tử Linh Châu đối diện Dạ Dao Quang. Tay Dạ Dao Quang đôi điều khiển khí Ngũ hành vòng qua Âm Dương châu, dựa theo công pháp Già La viết ra, Tử Linh Châu rút ra từng luồng linh khí giống như kéo tơ từ Âm Dương châu.
Dạ Dao Quang bằng mắt thường nhìn thấy Tử Linh Châu từng chút được bao phủ bởi một tầng ánh sáng tím nhạt mị hoặc, cả bốn phía của châu đều nhiễm ánh sáng, làm cho cả phòng đều lập lòe một tầng quang mang tím thần bí. Đáy Tử Linh Châu có một đóa hoa chậm rãi hiện lên, hoa dần nở, chín cành nhụy cùng tám cánh hoa đều là trong suốt.
Một sợi linh khí dũng mãnh đi vào, rất nhanh đóa hoa đang nở kia bắt đầu lắc lư đung đưa như có gió thổi tới, phảng phất hoa tiên tử thích ý tắm gội dưới ánh mặt trời, khí Ngũ hành chi linh màu trắng dao động ở phía trên, thoạt nhìn phá lệ đẹp tới động lòng người.
Dạ Dao Quang vận một lượng lớn khí rốt cuộc có chút mỏi mệt, nàng nghĩ tới khẩu quyết công pháp, tức khắc thủ quyết liền biến hóa. Dưới một lần thủ quyết, một dòng khí vô hình dao động, cuối cùng Âm Dương châu nhẹ nhàng chuyển động, mà bốn phía khí Ngũ hành cũng không ngừng được dẫn ra.
Dạ Dao Quang bắt đầu hấp thu khí Ngũ hành, phát hiện nàng có thể tu luyện song song với việc nuôi dưỡng Tử Linh Châu. Trong lòng không khỏi đại hỉ, nhưng bởi vì nơi này khí Ngũ hành hữu hạn, đại bộ phận bị Tử Linh Châu hấp thu, hấp thu dòng khí tinh thuần nhất. Một lúc sau, Tử Linh Châu liền tự động ngừng lại, phảng phất như ghét bỏ những dòng khí Ngũ hành không đủ thuần tịnh.
Dạ Dao Quang duỗi tay tiếp thu Tử Linh Châu bay trở về, đem để vào giới tử, trước kia đều là phải đặt ở trên người, hiện tại đã thuận tiện hơn rồi. Dạ Dao Quang không tiếp tục tu luyện nữa, tất cả khí Ngũ hành đều bị Tử Linh Châu hút sạch sẽ, nếu nàng vẫn cố làm, chính là muốn đánh vỡ cân bằng, chặn đứt sinh cơ của các sinh linh khác trong hầu phủ, cũng không phải chạy tới nơi xa hơn hấp thu khí ngũ hành, cách quá xa thực dễ dàng khiến cho những tu luyện giả chú ý.
Nhà bọn họ còn có một Ma quân! Nghĩ đến Ma quân, Dạ Dao Quang quyết định đem ma cốt của Ninh Anh cho vào trong giới tử, tránh đến lúc bị những người khác ngửi được ma khí, rước lấy phiền toái vào người.
Thời gian trôi qua đối với Dạ Dao Quang chỉ như một chốc lát, nhưng kỳ thật đã hết một buổi chiều, thời điểm nàng mở cửa trời đã xẩm tối. Kim Tử đứng thẳng, đôi tay chắp lại hướng tới nàng phía cửa sổ, tựa hồ tò mò Dạ Dao Quang đang làm gì mà dẫn động nhiều khí Ngũ hành như vậy, hơn nữa nó còn cảm giác được trong phòng có Ngũ hành chi linh thuần tịn.
“Ngươi muốn nhìn cái gì?” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nhìn Kim Tử.
“Ta hộ pháp cho sư phụ.” Kim Tử vội vàng lấy lý do.
Dạ Dao Quang lườm nó một cái, nếu không phải biết lúc này thời gian không còn sớm, Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương khẳng định chờ nàng ở phòng ăn, nàng nhất định sẽ giáo huấn cho con khỉ này biết lễ nghĩa.
Chờ đến khi Dạ Dao Quang tới nhà ăn, quả nhiên Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương đều chưa đụng đũa, Ma quân một bên tròng mắt đã dính chặt vào đồ ăn trên bàn.
Ma quân thật sự không hiểu được, còn không phải chỉ là luyện công sao? Đôi phụ tử này lo lắng sốt ruột như sắp phải sinh ly tử biệt tới nơi, chính mình nuốt không trôi còn chưa tính, còn không cho hắn ăn, đây là đạo đãi khách sao?
Đáng tiếc, hắn cũng chỉ có thể chửi thầm trong lòng.
“Rốt cuộc cũng tới rồi, mau mau mau, ăn cơm ăn cơm.” Ma quân vừa thấy Dạ Dao Quang bước vào, giống như nhìn cứu tinh, trời mới biết khối thân thể phàm nhân này đã biểu tình từ lúc nào.
Chộp lấy đũa nhét đầy một miệng thịt, Ôn Đình Trạm cũng không để ý tới hắn, nhìn Dạ Dao Quang thần sắc cực tốt, vì thế múc cho nàng một chén canh làm ấm dạ dày, sau đó mới cùng Tuyên Khai Dương cùng nhau dùng bữa tối.
