Ôn hầu gia bụng dạ hẹp hòi, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ chẳng cần biết thuật đọc tâm cũng biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Cho hài tử ăn uống no say xong, Dạ Dao Quang lại chọc nhi tử một hồi lâu sau đó mới giơ một tay lấy nhi tử đặt ở trong lòng Ôn Đình Trạm: "Ôm con, dỗ con ngủ một lát, trẻ nhỏ thường ngủ nhiều, như thế mới tốt cho thân thể.”
Nàng cần đi đổi thân xiêm y.
Ôn Đình Trạm đem hài tử ôm vào trong ngực, thê tử trước mặt hắn liền lấy ra một bộ xiêm y từ trong giới tử, không chút e dè thay luôn tại chỗ, tốc độ cực nhanh, sau đó xoay người nhìn đến tiểu gia hỏa trong lòng hắn mắt vẫn mở to tròn trịa, Dạ Dao Quang không khỏi không vừa ý: “Con vì sao còn chưa ngủ?”
Ôn Đình Trạm bị chất vấn có chút lơ mơ, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa tinh thần sáng láng: “Ta cũng không biết...”
“Chàng thế mà cũng làm cha được” Dạ Dao Quang đem tiểu nhi tử ôm lại, sau đó nhẹ nhàng hát một bài ca dao.
Tiểu gia hỏa như cùng mẫu thân tâm ý tương thông, một thoáng chốc liền thỏa mãn ngủ ở trong lòng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang dùng ánh mắt ý bảo Ôn Đình Trạm, hạ giọng, “Chàng không biết ru con sao?”
“Không biết.” Ôn Đình Trạm rất thành thật trả lời, hắn sẽ không dỗ người khác, hài tử của hắn cũng thế.
Hắn chỉ biết dỗ một người, mà người này chính là Dạ Dao Quang.
“Chàng không thích con à?” Dạ Dao Quang chớp mắt liền xù lông, giọng nói đã trở nên cao vút, nói xong mới giật mình để ý đến, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa vẫn bình yên ngủ say, lần nữa đè thấp thanh âm, ánh mắt không hữu hảo nhìn Ôn Đình Trạm, “Chàng tại sao lại không dỗ, chính là chàng không để trong lòng phải không?, Chàng có phải ghét bỏ con vì nó không phải nữ nhi như chàng muốn?”
Ôn Đình Trạm bị Dạ Dao Quang hùng hổ chất vấn có chút không phản ứng kịp, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, sau đó thái độ nhận sai: "Phu nhân giáo huấn rất đúng, là ta khuyết thiếu, tuyệt sẽ không có lần sau.”
Lông mao Dạ Dao Quang lúc này mới xẹp xuống, khẽ hừ một tiếng, sau đó ôm nhi tử đi tới cửa động, dùng khí Ngũ hành che chở cho cậu, không để phong sương đụng tới cậu nửa phân.
Thời tiết tháng mười hai, từng bông tuyết còn tung bay, nhưng bên ngoài đã có dấu hiệu xuân về hoa nở, cành lá sum sê, không nở rộ như hoa giữa hè nhưng cũng cốt đóa.
Dạ Dao Quang nhìn cảnh tượng bên ngoài không khỏi sợ ngây người.
Bốn phía một mảnh trong suốt sạch sẽ, nàng ôm hài tử tay không hiểu liền nắm thật chặt, vạn vật hồi phục sinh cơ như vậy nhường Dạ Dao Quang cảm thấy có chút trong lòng cảm thấy không đúng.
Nàng gọi Kim Tử, cùng Ôn Đình Trạm mang theo nhi tử đi tìm long mạch.
Nhìn thấy long mạch đã sống lại, hơn nữa sinh cơ còn tràn đầy, Dạ Dao Quang càng thêm bất an.
“Dao Dao, nàng đang lo lắng cái gì?” Cảm giác được thê tử bất an, Ôn Đình Trạm thấp giọng hỏi.
“A Trạm, trong lòng muội có dự cảm xấu, muội luôn cảm thấy sắp mất đi cái gì...” Dạ Dao Quang đột nhiên có chút hoảng hốt không hiểu.
“Sư phụ, hài tử của người chính là Phật tử chuyển thế linh đồng...” Kim Tử cúi đầu nói.
Dạ Dao Quang đồng tử co rụt lại, nàng bỗng nhiên nhìn về phía hài tử ngủ yên trong lòng: “Ngươi nói cái gì?”
Phật tử chuyển thế, làm sao có thể là Phật tử chuyển thế, bọn họ một nhà đều vô duyên với Phật, nàng còn theo con đường tu luyện, làm sao Phật tử có thể liên quan tới nàng! Phật tử chuyển thế, sinh mệnh tất nhiên không thuộc về cha nương, nhất định phải đưa tới nơi thuộc về cậu.
Vừa nghĩ tới hài tử nàng vừa mới sinh hạ đã phải rời nàng đi, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị đào mất một miếng thịt.
“Sư phụ, ta không có nhìn lầm...” Kim Tử cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng nó không thể không nói cho Dạ Dao Quang biết sự thật này, chuyện này sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Phật tử thuộc về Phật môn, không thể ở lại phàm tục, bằng không sẽ bách bệnh quấn thân, ở trong thế tục hao hết Phật duyên mà chết.
Dạ Dao Quang biết Kim Tử sẽ không lừa gạt nàng, tâm tình hoảng loạn dần dần tỉnh táo lại, nàng bắt lấy tay Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, chúng ta đi Duyên Sinh quan.”
Nàng muốn đi tìm Thiên Cơ sư thúc, hỏi một chút xem có biện pháp nào có thể để nàng giữ hài tử bên người hay không.
Chín tháng mười ngày mang thai, nàng lòng tràn đầy chờ mong, sinh hạ đến hài tử, thế nhưng cùng bọn họ không có duyên, xuất thân phải cốt nhục chia lìa, muốn nàng như thế nào có thể tiếp nhận?
“Được, Dao Dao đừng nóng vội, chúng ta hiện sẽ đi.” Ôn Đình Trạm có thể cảm giác được sự sốt ruột của Dạ Dao Quang.
Thông minh như hắn cũng hiểu đại khái theo lời Kim Tử cùng Dạ Dao Quang nói, hài tử của bọn họ lai lịch không tầm thường.
Ôn Đình Trạm lại liên tưởng đến tâm ma, nghĩ tới biến hóa này tại Nhật Nguyệt sơn, tuy rằng trong lòng hắn cũng so đo với chính nhi tử của mình nhưng tuyệt đối không có thể trơ mắt nhìn đứa con cốt nhục chính mình thân sinh nhỏ như vậy đã không có phụ mẫu ở bên.
Hơn nữa cục diện như vậy làm Dạ Dao Quang bi thương, Ôn Đình Trạm liền càng không dễ dàng tha thứ.
Nhưng mấy người Dạ Dao Quang đến Duyên Sinh quan, ở cửa chính Duyên Sinh quan liền nhìn thấy Nguyên Ân cùng Ích Tây, nàng cơ hồ theo bản năng quay đầu muốn đi, hai người lại trước một bước ngăn nàng lại, Nguyên Ân mở miệng nói: “Tiểu hữu cớ gì vừa tới đã quay lại vội vàng như thế?”
Dạ Dao Quang ôm chặt lấy hài tử, phòng bị nhìn hai người: “Các ngươi là muốn cường đoạt sao?”
“A di đà Phật.” Nguyên Ân niệm một tiếng Phật ngữ, lời nói sâu sắc, “Tiểu hữu, ngươi giữ hắn lưu lại bên người, sẽ giống như phu nhân Tuyên gia, một Kỳ Lân công tử thứ hai.”
Cách nói này không thể trực quan hơn, bỗng chốc chọc trúng nơi đau nhất của Dạ Dao Quang, lệ khí cả người nàng đều quanh quẩn dựng lên, nhưng bất luận là Nguyên Ân hay Ích Tây đều bất động như núi.
Bọn họ sẽ không cường đoạt, bởi vì Dạ Dao Quang đã không có lựa chọn nào khác.
Phật tử muốn trưởng thành cần phải có cao tăng đắc đạo ủng hộ, ngưng tụ phật lực, truyền thụ phật hiệu, phụ trợ Phật tu mới có thể đủ thoát xác, cường lưu lại thế tục giống như tách một con cá khỏi nước, khô héo mà chết.
“Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!” Dạ Dao Quang lạnh lùng ném xuống câu nói này, liền mang theo Ôn Đình Trạm cùng hài tử tiến nhập Duyên Sinh quan, Thiên Cơ xa xa đã tự mình mang theo Trường Diên cùng Mạch Khâm tới đón.
Dạ Dao Quang không nhìn lại Ích Tây cùng Nguyên Ân, liền cùng Thiên Cơ tiến nhập Duyên Sinh quan.
Thiên Cơ cũng rất tùy hứng, một điểm cũng không cảm thấy đem Nguyên Ân cùng Ích Tây ném ở bên ngoài là thất lễ, hắn hiện tại không thích bọn họ thì không chiêu đãi vậy thôi.
“Tiểu sư thúc, chậm một chút chậm một chút...”
Dạ Dao Quang cùng đám người Thiên Cơ vừa tiến vào Duyên Sinh quan liền nhìn thấy một tiểu hài tử lảo đà lảo đảo chạy tới, đằng sau là một tiểu đạo đồng đuổi theo.
Bộ dáng tiểu hài tử này có vẻ như mới biết đi, Dạ Dao Quang chớp mắt biết đây là con của Bách Lý Khởi Mộng, tính tính tuổi tác mới gần một tuổi, tiểu gia hỏa nhào vào trên đùi nàng, chớp mắt liền nhìn dọc theo đùi nàng đi lên, Dạ Dao Quang không thể không giang tay ôm một cái.
Tiểu gia hỏa tựa hồ rất vui vẻ, khanh khách nở nụ cười.
Nhìn nụ cười tinh thuần của đứa nhỏ này, Dạ Dao Quang nghĩ tới Bách Lý Khởi Mộng, nàng cũng là vừa vặn sinh hạ hài tử đã phải cùng hài tử cốt nhục chia lìa.
Trời sinh linh thể, Bách Lý Khởi Mộng cũng không còn biện pháp nào khác.
Lại nhìn hài tử của chính mình, Phật tử chuyển thế, nàng giữ không được.
Giờ phút này, nàng đã đủ hiểu, lúc trước Bách Lý Khởi Mộng đau lòng tới cỡ nào..