Chương : Một lời định toàn cục.
Về phần bên bộ chính ủy Từ Quân Hà vẫn luôn giữ thái độ trung lập chưa từng thay đổi, mà bí thư ban kỷ luật thanh tra Lâm Trung Hòa là bởi vì tính đặc thù của ngành, tạm thời vẫn chưa tỏ thái độ, cũng như Từ Quân Hà vẫn nằm trong giai đoạn trung lập.
- Tôi có ý kiến!
Phó bí thư huyện ủy Trương Chấn là người luôn theo sát Nhiếp Việt, mặc dù loại chuyện này hắn cũng không muốn nói, nhưng không thể không đứng ra.
Hơn nữa mặc dù Trương Chấn không biết rõ thái độ của Nhiếp Việt, nhưng chỉ cần hiểu một điều là đã đủ, đó chính là chỉ cần lời nói của Triệu Thụy An, chính mình luôn tỏ vẻ phản đối là được.
Hơn nữa những người ngồi tại đây đều không phải kẻ ngu ngốc, người của Triệu Thụy An kẻ xướng người họa, muốn mất quyền lực trấn Hắc Sơn, sau đó vơ vét chiến tích. Thật không biết đầu óc nghĩ như thế nào, chuyện trấn Hắc Sơn chỉ cần làm xong, còn sợ không có công lao cho mình? Hiện tại còn muốn tranh giành, thật không hiểu được.
- Tôi muốn nhìn xem ông có thể nói ra lời gì, bên ủy ban trảo kinh tế, các người dám vươn tay vượt giới, đừng trách tôi không nói tình cảm.
Trong lòng Triệu Thụy An hung hăng nói.
Đúng vậy, hiện tại trong hội nghị thường ủy tuy Nhiếp Việt độc đại, nắm giữ toàn cục, nhưng phải biết rằng nếu phó chủ tịch thường vụ huyện cùng một lòng với Triệu Thụy An, hắn vẫn nắm giữ ủy ban huyện trong tay. Dưới tình huống như vậy, ngay trong phạm vi quyền lực giữa Đảng ủy cùng ủy ban tách biệt, Nhiếp Việt cũng không dễ dàng thêu dệt được mọi việc.
- Triệu chủ tịch nói rất đúng, việc phát triển của trấn Hắc Sơn đã trở thành điểm sáng trong huyện Hình Đường chúng ta, nếu thật sự phát triển đi lên, chẳng những đối với trấn Hắc Sơn mà đối với những hương trấn khác đều có tác dụng xúc tiến. Tôi muốn nói chính là bởi vì như vậy, cho nên chúng ta phải suy nghĩ cho kỹ thật sự cần động tới phương thức quản lý bây giờ của trấn Hắc Sơn sao?
- Tin tưởng không cần tôi nhiều lời mọi người cũng nên biết, trấn Hắc Sơn phát triển là dựa vào chính trong trấn người ta làm tới. Hơn nữa ba đại tập đoàn đầu tư xây dựng đều có tính độc đáo của mình, tiền của họ cũng không phải toàn bộ giao cho tài chính của ủy ban trấn quản lý, đại bộ phận đều do chính các tập đoàn tự mình xây dựng. Dưới tình huống như thế, nếu chúng ta tùy tiện thiết trí tổ lãnh đạo, tôi chỉ sợ sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết.
Trương Chấn hùng hồn nói.
Vừa nói xong, sắc mặt Triệu Thụy An trở nên âm trầm, ông có ý tứ gì? Tôi nói phải thành lập tổ quản giáo, ông lại chống đối tôi. Như thế nào? Thật sự nghĩ dựa vào Nhiếp Việt là có thể tùy ý làm bậy sao?
- Trương bí thư, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi cũng không phải muốn cướp đoạt quyền quản lý của trấn Hắc Sơn, mà là muốn làm thế nào tận khả năng hoàn thiện loại tình huống như bây giờ. Nói thế nào trấn Hắc Sơn cũng là hương trấn dưới quyền lãnh đạo huyện, đáy mỏng, căn cơ đơn giản, đây là sự thật mà không ai có thể phủ nhận. Dưới tình huống như thế, gặp phải số tài chính đầu nhập lớn như vậy, nhất định sẽ luống cuống tay chân, đây là chuyện khẳng định.
- Vì có thể phục vụ tốt hơn cho ba đại tập đoàn, vì hấp dẫn càng nhiều xí nghiệp tới huyện Hình Đường đầu tư, trong huyện gia tăng việc quản giáo này, có cái gì không đúng sao? Lui một bước mà nói, Trương bí thư dám cam đoan đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy, cán bộ Đảng viên trấn Hắc Sơn có thể giữ được bản tâm? Sẽ không có chút người nào bị loại hấp dẫn này ăn mòn sao?
