Hư Cốc rất nhanh tới bờ bên kia, ông vừa đáp đất liền quay người lại nói với đám người Dạ Dao Quang: “Phải hiểu rõ sự chuyển hóa của ngũ cục, nếu không sẽ không thể vào trong được!”
Mọi người đều gật đầu, Tô Bát và Mạch Địch nhìn nhau rồi cùng bay về phía của bảo tháp: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tử cục ngũ hành!”
Hai người cũng học theo tiến độ của Hư Cốc, để ngũ hành chuyển động rất nhanh, hơn nữa trong cơ thể hai người cũng không có khí ngũ hành Thủy. Tuy về tốc độ chậm hơn Hư Cốc khá nhiều nhưng cuối cũng cũng an toàn tiếp đất rồi!
“Lão phu không sang bên đó đâu, ta ở đây để trông chừng mấy đứa trẻ các con!” Trong người Qua Mậu cũng không có khí ngũ hành Thủy, tu vi của ông ấy cũng đủ nhưng nơi này vô cùng kỳ dị, không ai có thể lường trước được liệu nguy hiểm có bất ngờ xảy ra hay không. Hơn nữa ông ấy cũng nhìn ra đám người Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang và cả Qua Vô Âm nữa nhất định sẽ không sang bên đó nên ông ở lại trấn thủ thì hơn!
“Vậy bên này xin giao lại cho Qua trưởng lão!” Dạ Dao Quang cười nói một câu với Qua Mậu xong, sau đó nhìn Ôn Đình Trạm bên cạnh: “Trạm ca, chàng ở đây đợi muội, muội sẽ bình an trở về!”
“Ừm!” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Dạ Dao Quang xoay người bay đi, trong nháy mắt dường như có một luồng khí nóng bỏng như mặt trời bao quanh cô. Luồng khí nóng này khiến Dạ Dao Quang có cảm giác suýt chút nữa đã bị nướng chín, lập tức khí ngũ hành Hỏa hùng mạnh phun ra, Dạ Dao Quang có một ảo giác giống như cô đã bị hất ra bởi núi lửa phun trào!
Cô nhanh chóng vận lên khí ngũ hành Hỏa rồi hòa vào bên trong, có cảm giác như khí ngũ hành Hỏa ở xung quanh đã tìm được luồng khí quen thuộc, tràn vào cơ thể cô, cô không chú ý đã hít một hơi nên phải nhanh chóng vận khí ngũ hành Thổ để dung hòa khí Hỏa vừa hít phải. Đợi khí Hỏa lan ra rộng rãi, Dạ Dao Quang nhanh chóng thay ra ngũ hành Kim để loại bỏ hết phần khí tuôn ra, cảm thấy khí Hỏa bắt đầu tản ra, Dạ Dao Quang lại nhanh chóng thay khí ngũ hành Mộc để nó cháy lên bừng bừng. Đợi đến khi lòng tham của nó trỗi dậy, muốn mượn chuyện này để bản thân được thiêu cháy thì Dạ Dao Quang mới mạnh dạn tỏa ra một luồng khí ngũ hành Thủy…
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Ôn Đình Trạm đứng ở phía xa nhìn thấy một người con gái giả nam trang với mái tóc đen buộc cao đang bồng bềnh giữa không trung. Một tầng khí Hỏa mãnh liệt hình thành như hơi nóng thực sự đang hiện lên trong mắt cậu, khiến tư thế oai hùng của người thiếu nữ kia trở nên có chút không ổn định, cũng vì thế mà khiến cô có thêm một chút dịu dàng nữ tính đặc biệt. Khuôn mặt cô vốn đã mềm mại như hoa đào, bên dưới lại là ánh sáng đỏ rực của ngọn lửa càng làm nổi bật lên vẻ đẹp yêu kiều như một đóa hoa bỉ ngạn đỏ nở ra trong lửa, đẹp đến mức khiến lòng người kinh ngạc.
Trong luồng hơi nóng bao phủ đó, cô như một con cá đang bơi trong nước, thoải mái, đẹp đẽ, nhẹ nhàng, phóng khoáng…
Mọi cử chỉ hành động của cô đều rất đẹp mắt như một đóa hoa bỉ ngạn đạp trên ánh lửa với dáng vẻ thanh tao yểu điệu.
Vân Phi Ly bay sang cùng một lúc với Dạ Dao Quang nhưng vẫn chậm hơn cô một bước, Dạ Dao Quang bồng bềnh xoay người đứng trên tháp đôi. Vì cô là người tu luyện ngũ hành nên dễ dàng hơn, những người khác trong người không có khí ngũ hành Thủy thì chỉ có thể lợi dụng bộ pháp ngũ hành để biến đổi thôi. Nhưng do khí không thuần khiết và khả năng khắc chế cũng không mạnh, vì thế mà cô mới tiếp đất trước Vân Phi Ly một bước.
Chỉ có năm người bọn họ qua đây, còn những người khác bao gồm cả Mạch Khâm đều không sang.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu lên nhìn tháp đôi trước mặt, gần đến mức Dạ Dao Quang có thể cảm nhận được linh khí dày đặc của đá Nữ Oa đang dao động. Nhưng khi Dạ Dao Quang nhìn màu sắc rực rỡ của đá Nữ Oa, cô lại luôn có một cảm giác gì đó rất quái dị, vừa có chút gì đó muốn bài xích nhưng cũng có chút gì đó muốn lại gần!
