Sau khi cùng triều đình đạt thành nhận thức chung, Sách Nam Gia Thố liền đi cùng với lạt ma chuẩn bị xuất phát. Nặc Nhan Đạt Lạp lo lắng cho tộc nhân của mình, nhưng chung quy cảm thấy Đại Minh không có khả năng thả mình trở về, cho nên khi Thẩm Mặc gọi hắn đến phòng Thiêm áp, hỏi hắn là có muốn tiếp tục đợi ở Du Lâm hay là đi về cùng các lạt ma, hắn có chút khó tin nói:
- Không phải là đốc sư đại nhân đang đùa ta đấy chứ?
- Ta đùa ngươi làm gì? - Thẩm Mặc khép sách lại, cười nói: - Đám lạt ma này mặc dù lòng đầy nhiệt tình, nhưng chung quy là nhân sinh địa không quen, không có người chủ nhà là ngài chiếu ứng, khẳng định từng bước khó khăn...
Nói đoạn Thẩm Mặc đứng dậy đi tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:
- Ngài là Tế Nông của Mông Cổ, tại Hán địa giống như con hùng ưng bị buộc cánh, có thể làm được gì chứ? Cứ trở về đi, dẫn dắt tộc nhân của mình thoát khỏi khốn cảnh, bước trên con đường hòa bình hạnh phúc.
Lúc này Nặc Nhan Đạt Lạp mới xác định Thẩm Mặc thực sự không phải là nói đùa, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm động, khàn giọng nói:
- Đa tạ đại nhân tín nhiệm, ta định không phụ nhờ vã.
- Sự tồn vong của tộc nhân, trọng trách hòa bình, tất cả đều đặt lên vai ngươi. Trọng trách của Tế Nông rất nặng, áp lực cũng tự nhiên rất lớn. - Thẩm Mặc nắm tay hắn: - Cần phải đứng vững trước áp lực. Chúng ta cùng nhau vì hòa bình Mông Hán mà phấn đấu!
- Ừh.
Nặc Nhan Đạt Lạp cũng cầm chặt tay Thẩm Mặc, động tình nói:
- Ta lấy danh nghĩa của Phật tổ phát thệ, đời này kiếp này quy thuận Đại Minh, tuyệt không làm bất cứ việc gì trái với đại nhân.
- Ta cũng lấy tổ tiên của mình phát thệ. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Đối xử bình đẳng giữa người Mông và người Hán, toàn lực vì hòa bình vĩnh viễn của song phương, đưa người người Mông Cổ có được cuộc sống giàu có yên ổn!
Sau khi thề non hẹn biển, Thẩm Mặc đưa Nặc Nhan Đạt Lạp ra ngoài cửa, vừa thấy Ô Nạp Sở trong bộ võ sĩ phục màu đỏ tía cổ tròn, ống tay bó, đai lưng da trâu thặt chặt khiến vòng eo càng có vẻ thon nhỏ, hấp dẫn ánh mắt người. Ngày hôm nay nàng không đội loại quan mạo của Mông Cổ mà dùng cây trâm buộc mái tóc lên, trán quấn khăn khảm lục bảo thạch, nổi bật dưới cổ áo lông cừu nhung trắng mịn, đôi mắt càng sáng trong, tư thế oai hùng hiên ngang.
Trong tụ điểm quân sự thiết huyết trang nghiêm, nữ tử này tựa như một đóa tuyết liên hoa sáng rực, ngay cả Thẩm Mặc cũng nguyện ý nhìn thêm hai lần.
Thấy được ánh mắt thưởng thức của Thẩm Mặc, Nặc Nhan Đạt Lạp cười hỏi:
- Đại nhân cảm thấy con gái của thế nào?
- Rất tốt. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Chung Kim Biệt Cát như vì tinh tú của thiên địa, rất có phong thái của nữ tử không thua đấng mày râu, quả thật là niềm kiêu hãnh của Tế Nông đấy.
