Quan Bảng

chương 684: rùng mình vì đưa người đến đây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thật ra thứ đặc sắc nhất ở nơi này chính là quyền tràng hắc ám dưới đất!

Quyền tràng hắc ám dưới đất? Câu nói này mới vừa vang lên, liền giống như một quả bom nổ vang bên tai Tô Mộc. Nói ra hắn cũng không xa lạ với cái gọi là quyền tràng hắc ám dưới đất, nhưng cũng chưa tính là quen thuộc. Bởi vì những gì hắn có thể biết về nơi này, đều xuất phát từ phim ảnh và tiểu thuyết trên mạng. Toàn trường dưới đất là một nơi tràn đầy mùi huyết tinh, là nơi nhân tính không kiêng sợ triển lộ, là một nơi tràn đầy dục vọng tiền tài.

Muốn trong thời gian ngắn nhất kiếm đủ tiền sao? Đến quyền tràng hắc ám là lựa chọn sáng suốt nhất.

Chỉ là lựa chọn như vậy cũng là lựa chọn máu tanhnhất, tràn đầy bạo lực tàn nhẫn, nếu không cẩn thận, sẽ tàn phế. Nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ bị đuổi giết tại chỗ. Hơn nữa chết như vậy, sẽ không có bất kỳ người nào thừa nhận trách nhiệm. Bởi vì trước khi xuất chiến, tất cả mọi người sẽ ký vào giấy sinh tử.

Đây là một nơi cổ đại cũng rất bạo lực!

- Cậu nói nơi này là quyền tràng hắc ám dưới đất?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy!

Trần Hồng Đỉnh cười nói:

- Tô ca vất vả tới đây một chuyến, làm sao tôi lại không tìm cho Tô ca một số hoạt động mang tính kích thích chứ. Còn nếu như Tô ca không thích kích thích, giống như lúc trước tôi đã nói, ở đây còn có rất nhiều quan viên nội địa. Bọn họ thích tràng diện như vậy, Tô ca tới đây cũng có thể tìm hiểu về những quan viên này. Không chừng, trong số những người này, lại có người làm việc ở chỗ Tô ca.

Đây thật sự là một điểm không tệ.

Dù sao lần này tới đây là chơi đùa, nếu cứ xem mặt nghiêm túc của xã hội cũng bất lợi với trưởng thành của Tô Mộc. Nếu muốn chân chính hiểu rõ xã hội này, dung nhập vàobên trong xã hội này, Tô Mộc sẽ phải tiếp xúc với càng nhiều tràng diện. Quyền tràng hắc ám dưới đất mặc dù rất máu tanh rất bạo lực, nhưng nếu như vậy đã đè gục Tô Mộc, tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Ngay cả Triệu Vô Cực và Ngụy Mai, sau khi nghe thấy mấy từ quyền tràng hắc ám, vẻ mặt đều không có bất kỳ ý tứ bối rối. Dáng vẻ giống như chỗ như thế đối với bọn họ hết sức bình thường. Triệu Vô Cực như vậy, Tô Mộc cho là rất bình thường, nhưng không ngờ Ngụy Mai cũng như vậy. Chẳng lẽ tố chất tâm lý của Ngụy Mai tốt như vậy sao?

- Dĩ nhiên, trên hòn đảo này cũng không phải chỉ có hoạt động của quyền tràng hắc ám dưới đất, ở đây còn có rất nhiều hoạt động vui chơi. Trong đó thú vị nhất chính là đấu chó.

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Đấu chó?

Đầu lông mày Diệp Tích nhảy lên.

- Đúng vậy, chính là đấu chó, làm sao? Diệp tỷ biết cái này?

Trần Hồng Đỉnh tò mò hỏi.

- Biết chút.

Diệp Tích gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Ngụy Mai đứng bên cạnh, thật ra rất muốn nói với Trần Hồng Đỉnh, đấu chó? Hoạt động như vậy không phải quá trẻ con hay sao, phải biết rằng trong tay Diệp tổng có nuôi mấy con chó, mấy con chó đó mỗi lần đấu chó đều sẽ mang đến cho Diệp tổng không ít thu nhập.

Đấu chó? Diệp Tích sợ sao? Quả thực chính là trò cười!

Bởi vì đã ăn cơm tối trên du thuyền, cho nên mấy người cũng không trễ nãi gì, dưới sự hướng dẫn của Trần Hồng Đỉnh, đi đến quyền tràng hắc ám dưới đất. Cái gọi là dưới đất, cũng không phải là chỉ trong lòng đất, mà là nói không được xã hội cho phép. Quyền tràng hắc ám này được kiến tạo trong một sơn cốc hẹp dài, toàn bộ sơn cốc được lợi dụng rất tốt, xây dựng thành toàn trường rất có hơi thở hiện đại hoá.