Vương Hải nói.
Làm người hầu bên cạnh Triệu Thụy An, Vương Hải thượng vị là do một tay Triệu Thụy An chú đẩy. Dưới trường hợp như vậy, hắn đương nhiên biết phải làm thế nào mới có thể mưu cầu ích lợi lớn nhất cho Triệu Thụy An.
Hơn nữa với loại sự tình trước mắt, Vương Hải vui vẻ nhìn thấy. Trấn Hắc Sơn đã trở thành bánh trái thơm tho, ai không muốn chia chén canh? Nếu thành lập tổ quản giáo, ngày sau hắn muốn an bài người tóm lại tương đối dễ dàng. Cho nên Vương Hải càng thêm cố gắng, tranh thủ thành lập tổ lãnh đạo.
- Lão Vương nói rất đúng, tôi cũng có ý tứ này. Đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy, tuyệt đối là một loại khảo nghiệm cho cán bộ Đảng viên. Chúng ta vì phòng ngừa cho chuyện phiền phức có thể phát sinh, không bằng hiện tại bắt tay tiến hành phòng bị. Thành lập tổ lãnh đạo quản giáo trấn Hắc Sơn, tôi cho rằng thế phải làm.
Lương Trung Hòa phụ họa.
- Nhưng mà…
Trương Chấn còn định nói chuyện, lại bị Triệu Thụy An trực tiếp cắt đứt:
- Trấn Hắc Sơn cho tới bây giờ chưa từng có kinh nghiệm quản lý chuyện thế này, vì cam đoan tiến độ công trình, vì cam đoan kế hoạch phát triển, xây dựng tổ lãnh đạo là nhất định. Trương bí thư, đây là nội vụ bên ủy ban, ông cũng muốn can thiệp sao?
- Tôi…
Một câu làm sắc mặt Trương Chấn đỏ bừng.
Không ai ngờ Triệu Thụy An thật sự cứng rắn không lưu mặt mũi trong hội nghị thường ủy, mạnh mẽ thiết trí tổ lãnh đạo như vậy. Vì chuyện này còn không tiếc trở mặt với Trương Chấn. Phải biết rằng loại tình huống như thế, nếu không phải tới mức xung đột thẳng thắn, không có lãnh đạo nào sẽ khẩn cấp làm như thế.
Cho dù Trương Chấn có oán khí nhưng lúc này cũng không dám nói thêm điều gì. Mình chỉ là một phó bí thư huyện ủy, còn không phải chuyên trách, làm gì có vốn liếng gọi nhịp với chủ tịch huyện?
Dưới mông quyết định thái độ, lời này thật sự không hề sai. Không có bờ mông lớn như thế, muốn biểu hiện thái độ mạnh mẽ cường hoành, thật sự không được.
Khói súng dày đặc.
Không ai ngờ buổi hội nghị đầu năm lại biến thành như vậy, ngay lúc này Nhiếp Việt đột nhiên buông chén trà, đảo qua toàn trường.
- Lời của Triệu chủ tịch thật có đạo lý, mà lời của Trương bí thư cũng không phải không đúng chút nào. Trấn Hắc Sơn phát triển đã trở thành điểm sáng của huyện Hình Đường trong vài năm tới, các vị cũng giống như tôi, đều hi vọng tận mắt chứng kiến trấn Hắc Sơn mở ra một tương lai mới cho kinh tế trong huyện, điểm này tôi tin tưởng sẽ không ai phản đối. Nhưng việc thành lập tổ quản giáo không phải là một việc nhỏ, việc này đề cập đủ mọi mặt, liên lụy tới rất nhiều vấn đề nhân sự cần giải quyết, không phải chuyện chỉ dùng một hai câu là có thể quyết định. Như vậy đi, Triệu chủ tịch, sau khi về ông làm một phần kế hoạch đầy đủ, chúng ta nghiên cứu lại rồi nói sau.
Nhiếp Việt bình tĩnh nói, nhưng chỉ vài câu nói nhất thời đem cả trường hợp hoàn toàn nghịch chuyển.
Từ ban đầu Triệu Thụy An luôn nằm trong địa vị ưu thế tuyệt đối, mà bây giờ thì sao? Chỉ một câu nói chờ nghiên cứu của Nhiếp Việt, ai nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng. Nguyên nhân rất đơn giản, ủy ban quản kinh tế, nhưng việc thành lập tổ lãnh đạo khẳng định có quan hệ tới nhân sự. Đã có quan hệ, chức bí thư cũng không phải dùng bài trí.
Lại nói Triệu Thụy An có ý tứ gì? Trước đó không hội báo, trong thời gian họp đột nhiên đưa ra đề tài thảo luận, vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, đem Nhiếp Việt đặt chỗ nào?