Bọn họ còn chưa kịp ăn được mấy miếng, đồ ăn nhanh chóng bị Già La biến thành hư không.
Nhìn đồ ăn bay nhanh, Dạ Dao Quang trề miệng, nghiêng đầu phân phó Nghi Ninh: “Em ngày mai đi Nam viên một chuyến, đem Càn Dương gọi tới cho ta, để hắn đến bên này tu luyện.”
Thời tiết cũng bắt đầu nóng lên, Càn Dương ngốc nghếch tại Nam viên, nhưng hắn vẫn chịu được là bởi vì ở Nam viên Dạ Dao Quang cũng đã dùng ngọc tím bố trí trận pháp. Nhìn bộ dáng này của Già La, Dạ Dao Quang cảm thấy nên tìm cho hắn một người bạn, có lẽ hai người bọn họ càng ăn càng vui vẻ.
“Vâng, cô nương.” Nghi Ninh đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng tranh cướp đồ ăn của Càn Dương cùng Già La.
Dùng xong bữa tối, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tản bộ tiêu thực, bỗng nhiên Ôn Đình Trạm mở miệng nói: “Dao Dao, chúng ta đi Tây Ninh phủ ngoại phóng, nàng thấy sao?”
Dạ Dao Quang dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt của Ôn Đình Trạm, nàng biết Ôn Đình Trạm đã suy tính cặn kẽ mới đưa ra quyết định.
“Năm nay có lệnh điều nhiệm tri phủ Tây Ninh.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi dưới dàn nho nàng yêu thích, “Bệ hạ khẳng định muốn đưa ta làm tri phủ tứ phẩm, ta hiện tại cũng đã là tứ phẩm, nếu như thấp hơn là không thể, cao hơn cũng không có khả năng. Tây Ninh phủ kỳ thật sự tình bất ổn trầm trọng đã lâu, rất nhiều “bệnh” cũ nếu không nhân lúc còn sớm trị dứt điểm, chỉ sợ sau này dẫn đến đại phiền toái. Thanh Hải đô thống chức quyền quá lớn, tri phủ Tây Ninh hoàn toàn không có cách nào với hắn, hắn là trung hay là gian, ta cũng chưa thể hiểu hết, nhưng ta sẽ không để đô thống Thanh Hải một người độc quyền như vậy, nếu không chính là mối hiểm họa cho triều đình, nuôi dưỡng một con hổ ở Thanh Hải. Nếu gặp gỡ ấu chủ, vừa lúc đô thống Thanh Hải đang có dã tâm bừng bừng, giang sơn ắt sẽ gặp nguy. Nhưng cụ thể phải phân hóa chính quyền thế nào, ngăn chặn tộc người Mông Cổ ra sao, ta hiện tại cũng không có đầu mối, ta muốn tự mình đi tìm hiểu thế cục Thanh Hải hiện tại mới có thể đủ nghĩ ra kế sách ứng đối.”
“Gả chồng theo chồng, chàng đi đâu muội theo đó. Tây Ninh khá tốt, khoảng cách với Duyên Sinh Quan cũng gần, đến lúc đó có thể thường đi thăm sư thúc.” Dạ Dao Quang nói liền nắm lấy tay Ôn Đình Trạm, “Muội vừa mới thử qua công pháp của Ma quân, thật là ảo diệu vô cùng, nhưng công pháp này tốt nhất là ở một nơi khí Ngũ hành sung túc tu luyện mới đạt kết quả tốt nhất. Tây Ninh ở núi Côn Luân, tu luyện công phu này cũng là nơi đáp ứng.”
Ôn Đình Trạm mỉm cười, sau đó cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn Dạ Dao Quang: “Đúng là Dao Dao, Tây Ninh tri phủ muộn nhất trung thu năm nay phải rời chức, ta tính toán chờ sang năm sau khi nàng sinh con, ta sẽ ngoại phóng. Nếu như muốn đi Tây Ninh, chúng ta tháng tám hoặc tháng chín là lúc phải khởi hành.”
“Không quan hệ a, muội khi đó vừa lúc mang thai năm sáu tháng, là thời điểm mang thai ổn định nhất.” Dạ Dao Quang nắm tay Ôn Đình Trạm, “A Trạm, trước kia đều là muội muốn đi chỗ nào chàng sẽ đưa ta đi chỗ đõ; ngày sau chàng muốn đi chỗ nào, muội cũng sẽ đi cùng chàng.” Dừng một chút, đôi mắt Dạ Dao Quang chớp chớp, “Kỳ thật chàng đột nhiên muốn đi Thanh Hải, là bởi vì sự tình Hoàng Ngạn Bách đúng không?”
Nói đến cùng, cũng là chuyện liên quan tới nàng.
“Cũng không hẳn là như thế, nhậm chức tại Thanh Hải ta sớm hay muộn cũng muốn đi. Năm đó chúng ta đi núi Côn Luân trên đường đi qua Tây Ninh phủ, ta đã phát hiện Tây Ninh phủ là một tai hoạ ngầm cực lớn.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc nói với Dạ Dao Quang, “Vừa lúc hiện giờ lại xuất hiện việc của Hoàng Ngạn Bách, chúng ta thuận đường đem mọi sự tình giải quyết một thể.”