Chỉ có điều hiện đại hoá như vậy chỉ là nhằm vào người tới xem trên chiến đài mà nói. Ở dưới quyền tràng, không có gì ngoài mặt đất lạnh như băng, lộ ra mùi vị phong cách cổ xưa. Quyền tràng chính là một nơi máu tanh, nhưng thiết kế rất đẹp, lay động lòng người, đó mới là chỗ không hợp nhau. Bất kể ông trùm giấu mặt ở nơi này rất có quyết đoán, phong cách ở đây hoàn toàn là dựa theo nơi đấu thú cổ đại mà xây dựng.

- Tô ca, anh không biết sao? Mặc dù ở đây ngày nào cũng có hoạt động xuất hiện. Nhưng quyền tràng dưới đất, mỗi tuần mới khai trương một lần. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm tính mới mẻ và kích thích lớn nhất. Hơn nữa mỗi lần mở cửa, chỉ có năm trận đối chiến, năm trận này chính là tiết mục áp chảo lớn nhất. Anh có thể đặt tiền cược, tiền đánh cược càng lớn thắng sẽ càng nhiều, dĩ nhiên thua cũng có thể mất sạch cả vốn lẫn lãi. Nơi này chính là một động tiêu tiền, nếu anh không có chút tiền vốn, thật sự đừng nghĩ tới nơi này. Theo tôi được biết, cộng dồn tất cả hoạt động ở đây, mỗi tháng không sai biệt lắm có thể mang tới một tỉ thu nhập.

Trần Hồng Đỉnh đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.

Một tỉ thu nhập? Tô Mộc vừa nghe thấy con số này liền cảm thấy có chút chắc lưỡi hít hà, thật sự là đủ khoa trương. Cho dù một tỉ này không phải là thu nhập sạch, nhưng cũng đủ kinh người. Nếu thật sự như vậy, bất kể hòn đảo này đầu tư bao nhiêu tiền, cũng chỉ trong một năm có thể thu hồi lại tất cả. Hơn nữa phải biết rằng này một tỉ này chỉ là ông trùm giấu mặt lấy được, nếu ở trên hòn đảo này, số tiền lưu động một tháng cũng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.

Đây thật sự là chỗ để người ta vứt tiền!

Tô Mộc nghĩ đến những người vì cuộc sống mà lao động mệt nhọc không biết ngày đêm, cuối cùng thậm chí chết khi ở tuổi trung niên, nghĩ đến cuộc sống khốn cùng khi chấp chính ở Hắc Sơn trấn trước kia, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đây thật sự là chuyện không có cách nào so sánh, thế giới này làm gì có công đạo. Mà đây cũng chính là xã hội thực tế chân chính.

Diệp Tích có thể cảm nhận được tâm thái biến hóa của Tô Mộc, không nhịn được vươn tay, cầm tay Tô Mộc, thấp giọng nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như anh muốn dựa vào lực lượng một mình anh để thay đổi loại tình huống này, tuyệt đối là không có khả năng. Anh không phải là thánh nhân, cho dù là thánh nhân cũng không làm được chuyện như vậy.

Đúng vậy, chuyện thánh nhân cũng làm không được, Tô Mộc biết mình cũng không có cách nào làm được.

Nhưng chính mắt nhìn thấy tình cảnh như thế, nhưng không nói gì cả, cũng không phải là tính cách của Tô Mộc. Đây không phải là quyền tràng hắc ám dưới đất sao? Được, ta muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc có nhân vật lợi hại gì. Không phải là thắng tiền sao? Nếu không tối nay ta cũng ở đây thắng ít tiền.

Ta không thể thay đổi tất cả bất công, nhưng trong phạm vi ta chứng kiến, ta đủ khả năng thay đổi loại bất công này.

Hòn đảo nhỏ này không thuộc về quản hạt của ta, ta không có cách nào làm gì, nhưng ta sẽ nghĩ cách lấy ít tiền ở đây trở về, sau đó lấy danh nghĩa quyên góp từ thiện, hoặc là thiết lập một cái quỹ, cũng có thể?

Nghĩ tới đây, tâm tư Tô Mộc liền bắt đầu vi động.

Chính trong giới thiệu như vậy, Tô Mộc đột nhiên đi qua một người đàn ông, đi cùng người nam nhân này có lẽ là thiếu gia một nhà nào đó của Hồng Kông. Vốn tình cảnh như thế ở đây là rất bình thường, Tô Mộc dõi mắt nhìn, có rất nhiều người giống như vậy. Nhưng khi người nam nhân này đi lướt qua người Tô Mộc, quan bảng trong đầu Tô Mộc phút chốc xoay tròn, khiến cho Tô Mộc liền dừng bước.

Có ý tứ quyền tràng hắc ám dưới đất!

