Lúc hai người còn đang bị mê hoặc bởi màu sắc của đá Nữ Oa thì trong đầu Ôn Đình Trạm đang đứng ở bên ngoài không ngừng vọng lại lời bọn họ vừa mới nói.
“Tháp này như sinh đôi vậy!”
“Tại sao bọn họ lại xây lên hai ngọn tháp? Không phải chỉ chôn một người thôi sao?”
“Cũng có thể hai ngọn tháp này dựng lên là để kỷ niệm vị nữ thần này tan biến rồi lại xuất hiện”.
Nghe xong câu cuối cùng, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên xoay người, ánh mắt của cậu nhanh chóng nhìn lên tấm bích hoạ trên đỉnh núi tháp với hình ảnh thiếu nữ biến mất rồi lại chạy như điên đến mặt bên kia, bên kia là hình ảnh lúc thiếu nữ bay từ đỉnh núi ra giải cứu thành viên thị tộc. Hai hình ảnh này không ngừng hiện ra trong đầu cậu, cho cậu một đáp án thật đáng sợ.
Hai bức tranh với cảnh vật khác nhau, thời tiết khác nhau, nhân vật khác nhau, đến hình tượng cũng không giống, nó mê hoặc tất cả mọi người khiến hiệu quả thị giác của tất cả mọi người vừa nhìn đã nghĩ nó không phải ở cùng một nơi, cùng một ngọn núi.
Nhưng không, thực chất nó chính là ở cùng một ngọn núi!
“Dao Dao, đừng di chuyển đá Nữ Oa!” Cậu xoay người rồi hét to một tiếng.
Nhưng lúc này trong tay Dạ Dao Quang và Vân Phi Ly đều đã nắm đá Nữ Oa rồi.
Ôn Đình Trạm thấy vậy sợ hãi hét lên: “Hai người mau để đá Nữ Oa xuống!”
Trong lòng hai người đều rất ngờ vực, nhưng nhìn thấy dáng vẻ phản ứng kịch liệt của Ôn Đình Trạm nên lập tức để đá Nữ Oa xuống rồi quay sang hỏi cậu lý do.
Nhưng không đợi hai người bỏ tay ra thì toàn bộ nham thạch nóng chảy đang trôi nổi trên đảo bỗng nhiên rung lên, tỏa ra luồng khí ngăn cách nham thạch nóng chảy với mảnh đất kia. Nham thạch nóng chảy hung dữ bắt đầu dâng lên, cánh cửa hai ngọn tháp vốn đang yên tĩnh bị kéo ra đập vào rầm rầm. Một chùm khí ngũ hành như thực thể, đến cả một người phàm như Ôn Đình Trạm cũng có thể nhìn thấy, bay ra chi chít và bắn đi lung tung.
Khác biệt ở đây chính là đám người Ôn Đình Trạm hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi khí ngũ hành dũng mãnh kia. Khí ngũ hành kia cũng không bắn xuyên ra ngoài, nhưng đám người Dạ Dao Quang ở bên trong lại phải nhanh chóng ẩn náu. Trong tay Dạ Dao Quang vẫn còn giữ đá Nữ Oa chưa bỏ xuống, cô xoay người nhanh chóng rồi bay giữa không trung.
Chính vì thế nên chân tay cô đều bị mấy đường khí ngũ hành sượt qua đau rát, cùng với đó là mùi máu tanh nồng lan tỏa. Hư Cốc ở phía dưới nhanh chóng vận khí để luồng khí sinh ra ngưng kết xung quanh, ngăn không cho khí ngũ hành của hai ngọn tháp bắn ra ngoài.
Dạ Dao Quang và Vân Phi Ly mới có cơ hội nghỉ ngơi một lát. Nhưng Hư Cốc cũng không cho bọn hắn tranh thủ thời gian quá lâu, bởi lúc Hư Cốc dùng hết sức vận khí để ngăn không cho những khí ngũ hành ấy bắn ra ngoài, dường như bị dồn nén quá mức nên ở giữa hai ngọn tháp bỗng bị tách ra. Một luồng sức mạnh mạnh mẽ như nổ sập bắn tới Hư Cốc, đẩy Hư Cốc vào ngũ hành tử cục.
Đến khi mọi người nhìn rõ thì sắc mặt đều không khỏi trắng bệch ra, vì bay ra là một người con gái, mà hai mắt của người con gái đó vô hồn như tượng gỗ, bất luận là tướng mạo hay cách ăn mặc trang điểm đều giống như đúc nữ thần trên bích họa kia.
Chuyến đi này của bọn họ cho dù không phải là một chuyến đi bình thường nhưng thi biến hay cương thi gì đó bọn họ đều hiểu rất rõ. Đằng này trước mặt bọn họ bây giờ hoàn toàn không phải là cương thi, cũng không phải là thi biến, trừ không có thần sắc ra thì thực sự là một người sống sờ sờ.
Tốc độ của nàng ta, sức đột phá của nàng ta, sự dũng mãnh của nàng ta trực tiếp dồn ép khiến Hư Cốc không có cơ hội để buông lỏng. Nhìn hai người giao chiến mà thần kinh của tất cả mọi người đều căng như dây đàn.