“Nha đầu, con sao vậy?” Hư Cốc thấy Dạ Dao Quang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đá Nữ Oa trên đỉnh tháp, không khỏi cười nói:
“Lão gia ta không cần đá Nữ Oa, trong đó chắc chắn sẽ có một phần thuộc về con, phần còn lại ba người các ngươi tự thương lượng với nhau đi!”
Mạch Địch, Tô Bát và Vân Phi Ly đều sửng sốt. Đặc biệt là Mạch Địch và Tô Bát, hai người bọn họ chỉ muốn đến xem thử điều thần bí của tháp đôi, sẵn tiện xem xem có việc gì cần giúp không, chứ thực ra cũng không ham muốn có được đá Nữ Oa như vậy. Có điều Hư Cốc lại nguyện ý cho bọn họ một phần, việc này khiến bọn họ thực sự rất vui mừng.
“Tô trưởng lão, Mạch trưởng lão, vãn bối khẩn cầu hai vị trưởng lão nhường lại. Đá Nữ Oa này có tác dụng rất lớn với Phiêu Mạc Tiên tông của ta, Phiêu Mạc Tiên tông nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng ân tình của hai vị trưởng lão”. Vân Phi Ly vẫn đang lo lắng, cuối cùng cũng như giải tỏa được áp lực nên rất vui mừng.
Hắn thực sự phải đảm đương nhiệm vụ tìm đá Nữ Oa, nhưng bảo hắn tranh giành với Dạ Dao Quang, đặc biệt là Vân Lạp lại ra hiệu hắn phải dùng mọi thủ đoạn, trong lòng hắn rất dằn vặt. Hắn nhất quyết không đồng ý, nhưng vừa nghĩ đến người cha đang bị giam giữ trong tông môn, lại nghĩ đến hậu quả nếu như không tìm thấy đá Nữ Oa thì….
Cả cuộc đời này của hắn chưa từng trải qua cảm giác đau đớn đến vậy. Cũng may ông trời đối xử với hắn cũng không tệ, có hai khối đá Nữ Oa, vậy nên mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết rồi.
Mạch Địch và Tô Bát nhìn nhau, bọn họ nghĩ đến việc Vân Lạp rất coi trọng đá Nữ Oa, hơn nữa lại thấy ánh mắt Vân Phi Ly chân thành khẩn thiết như vậy, tuy có chút nghi ngờ nhưng bây giờ nếu bọn họ cầm đá Nữ Oa về thì cũng chỉ có thể để trấn điện mà thôi. Vì vậy hai người đều gật đầu chấp thuận, đồng thời lùi lại phía sau.
“Vãn bối xin bái tạ hai vị trưởng lão tại đây!” Vân Phi Ly rất vui mừng, vội vàng hành lễ.
Mọi người đều đã thương lượng xong, trong lòng Hư Cốc cũng cảm thấy vui vẻ. Chẳng qua cũng chỉ là một vật chết mà bọn họ lại cùng nhau tới đây, nhưng cũng không thể vì một vật như vậy mà mất hết tình cảm được.
Vì thế Hư Cốc dẫn mấy người đi quanh thân tháp một vòng, phát hiện ra hai ngọn tháp giống hệt nhau, giống đến từng li từng tí không khác nhau chút nào. Tô Bát không khỏi thán phục: “Tháp này như sinh đôi vậy!”
Đây đúng là tài nghệ điêu luyện chân chính, cho dù là ai khi chế tạo ra một món đồ, đến khi làm lại thì cũng không thể giống như thế này được, đặc biệt ngọn tháp này lại là một công trình lớn như vậy. Có thể làm ra mà lại không có chút sai sót nào thế này thì chỉ có thể nói là vô cùng kỳ diệu.
“Tại sao bọn họ lại xây lên hai ngọn tháp? Không phải chỉ chôn một người thôi sao?” Dạ Dao Quang thắc mắc hỏi.
“Mỗi nơi có tập tục riêng của nơi đó, có lẽ chúng ta không biết tập tục bên trong mà thôi!” Mạch Địch giải thích.
Tô Bát lại nói thêm một câu: “Cũng có thể hai ngọn tháp này dựng lên là để kỷ niệm vị nữ thần này tan biến rồi lại xuất hiện”.
Dạ Dao Quang nghe xong cũng gật đầu, mấy người đi vòng quanh mấy vòng, Hư Cốc vận công cũng không phát hiện ra có bất kỳ chỗ nào bất ổn. Sau vài lần thăm dò Dạ Dao Quang nói: “Lão đầu, người để con và Vân công tư đích thân đi lấy đi, nếu có việc gì thì ba người hẵng tới tiếp ứng cho bọn con”.
Hư Cốc suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cùng Tô Bát và Mạch Địch lùi sang một bên để nhường chỗ cho Vân Phi Ly và Dạ Dao Quang. Hai người mỗi người đứng trước một ngọn tháp, nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sau đó dường như bay lên cùng một lúc, nhằm về phía đá Nữ Oa trên đỉnh tháp.
Hai người dường như đồng thời đứng trên đỉnh tháp, nơi chỉ có một con khỉ nhỏ. Gương mặt của họ đều bị ánh sáng ngũ sắc sáng chói và lóa mắt của đá Nữ Oa mê hoặc.