Nơi này quả nhiên giống như Trần Hồng Đỉnh đã nói, thật sự có quan viên nội địa. Nói ra đối với những người gọi là quan viên nội địa này, Tô Mộc thật sự không biết nên nghĩ thế nào về bọn họ. Những người có thể xuất hiện ở đây, giống như những người xuất hiện ở Las Vegas, có người nào là trong sạch? Mặc dù nói trong chuyện này có lẽ còn có nguyên nhân khác, thí dụ như Tô Mộc đến đây mở rộng tầm mắt, nhưng chung quy người như vậy vẫn là số ít.

Giống như nam tử mới vừa đi qua, thật sự khiến cho Tô Mộc bất ngờ.

Tên họ: Triệu Thiên Hoa

Chức vụ: thường ủy thị ủy thành phố Lam Sơn, phó bí thư chuyên trách khối đảng

Yêu thích: thu thập nhãn hiệu thuốc lá

Độ thân mật: không!

Lên chức: màu vàng, con số: mười!

Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có!

Bí mật: đưa em vợ Viên Thiết về!

Nam nhân tên là Triệu Thiên Hoa này lại là thường ủy thị ủy thành phố Lam Sơn, hơn nữa còn là phó bí thư phụ trách khối đảng, người như vậy làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chờ một lát, màu vàng, con số mười, điều này nói rõ người này trong vòng mười ngày sẽ lên chức, chẳng lẽ là thị trưởng hoặc là bí thư thị ủy sao? Hắn tới đây là muốn đưa em vợ Viên Thiết về.

Thật sự chỉ có như vậy sao?

Trần Hồng Đỉnh thấy Tô Mộc dừng bước, lại thấy hắn quét mắt về phía Triệu Thiên Hoa đang vội vã rời đi, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười:

- Tô ca, anh biết Triệu Thiên Hoa sao?

- Làm sao, cậu biết hắn?

Tô Mộc hỏi.

- Biết, làm sao tôi có thể không biết, thật ra không chỉ có tôi, các thiếu gia hơi có phân lượng ở đây cũng biết Triệu Thiên Hoa. Nói ra Triệu Thiên Hoa không phải người bình thường, nói thế nào nhỉ. Hắn là một nam nhân rất có huyết tính, tôi biết mục đích hắn tới đây là muốn đưa Viên Thiết về, Viên Thiết chính là một quyền thủ trong sân.

Viên Thiết là em vợ Triệu Thiên Hoa, nghe nói Viên Thiết ở chỗ này đánh quyền, chính là muốn trong thời gian ngắn nhất kiếm đủ số tiền chữa bệnh cho tỷ tỷ của hắn, cũng chính là vợ của Triệu Thiên Hoa. Còn Triệu Thiên Hoa thì sao? Không sai biệt lắm một tháng tới một lần, mục đích cũng là đưa Viên Thiết về. Hắn không muốn để cho Viên Thiết ở chỗ này đánh quyền, bởi vì nếu Viên Thiết thật sự xảy ra chuyện, hắn cũng không có cách nào ăn nói với vợ mình.

Hai người đều rất cứng đầu, không ai chịu nghe ai. Nhưng nguyên nhân đều vì một nữ nhân. Hơn nữa tôi còn biết trong nội địa hiện giờ, địa vị của Triệu Thiên Hoa cũng không thấp, bây giờ đang nghỉ bệnh, cho nên mới có thể tới đây.

Trần Hồng Đỉnh thật sự biết chuyện của Triệu Thiên Hoa.

Mặc dù nói rất ngắn, nhưng cũng đã để lộ ra rất nhiều tin tức. Địa vị của Triệu Thiên Hoa thật sự không thấp, thân phận lãnh đạo đứng thứ ba thị ủy, chẳng lẽ còn có thể thấp sao? Về phần Triệu Thiên Hoa làm sao lại nghỉ bệnh, làm sao lại tới đây, Tô Mộc cũng không quan tâm. Hiện tại hắn cũng không thể nói là cảm động, chỉ là cảm thấy con người Triệu Thiên Hoa có chút lương tâm, không muốn để cho Viên Thiết chết ở chỗ này, vẫn có thể bất chấp thân phận tới đây dẫn hắn về.

Chẳng qua tại sao khi mình nghe được cái tên Triệu Thiên Hoa có cảm giác có cái gì không đúng?

Tại sao chuyện Triệu Thiên Hoa lên chức lại làm cho mình cảm thấy có gì không đúng?

Khi nghi ngờ đang dâng lên trong lòng Tô Mộc, Trần Hồng Đỉnh sáp đến thấp giọng nói ra một câu, trong nháy mắt khiến cho tất cả nghi ngờ trong lòng Tô Mộc đều được giải trừ. Đồng thời, ánh mắt Tô Mộc nhìn theo bóng lưng Triệu Thiên Hoa cũng lộ ra vẻ thú vị.

Tin tức này quá mức rung động!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio