Theo hài tử vừa được sinh ra kia, Dạ Dao Quang cảm giác như mọi đau đớn cũng trôi tuột theo ra ngoài.
Sau khi đứa bé hoàn toàn ở ngoài cơ thể, Dạ Dao Quang thấy rõ ràng một cỗ linh khí dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng, đem toàn bộ đau đớn biến thành hư không.
Không biết có phải do nàng ảo giác hay không, nàng thấy như cả thiên địa như đều được gột rửa.
Tứ chi vốn bủn rủn vô lực của nàng đang được một cỗ hơi thở thanh lương chữa trị.
Nơi nào được cỗ khí mát lạnh kia đi qua, phảng phất như mọi mệt mỏi cùng đau đớn cũng quét theo, làm thân thể nàng dần lấy lại lực lượng.
Dạ Dao Quang không biết rằng cả người nàng đều đang đắm chìm trong từng đạo tựa như Phật quang màu vàng.
Ôn Đình Trạm cũng nhìn không thấy, hắn chỉ cảm thấy thân thể Dạ Dao Quang trong lòng hơi thở đã dần an ổn.
Mà lúc này đứa con của hai người đã nằm giữa hai chân của Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm muốn bế đứa bé lên nhưng lại như có một bình chướng ngăn cảm, rõ ràng gần trong gang tấc, hắn đưa tay ra nhưng lại không thể chạm tới.
Cậu bé nhỏ xinh, không giống những hài tử vừa mới sinh vẫn còn dính máu và nước ối, cả người cậu sạch sẽ như có thể phát sáng.
Ngoại trừ lúc vừa ra có khóc òa lên mấy tiếng, sau đó liền im lặng nằm im một chỗ, tư thế vẫn như đang nằm trong bụng mẫu thân, cong cong hình trăng non.
Ôn Đình Trạm nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức một mảnh mềm mại, đây là hài tử của hắn cùng Dạ Dao quang, đứa con đầu tiên của hai người.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhu hòa ấm áp, nhưng đôi mắt của Kim Tử lại tràn đầy kinh hãi, nó thấy được Phạt quang!
Chỉ có Phật tử chuyển thế mới có Phật quang, ánh mắt theo Phật quang hạ xuống, dừng lại một đoàn trên thân thể nhỏ bé kia.
Nó lông mày nhíu lại, nếu như là Phật tử… Phàm là người Phật tử chuyển thế, ai cũng có đại sứ mệnh.
Nó không dám nghĩ quá nhiều, lúc này Dạ Dao Quang đã hấp thu linh khí do hài tử phụng dưỡng cha mẹ, cả người nàng tinh lực dư thừa liền ngồi bật dậy.
Đôi mắt nàng trong veo, động tác nhanh nhẹn, nơi nào giống một sản phụ vừa sinh? Làm cho Ôn Đình Trạm cũng phải sợ hãi nhảy dựng.
Dạ Dao Quang thế nhưng không nhìn hắn, ánh mắt nàng dừng trên người hài tử, nàng chỉ nghe được tiếng khóc ban đầu, có chút lo lắng cho đứa con bé nhỏ của mình.
Dạ Dao Quang thân thủ dùng khí Ngũ hành giữa hai ngón tay cắt đứt cuống rốn tương liên giữa hai người.
Động tác nàng ôn nhu, thậm chí hai tay thoáng chút run rẩy ôm cậu bé lên.
Da thịt của cậu trơn bóng loáng, xương cốt mềm mại, mềm tới mức Dạ Dao Quang không khoit thu bớt lực tay mình, rất sợ cậu không thoải mái.
Vừa có lại ý niệm, bộ xiêm y nàng làm cho hài tử lúc trước liền đưa tới tay Ôn Đình Trạm: “Mau mặc cho con, đừng để con cảm lạnh.”
“Kim Tử!” Ôn Đình Trạm hô một tiếng sau đó liền tránh sang một bên.
Hắn muốn vệ sinh thân thể cho Dạ Dao Quang trước, nhường Kim Tử đón lấy tiểu gia hỏa, cho tiểu gia hỏa mặc quần áo.
Dạ Quang Quang nhìn cánh tay đầy lông lá của Kim Tử đưa tới, nàng không vừa ý: “Ngươi tránh ra, đừng đâm vào con trai ta.”
Kim Tử ủy khuất nhìn hai tay, lông của nó mềm mại thế nào chứ? Tu vi càng cao, lại càng thêm mềm mại sáng bóng, lông thỏ cũng không thể sánh, thế nhưng bị sư phụ ghét bỏ!
Kim Tử nắm nắm đấm vỗ ngực liên tục, nó cảm thấy nó bị thất sủng...
Dạ Dao Quang cũng không quản Ôn Đình Trạm ngăn trở nàng, tự mình tiến tới mặc bộ xiêm y đã chuẩn bị từ trước cho nhi tử.
Sau khi đã bao bọc cho hài tử xong, nàng ôm cậu vào trong ngực, nhịn không được dùng mặt nàng cọ xát vào gương mặt nhỏ của cậu.
“Khanh khách...” Tiểu gia hỏa khoan khoái cười lên tiếng.
Ánh mắt Dạ Dao Quang càng mềm mại, ngón tay nàng bọc lấy ngón tay cậu, đem khí Ngũ hành của mình đưa vào trong cơ thể cậu, tra xét một hồi phát hiện thân thể cậu không chỗ nào không khỏe liền dùng khí Ngũ hành để chải vuốt sạch sẽ.
Ôm cậu vào trong lòng, một bộ hoàn toàn không để ý tới xung quanh, luyến tiếc không muốn buông tay.
Ôn Đình Trạm dọn dẹp xung quanh xong, liền nhìn thấy bộ dáng này của Dạ Dao Quang, nhất thời có chút ăn dấm, ánh mắt cứ như vậy thẳng tắp dừng ở trên người Dạ Dao Quang.
Có lẽ bị ánh mắt u oán của Ôn Đình Trạm nhìn quá lâu, thế nên Dạ Dao Quang nghĩ muốn bỏ cũng không thể bỏ qua được.
Nàng ngẩng đầu, lập tức thân thể hơi chút giât giật, tay bế hài tử nhích mình tiến tới nép vào lòng Ôn Đình Trạm: “Chàng xem, con trai của chúng ta, nó có phải rất đáng yêu không?”
Đáng yêu? Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn thoáng qua, một cục thịt mềm yếu trắng như tuyết, bị Dạ Dao Quang dùng tã đỏ thẫm quấn lại, càng nổi bật lên vẻ ngọc tuyết đáng yêu, đôi mắt tối như mực tròn tròn nhìn cực kỳ giống viên trân châu đen, cặp mắt này cùng Ôn Đình Trạm phảng phất cùng một khuôn mẫu làm ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng vẫn có những nếp nhăn chưa hoàn toàn giãn ra hết, nhưng mơ hồ có thể biết đứa nhỏ này nhất định rất đẹp.
Nằm ở trong lòng mẫu thân, ánh mắt liền thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như tò mò lại có chút vui mừng, nhìn không ra cảm xúc, nhu thuận không khóc không nháo.
Thấy thế nào cũng không thể bới ra một điểm để chê trên người Bảo Bảo, Ôn Đình Trạm khoảng khắc này lại cảm thấy không thoải mái, hắn nỗ lực muốn tìm một cái gì đó để lôi ra nói.
Lại phát hiện tất cả đều phí công, càng là như thế, trong lòng lại càng kỳ quái.
Mới vừa xuất thân, liền biết khoe mã lấy lòng, về sau nhất định là đứa trẻ mang lại nhiều lo lắng.
Tiểu bảo bảo hoàn toàn không biết suy nghĩ của phụ thân cậu, nếu như biết nhất định sẽ kêu khóc oan uổng.
Bảo Bảo vẫn đang là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sinh ra đã là Phật tử chuyển thế, thế nào cũng có điểm không giống người thường, Bảo Bảo không muốn khóc nháo! Người ta cái gì cũng không có làm, thế nào phụ thân lại càng thêm lo lắng?
Thấy Ôn Đình Trạm chậm chạp không có trả lời, Dạ Dao Quang không khỏi hơi nhíu mày nhìn hắn một cái: “Không đáng yêu sao?”
Ôn Đình Trạm nào dám nói không đáng yêu, nhưng là hắn hiện tại đang buồn bực a, vì thế rầu rĩ gật gật đầu.
Hiển nhiên, phản ứng này của Ôn Đình Trạm làm Dạ Dao Quang không vừa lòng, nàng lấy khuỷu tay đụng Ôn Đình Trạm một chút, sau đó thân thủ cởi bỏ vạt áo, đối với Ôn Đình Trạm nói: “Nhắm mắt lại, ta muốn cho nhi tử ăn!”
Ôn Đình Trạm lập tức thật sự buồn bực.
Phu nhân hắn chỗ nào hắn chưa từng nhìn qua, hiện tại nơi hắn yêu thích nhất lại phải chia sẻ cho xú tiểu tử, còn không cho hắn nhìn.
Nhưng dưới ánh mắt càng ngày càng chìm lạnh của phu nhân, Ôn Đình Trạm vẫn ngoan ngoãn nghe lời, một bụng tích tụ khí vô pháp phát tác, quay ra thấy Kim Tử đang nhìn quanh: “Phi lễ, không được nhìn!”
Kim Tử rụt cổ, lập tức chạy trốn, khí oán phu đã ngưng tụ còn bức cả tà linh, nó tốt nhất vẫn là chuồn mất cho thỏa đáng, đỡ phải bị hại cùng cá trong chậu.
“Tiểu bảo bối, đến ăn chút nào, có đói bụng không? Đều là nương không tốt, suýt nữa đã quên con bụng còn đói a...” Giọng nói kia của Dạ Dao Quang dịu dàng, ôn nhu nhường Ôn Đình Trạm đau tâm phế phổi.
Trong trí nhớ của hắn, phu nhân chưa từng đối với hắn ôn nhu như vậy, thời điểm ngày đó hắn cùng phu nhân gặp nhau, hắn cũng vẫn còn là hài tử ni!
Vì sao phu nhân năm đó cũng không từng ôn nhu như vậy với hắn!
Thứ làm cho Ôn Đình Trạm càng không thoải mái hơn còn ở phía sau.
Tiểu tử kia khi ăn không ngừng phát ra âm thanh, cảm giác như khoan khoái lắm a! (rose: chắc tiếng chọp chọp:))))
Ăn thì ăn đi, còn làm ra tiếng động lớn như thế, tiểu tử bất hiếu, rõ ràng là cố ý, cố ý khiêu khích phụ thân hắn!.