Sau khi Hư Cốc bị ép đi, Dạ Dao Quang và Vân Phi Ly lại rơi vào vô số những mũi tên do khí ngũ hành tạo nên. Không biết có phải do không có chủ nhân địa cung hay không mà khí ngũ hành bay ra càng ngày càng nhiều, càng hung hãn, chỉ một lúc thôi mà Dạ Dao Quang và Vân Phi Ly đã bị thương rồi.
“Dao Dao!” Nhìn thấy một đường khí xuyên qua bả vai của Dạ Dao Quang, hai tay Ôn Đình Trạm nắm chặt rào chắn xích sắt, cậu hận mình không thể bay sang đó để đứng chặn trước mặt cô.
Đến cả Mạch Khâm cũng nắm chặt lấy xích sắt, đáng tiếc Hư Cốc và chủ nhân địa cung lúc này đều đang ở trong thế cục ngũ hành. Bây giờ hắn căn bản không thể phá tan thế cục ngũ hành được, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã cùng đi rồi!
Mạch Địch và Tô Bát ở bên dưới đối phó cơn bão khí ngũ hành bay ra bốn phía thì nghe thấy Ôn Đình Trạm đang gào thét. Tô Bát xoay người phất áo đỡ lại một trận khí ngũ hành rồi nói với Mạch Địch: “Mạch sư đệ, đệ thay ta hộ pháp để ta đi cứu hai đứa nhỏ”.
“Được!” Mạch Địch vừa đồng ý liền nhảy lên, cổ tay vừa xoay lại thì trong lòng bàn tay ông bỗng nhiên xuất hiện một cây côn màu đồng.
Cây côn nhanh chóng bay vòng vòng trong lòng bàn tay ông, khí lưu chuyển càng lúc càng nhanh tạo thành một cơn bão lớn khiến toàn bộ khí ngũ hành đang bắn ra đều bị ngăn lại. Cơ thể Mạch Địch bay lên rồi phất về sau, mang theo cây côn dũng mãnh vạch một đường trong hư không.
Lúc này Tô Bát bay vọt lên rồi lao qua Vân Phi Ly đang ở khá gần ông, tinh bàn trong tay ông xoay rất nhanh, gột sạch từng vòng khí ngũ hành để ngăn không cho khí bắn ra. Lúc ông đang kéo Vân Phi Ly trốn đến chân tháp thì Vân Phi Ly bỗng nhiên phóng ra sức mạnh khiến trường kiếm trong tay hắn bắn ra ngoài. Trường kiếm mang theo khí ngũ hành này nhằm thẳng hướng Dạ Dao Quang bay tới, dường như thẳng tắp giống như muốn xuyên qua cả người Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhanh chóng né tránh, lần né tránh này đúng lúc tránh được mấy đường khí ngũ hành sau người cô bay tới. Dạ Dao Quang vẫn chưa kịp nghỉ ngơi thì khí ngũ hành ở bốn phương tám hướng lại ùn ùn kéo đến ầm ầm. Mũi chân Dạ Dao Quang nhún nhẹ trong hư không, nghiêng người bay vòng vòng, áo Thần Ty cũng tung ra, suýt nữa có thể hất khí tiễn ngũ hành bay gần trước mặt. Nhưng cô lại không nhìn thấy ba đường khí ngũ hành bắn tới ở đằng sau. Đến khi cô cảm nhận được thì hai bên trái phải của cô đều là khí ngũ hành, cô chỉ có thể cắn răng lựa chọn thương tổn nhẹ nhất, nhanh chóng quấn lấy áo Thần Ty.
Khí ngũ hành tỏa ra bốn phía, đúng lúc trước mặt đang phải đối diện với một luồng khí tiễn ngũ hành, bây giờ có muốn trốn thì cũng đã quá muộn rồi. Mà đúng lúc này cô lại bị một luồng sức mạnh đẩy ra, có một người đẩy cô ngã xuống mặt đất.
Phần lưng đập mạnh xuống đất, Dạ Dao Quang chỉ thấy mấy đường khí ngũ hành từ chỗ cao thẳng tắp bắn xuống, lập tức hai tay cô dùng sức ôm chặt lấy Vân Phi Ly rồi lăn nhanh về một hướng.
Tuy đã tránh được khí tiễn ngũ hành nhưng lại không cẩn thận nên cả hai cùng bị lăn xuống mặt đất, cứ thế lăn về phía biển nham thạch đang nóng chảy. May mà Vân Phi Ly phản ứng rất nhanh nên đã bám chặt tay vào mặt đất, một tay giữ chặt lấy Dạ Dao Quang. Hai người đang treo lơ lửng ở mép mặt đất, vì trọng lực nên ngón tay Vân Phi Ly bám vào mặt đất cào xuống đất bốn dấu tay đậm nét.
Lúc này hai luồng sức mạnh của Hư Cốc và chủ nhân địa cung ở bên trong thế cục ngũ hành đụng nhau một hồi, toàn bộ nham thạch nóng chảy đang trôi nổi trên đảo bỗng nhiên rung lên. Vân Phi Ly cố gắng bám chặt lấy mặt đất, nhưng lúc này đá Nữ Oa bị Vân Phi Ly ném đi cứ như vậy lăn xuống dưới, lăn đến tay đang bám chặt lấy mặt đất của Vân Phi Ly. Dưới ánh mắt sợ hãi của Vân Phi Ly, đá Nữ Oa rung rung rồi rơi thẳng xuống dưới.