- Đúng vậy. - Nhìn con gái, Nặc Nhan Đạt Lạp nở nụ cười kiêu ngạo: - Cả đời này điều ta kiêu ngạo nhất chính là nuôi được một đứa con gái tốt như thế.
Đang nói thì ánh mắt của hắn lại trở nên phức tạp:
- Con gái là bảo bối của ta, khối mỹ ngọc ta yêu thích nhất. Từ ngày nó trưởng thành, cả ngày ta suy nghĩ nên tìm cho con gái mình một người nam nhân thế nào thì mới có thể xứng đôi với nó.
- Ba...
Ô Nạp Sở mặc dù không sợ trời không sợ đất, nhưng chung quy là con gái, bị cha mình rao bán cũng xấu hổ đến đỏ mặt, có chút không nghe theo rồi.
"A." Nụ cười của Thẩm Mặc có hơi phức tạp, y nhìn Ô Nạp Sở nói:
- Chung Kim có lương phối chưa?
Mấy ngày này gặp mặt không ít, y và Ô Nạp Sở đã quen thuộc rồi, hỏi cái này cũng không tính thất lễ.
- Vẫn chưa. - Nặc Nhan Đạt Lạp ngạo nghễ nói: - Không phải là người làm cha này của mình mình quý, thật sự là trên thảo nguyên này, sau Yêm Đáp rất lâu đã không có anh hùng rồi, giới thanh niên không ai đáng để mắt hết.
Hắn không quản con gái đang ở bên nhéo hông mình thế nào, đăm đăm nhìn Thẩm Mặc nói:
- Lần này đến Hán địa, vốn tưởng vốn tưởng rằng mình có đến mà không có về, nhưng may mắn gặp được đại nhân, đối đãi ta như thượng khách, giúp ta như cha mẹ, phong tư khí độ, trí tuệ hàm dưỡng của đại nhân thật sự là ta bình sinh khó gặp. Ta nghĩ, đại nhân chính là người ta vẫn muốn tìm...
Thoáng dừng lại, hắn như đã hạ quyết tâm rất lớn:
- Nếu như đại nhân không chê, ta sẽ gả con gái cho đại nhân!
Lời vừa nói ra, trong viện tức thì có thể nghe được tiếng kim rơi, ngay cả các vệ sĩ huấn luyện có tố cũng không khỏi bắt đầu thất thần... Thầm nghĩ người này thật không biết thẹn, không ngờ rao bán cả con gái mình, sợ rằng ông trời cũng nguyền rủa hắn nửa đời sau làm hòa thượng thôi.
- Ba...
Người thứ nhất định thần lại nhưng là Ô Nạp Sở, nàng đỏ bừng mặt, hàm răng cắn chặt môi dưới phúng phính:
- Không phải ba nói là hôn sự của con gái sẽ do bản thân làm chủ sao?
Xem ra chuyện này chưa có thương lượng qua trước, nàng tự nhiên trở tay không kịp.
- Là do con không có chủ ý nghiêm chỉnh.
Nếu nói ra rồi, Nặc Nhan Đạt Lạp đương nhiên phải giữ lập trường của mình:
- Tự nhiên ta phải giúp con quyết định rồi...
Hắn nhe răng cười nói với khuê nữ:
- Tin tưởng cha, nam nhân ưu tú hơn Thẩm đốc sư còn chưa sinh ra đâu.
- Ba thích thì tự ba gả đi. - Chung Kim cũng ngăn không nổi xấu hỗ tức tối nữa, giậm chân một cái nói: - Con sẽ không gả cho người Hán...
Nói xong không quản đến an toàn của cha mình nữa, nàng chạy đi ra ngoài mất.
- Con bé này...
Mắt thấy không thấy bóng nàng đâu nữa, Nặc Nhan Đạt Lạp xấu hổ cười nói với Thẩm Mặc:
- Thật ra nó vẫn rất có giáo dưỡng, chỉ là da mặt mỏng, xấu hổ thôi.
- Ha ha...
Thẩm Mặc lúc này mới từ trong tiết mục 'quái đại thúc chiếm đoạt tiểu la lỵ' định thần lại, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ Tế Nông muốn chiếm tiện nghi của ta?
- Chỉ giáo cho? - Nặc Nhan Đạt Lạp khó hiểu nói.
- Vốn là hai ta lấy huynh đệ xưng hô. - Thẩm Mặc cười nói: - Sao đột nhiên muốn ta gọi ngài là nhạc phụ rồi?
- Ôi, ý ta không phải vậy...
Nặc Nhan Đạt Lạp rất sợ Thẩm Mặc sẽ hiểu lầm.
- Đương nhiên ta biết. - Thẩm Mặc nghiêm mặt nói: - Trước đây cũng chưa có giới thiệu qua với Tế Nông, thật ra trong nhà ta đã có thê thiếp, nữ nhân thành đàn...
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự hào lại bất đắc dĩ:
- Hai tiểu tử lớn nhất của ta qua năm tới đã rồi, nếu như lớn thêm tuổi nữa, không cần Tế Nông nói, ta đã sớm cầu kết thân gia với ngài rồi.
- Sao ta gánh vác được chứ.
Cũng không biết Nặc Nhan Đạt Lạp là quá thành thật, hay là rất muốn Thẩm Mặc gọi mình một tiếng cha, hắn cười ha ha nói:
- Tuổi tác chênh lệch tính cái gì? Cáp truân nhỏ nhất của ta cũng bằng tuổi Chung Kim, mà cũng rất hạnh phúc đó thôi.
Cáp truân là ý chỉ phu nhân.
- Tế Nông diễm phúc không cạn, thật khiến người ước ao đó. - Đầu óc Thẩm Mặc triệt để thoát khỏi đào sắc, khôi phục thanh tỉnh nói: - Nhưng ta thật sự không thể không cố kỵ được...
Đoạn y hạ giọng nói:
- Thẩm mỗ là thần tử, được hoàng đế bệ hạ tin cậy, tiết chế cửu biên, dưới trướng trăm vạn tinh nhuệ, tuỳ cơ ứng biến, thủ tướng tài thuế mấy tỉnh... Người Hán chúng tôi có câu, là 'Cây to đón gió, chỗ cao hút phỉ báng', nói chính là người như ta đấy.
- Lúc này ta lực chủ biến chiến tranh thành tơ lụa, đã dẫn tới nhóm Thanh Lưu Ngôn quan trong triều hết sức bất mãn.
Thẩm Mặc khẽ than một tiếng nói:
- Nếu như ta lại cưới con gái của Tế Nông, sợ rằng lập tức sẽ bị đạn chương của họ chôn sống mất. Danh dự cá nhân của ta là chuyện nhỏ, đại sự nghị hòa giữa Hán Mông bị hủy mới là chuyện tuyệt đối không nên!
- Thế thì...
Khuê nữ người ta cũng không phải không gả được, nghe Thẩm Mặc nói vậy rồi Nặc Nhan Đạt Lạp tự nhiên sẽ không cưỡng cầu nữa. Hắn có chút bất mãn nói:
- Xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn, chỉ nghĩ tìm cho con gái một nam nhân tốt, nhưng lại quên chính sự.
- Thương thay tấm lòng cha mẹ thiên hạ. - Thẩm Mặc cười ôn hòa nói: - Mà ta quả thật không phải là lương phối gì đâu. Chung Kim có lẽ nên tìm một thanh niên tuấn ngạn tuổi tác tương đương, mà không phải là gả cho kẻ cây khô quạ chiều như ta.
- Nếu đại nhân mà là cây khô quạ chiều.
Tâm tình Nặc Nhan Đạt Lạp chuyển biến tốt rất nhanh, hắn nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Thẩm Mặc, cười nói:
- Thế thì thanh niên thiên hạ không còn sống nữa rồi.
Tốt xấu cũng không có làm đối phương mất mặt, Thẩm Mặc đưa Nặc Nhan Đạt Lạp ra ngoài viện. Khi quay lại trong phòng thì thấy Vương Sùng Cổ đang ngồi ở trên kháng, y lắc đầu quầy quậy nói:
- Đáng tiếc đáng tiếc...
- Đáng tiếc một đoạn nhân duyên tốt nhỉ.
Trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, làm cho quan hệ giữa hai người cải thiện rất nhiều, đã đến mức độ có thể tùy ý nói đùa rồi. Vương Sùng Cổ cười nói:
- Ta thấy ngươi rất gượng ép, chắc hiện tại tim như bị đao cắt chứ gì?
- Cô nương tốt không nhiều, cứ để lại cho thanh niên đi.
Thẩm Mặc cười mắng rồi cầm lấy khăn lông ấm lau mặt, lại ngồi đối diện với Vương Sùng Cổ:
- Huống chi đóa hoa hồng này không chỉ có gai, chắc còn có độc nữa, nếu như ta trẻ đi tuổi, nhất định sẽ đi tìm kích thích chơi. Hiện tại, một nam nhân tam không như ta sao còn tư cách chơi cái này?
Khi nói lời này, trong lòng y hiện lên nữ tử như hoa Mạn Đà La kia. Kết quả của trò chơi tình ái vốn tưởng là cao xa đó không chỉ thương tổn đôi bên, còn khiến những người khác lâm vào thống khổ, cuối cùng chỉ có thể tương vong thiên nhai, đã thành vết sẹo không thể tiếp xúc trong cuộc đời này của y.
Thấy Thẩm Mặc thoáng cái đã tinh thần sa sút, Vương Sùng Cổ biết y nhất định nhớ tới chuyện cũ đau lòng gì, hắn đành phải kết thúc đề tài:
- Tính ta lắm miệng, nhưng 'tam không nam nhân' là gì?
- Không thời gian không tinh lực không không gian. - Thẩm Mặc lặng lẽ cười nói: - Không nói lung tung nữa, nói chính sự đi.
- Ừm.
Vương Sùng Cổ gật đầu, thu hồi nét mặt vui cười.
- Bên Thích Kế Quang đã báo nguy lương thảo rồi, hắn đã thúc dục vài lần, yêu cầu vận chuyển lương thảo đến.
Thẩm Mặc nhìn Vương Sùng Cổ nói:
- Ta nghĩ lần này mượn cơ hội hộ tống lạt ma chuyển lương thảo qua cho họ.
- Lúc trước mang theo lương ba tháng. - Vương Sùng Cổ nhỏ nhẹ nói: - Hiện tại ít nhất còn có nửa tháng, hơn nữa ngưu dương thu được hẳn là có thể duy trì qua tháng giêng mà, cứ chờ người Mông Cổ không cầm cự nổi mà rút về Hà Bắc rồi mới tính.
- Nếu như họ vẫn không rút thì sao? - Thẩm Mặc thở dài, cầm một phong thư trên bàn rồi đưa cho Vương Sùng Cổ nói: - Đây là Quân tình ti vừa mới đưa tới, còn chưa kịp cho ngươi xem.
Vương Sùng Cổ cầm lấy xem, tức thì biến sắc nói:
- Yêm Đáp vẫn là xuất thủ rồi.
- Nếu như hắn thấy quân đội Hà Sóc vẫn còn thờ ơ, chẳng phải tâm phúc đại hoạn vài chục năm của Đại Minh ta rồi còn gì. Lần này hắn vét sạch lương thảo trợ giúp Hà Sóc, mặc dù đối với các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư như muối bỏ biển, nhưng nếu tập trung cung cấp phù hợp thì cũng có thể duy trì một hai tháng... Cho nên chúng ta muốn chờ họ chủ động lui thì khả năng không lớn đâu." - Thẩm Mặc nói.
- Nhưng hiện tại đường đến Đông Thắng tuyết đã rơi ngập đầu gối, xe hoàn toàn không thể đi được.
Vương Sùng Cổ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Trên vạn chiếc chiến xa truy trùng xa trong thành Đông Thắng cũng thành đồ bỏ đi; không có chiến xa kết doanh, làm sao chúng ta chống đối người Mông Cổ tập kích ban đêm? Cho dù chúng ta có trọng binh bảo hộ, họ không đi đoạt, nhưng phóng hỏa đốt chúng ta thì luôn làm được.
Rồi hắn gằn từng chữ:
- Hơn nữa ta có thể khẳng định, họ vẫn không chịu trở lại, chính là đang đợi cơ hội này.
- Nói không sai, nhưng hiện tại chúng ta có biện pháp rồi. - Thẩm Mặc cười thần bí nói: - Phật sống trong miếu An Tây pháp lực vô biên, có thể giúp chúng ta vận quân lương đến Đông Thắng.
- Mấy ngày này đại nhân chắc không phải bị lạt ma kia... Rồi chứ? - Vương Sùng Cổ không tin nói: - Hắn nói thế nào, chuẩn bị dùng xe gỗ, hay là khai đàn làm phép?
- Cũng không phải. - Thẩm Mặc cười nói: - Thật ra người ta đã sớm chuẩn bị cho tốt rồi, đừng nói với ta là ngươi không chú ý tới.
- Đại nhân là nói lạc đà đầy thành đó hả?
Thẩm Mặc vừa nói, Vương Sùng Cổ đã nghĩ tới đội lạc đà gần đây cuồn cuộn không ngừng đến Du Lâm bảo. Chủ nhân của đội lạc đà này, có người Tạng người Mông người Hán, nhưng có một điểm giống nhau đó là đều thờ phụng Hoàng Giáo... Đương nhiên, dựa theo giáo lí của người ta chính là thờ phụng vị Phật sống trong miếu An Tây đó. Vương Sùng Cổ đã hiểu ý của Thẩm Mặc:
- Đại nhân muốn dùng lạc đà vận chuyển quân lương?
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc dùng giọng điệu tán thưởng giải thích:
- Giống lạc đà này thật sự là tạo hóa của thiên địa...Tứ chi dài, đủ dẻo dai, to bự, đặc biệt thích hợp đi trên mặt đất lầy. Ngươi nhất định biết, nó có mỹ danh con thuyền trên sa mạc, nhưng chưa hẳn biết, nó thật ra còn là cao thủ trên tuyết.
- Cái này chưa biết thật, nhưng ta biết nó đi khá chậm. Nếu không Yêm Đáp, Thổ Man, Ngột Lương Cáp đều không nuôi giống này chứ? - Vương Sùng Cổ nói.
( Ngột Lương Cáp: Cách gọi của người Minh đối với người Mông Cổ Mạc Bắc phía Đông)
Thẩm Mặc nói:
- Lạc đà đi quả thật rất chậm. Cho dù ở trên mặt tuyết cũng không thể so được với ngựa thảo nguyên chân ngắn, nhưng không bằng được khả năng chịu vất vả như nó. Lạc đà có thể dưới tình huống chở nặng cân, mỗi ngày đi trên mặt tuyết dặm, liên tục đi bốn ngày, vừa lúc có thể đi được một vòng vừa đi vừa về.
- Hơn nữa nó còn có chỗ tốt, một lần ăn no có thể mấy ngày không ăn. Như vậy chỉ cần khi xuất phát cho ăn no một lần, trên đường đi lại không cần cho ăn nữa, cho nên cũng không cần mang theo cỏ khô. So với la ngựa cũng một tải trọng, vật tư vận chuyển nhưng lại nhiều hơn.
- Xem ra đại nhân nghiên cứu đã lâu rồi, sao không nói sớm cho ta biết? - Vương Sùng Cổ có chút oán trách nói.
- Vẫn chưa làm rõ có được hay không thì sao dám vội vã nói ra? - Thẩm Mặc cười giải thích: - Vạn nhất nếu như không được, chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ rồi?
- Được thôi, cuối cùng một vấn đề. - Vương Sùng Cổ hỏi: - Ứng phó thế nào với người Mông Cổ tập kích ban đêm?
- Đám súc sinh này còn có một diệu dụng hạng nhất. - Thẩm Mặc cười nói: - Trên đầu gối và trước ngực sinh ra chất sừng rất dày, rất thích hợp quỳ ngồi trên mặt đất, cho dù gặp phải cuồng phong cũng sừng sững bất động. Các thương nhân liền lợi dụng đặc tính này, khi cắm trại hoặc khi gặp phải thời tiết xấu sẽ đem lạc đà xếp thành một vòng để thủ. Hiệu quả rất tốt. Năm đó khi Mông Nguyên diệt Hoa Lạt Tử Mô (Xorazm: Quốc gia cổ đại nằm phía tây Trung Á ngày nay), diệt Kim diệt Tống đều dùng biện pháp này để cắm trại, được xưng là "Hãi thành".
Đoạn y cười nói:
- Đương nhiên ta cũng tùy miệng nói thế thôi, về phần có thể hay không thì, đội áp vận do Đông Thắng phái tới đã về Thần Mộc bảo rồi, chắc ngày mai Hồ Thủ Nhân có thể tới chỗ này, còn phải để cho họ tới ước định.
Vương Sùng Cổ gật đầu nói:
- Chuyện quan hệ trọng đại, quả thật phải ổn thỏa tốt hơn.
vạn Phục Sóc quân trở về từ biên ngoại thì phân nửa trước khi xuất phát nghỉ ngơi tại Định Sóc Bảo, một nửa còn lại nghỉ ngơi tại Thần Mộc bảo. Hồ Thủ Nhân và Lý Thành Lương lĩnh binh chỉ mang theo mấy trăm hộ vệ, vội vã chạy tới Du Lâm bảo bái kiến đốc sư đại nhân.
Thẩm Mặc và họ đều là quen biết đã lâu, mặc dù cách xa nhau chưa tới mấy trăm dặm, nhưng là phân tiền tuyến và hậu phương, mấy tháng không gặp nên lúc này đặc biệt thân thiết. Chuyện khác cứ đặt một bên trước, cứ phải rượu thịt mà khoản đãi bọn hắn một phen.
Đến khi cơm no rượu say rồi Thẩm Mặc mới hỏi tường tận việc tiền tuyến, mặc dù mỗi ngày y đều xem quân báo, còn có mật tấu của Quân tình ti, nhưng việc quân đội cứ phải nghe bản thân đương sự nói thì mới càng rõ ràng hơn.
- Trong thành Đông Thắng tất cả đều mạnh khỏe. - Lý Thành Lương là người đi ra từ trong phủ của Thẩm Mặc, khi nói đều có vẻ tùy ý: - Chỉ là hơi tốt quá rồi.
- Là sao? - Thẩm Mặc cười hỏi.
- Tổ tiên của Thích soái khẳng định là một thợ ngoã. - Lý Thành Lương lặng lẽ cười nói: - Cả ngày an bài các huynh đệ xây dựng thêm tường thành, xây dựng thành phòng, còn thừa dịp mùa nước khô mở rộng thêm sông hộ thành... Cừ thật, trước kia thành quách dặm, hiện tại phải tới dặm rồi.
- Lão lý ngươi than phiền cũng tận trời rồi, Thích soái đã giải thích qua nhiều lần rồi mà.
Hồ Thủ Nhân xuất thân Thích gia quân, nghe người ta nói xấu đại soái nhà mình, hắn đương nhiên không vui, liền phản bác:
- Làm như vậy là vì xuân tới sau khi khai chiến chúng ta sẽ có được một đại bản doanh vững chắc, thứ hai, cũng có thể làm cho các tướng sĩ bảo trì thể năng, để không sau một mùa đông tất cả đều gỉ sét hết.
- Ta tức thì cũng chỉ tức ở đây thôi. - Lý Thành Lương nghiến răng nói: - Lão Hồ ngươi lĩnh là phúc trọng binh, sửa tường thành là công tác bản chức, đương nhiên làm không biết mệt rồi. Nhưng ta dẫn là kỵ binh! Từ khi xuất biên chỉ đánh một trận như muỗi chích, sau đó đánh Đạt Nhĩ Hỗ Đặc không cần ta, công thành Đông Thắng không dính dáng đến biên... Sau khi đánh hạ thành Đông Thắng ta chủ động thỉnh chiến bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị áp chế, cả ngày chỉ biết sử tường thành với sửa tường thành. Ta thấy Thích soái không biết có phải ta không phải là chi chính nên cho ta ra rìa hay không!
- Ngươi nói vớ vẩn gì vậy! - Hồ Thủ Nhân sầm mặt, khẽ quát: - Đừng có mà lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử!
- Là quân tử thì phải thẳng thắn! - Mượn rượu, Lý Thành Lương đem bất mãn tịch tụ cả mùa đông phát tiết ra.
Mới từ tiền tuyến xuống, hai người đều miệng nhạt tếch, bởi vậy bất tri bất giác đã uống hơi nhiều. Vốn còn có thể áp chế rượu mà bảo trì thanh tỉnh, nhưng nộ khí vừa dâng thì xông thẳng lên đầu, hồn nhiên đã quên thân ở đâu, đối phương là ai. Thế là cãi nhau chí chóe, bước tiếp theo liền muốn động thủ rồi.
Lại nghe một tiếng xoảng vang lên, hai người sợ giật mình nhìn lại, là đốc sư đại nhân đã ném bình rượu xuống đất.
Thị vệ lập tức dũng tiến vào trong sảnh, nhìn chằm chằm hai tướng quân đang trọng trạng thái chọi gà. Hai người mới biết việc lớn không tốt, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.
- Là ta sai, không nên cho các ngươi uống rượu. - Thẩm Mặc buồn bã thở dài nói: - Quan quân pháp ở đâu?
- Có ty chức. - Một võ tướng tứ phẩm vội vàng tiến đến.
- Chuyện ngày hôm nay nên nghiêm phạt ta thế nào? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Việc này...
Quan quân pháp mặc dù mỗi ngày đều phải đưa ra không ít quân pháp, nhưng nào dám định tội đốc sư? Hắn ấp úng nói:
- Đốc sư có tội gì?
- Say rượu trong doanh trại. - Thẩm Mặc nói.
- Đây là hành dinh của ngài, không phải là quân doanh. - Quan quân pháp nói: - Huống hồ lại là buổi tối, không có quy định không được uống rượu.
Lúc này bởi vì chuẩn bị chuyển đi vật tư, Vương Sùng Cổ vừa mới từ bên ngoài trở về biết chuyện vội vã giúp khuyên giải đốc sư đại nhân.
- Nói chung là không đúng. - Thẩm Mặc khoát tay nói: - Nếu như lúc này có quân tình khẩn cấp, chẳng phải hỏng việc rồi sao? Nếu không có quy định, thì án phân nửa tội say rượu trong doanh trại tới nghiêm phạt đi, nên bao nhiêu?
- Vâng..., - Quan quân pháp ấp a ấp úng nói: - Bốn mươi quân côn.
- Được, hành hình đi.
Thẩm Mặc đứng dậy, cởi xuống miên bào xanh trên người, lộ ra áo đơn trắng bên trong, rồi bước nhanh ra ngoài cửa.
Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân lúc này mới định thần lại, vội vàng dài bước tiến lên, mỗi người một bên kéo cánh tay y lại, quỳ xuống đất cầu xin:
- Ngài muốn chúng tôi tự sát tạ tôi sao.
- Sao lại nói thế? - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Mông ta ăn quân côn, có quan hệ gì với các ngươi đâu?
- Ngài cũng đừng làm chúng tôi không còn mặt mũi nào.
Đây vẫn là lần đầu Lý Thành Lương thấy có người tức giận như thế này, trong lòng lại càng sợ hãi. Y đối với bản thân đã nhẫn tâm như vậy, đối với người khác thì đừng nói:
- Côn này cứ để chúng tôi nhận đi, mỗi người cái cũng được.
Hồ Thủ Nhân cũng có suy nghĩ này. Nếu như hắn để Thẩm Mặc ăn gậy, trở lại Thích Kế Quang chắc lột da hắn luôn, vì thế hắn khàn giọng nói:
- Nếu ngài không đáp ứng, mạt tướng chỉ có thể tìm sợi dây treo cổ, không dám gặp ai nữa.
Vương Sùng Cổ cũng được mở mắt, thầm nghĩ vẫn là lần đầu thấy có người tranh chịu đòn.
Thấy bọn họ trái cầu phải xin, Thẩm Mặc mới miễn cưỡng đáp ứng:
- Bỏ đi, một người chịu cái cho tỉnh rượu.
Hai người liền thiên ân vạn tạ, khi xuống đường còn bắt chuyện với thân binh của Thẩm Mặc:
- Đứng đó làm gì, cầm gậy đi.
Đợi tất cả mọi người lui ra rồi, Vương Sùng Cổ vươn một ngón tay cái biểu thị kính ngưỡng đối với Thẩm Mặc. Thật ra hôm nay xung đột giữa Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân mặc dù ngẫu nhiên nhưng cũng có nhân tố tất nhiên của nó. Lâu không xuất chiến dẫn đến tâm tình phiền táo, mâu thuẫn giữa các phe phái khác nhau nổi lên...các loại tâm tình tiêu cực hỗn hợp lại tùy thời cũng có thể gây nên phiền toái lớn... Ở trước mặt Thẩm Mặc cũng dám cạch nhau, điều này hầu như là nhất định.
Cho nên chuyện ngày hôm nay nếu như không xử lý hai người, một khi truyền tới thành Đông Thắng tất sẽ khiến các phương diện càng thêm mất đi ràng buộc, từ đó ấp ủ thành đại họa. Nhưng mà hai người họ dù sao cũng là công thần từ tiền tuyến xuống, đại công chưa thưởng mà đã trừng phạt, tất sẽ khiến hai người không cam lòng, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến người khác cảm thấy y thưởng phạt bất công, quá coi trọng quyền uy của mình.
Đừng thấy sự tình không lớn, nhưng xử lý không tốt thì sẽ phiền phức thật. Nhưng ở chỗ Thẩm Mặc thì tuyệt không phải là vấn đề, y có thể khiến cho hai người cầu bị phạt, lĩnh quân côn mà cứ như chiếm được tiện nghi lắm vậy.
- Trước mặt ta mà còn vậy, có thể thấy trong thành Đông Thắng đã thành thế nào rồi.
Trên mặt Thẩm Mặc không hề có vẻ đắc ý, y nói với Vương Sùng Cổ:
- Thích Nguyên Kính mặc dù năng lực trị quân vô song, nhưng dù sao Đại Minh đã nhiều năm không có võ tướng làm thống soái, hắn lo áp lực trong triều đối với ta nên khó tránh khỏi thoải mái làm việc.
Rồi y cười khổ nói:
- Ngươi cho là Thích Nguyên Kính vì sao lại phái hai người họ trở về? Không phải là muốn ta giúp dọn dẹp một chút sao?
- Đại nhân và Thích tướng quân tin tưởng thông cảm nhau, tương lai nhất định lưu truyền thành giai thoại. - Vương Sùng Cổ cười nói.
- Đó cũng phải trước sau vẹn toàn mới được.
Thẩm Mặc buột miệng nói một câu không đầu óc, lại nghiêm mặt nói:
- Xem ra năm tới ta cần phải đến thành Đông Thắng trấn chỉnh cho hắn rồi. Không thể để cho đám kiêu binh hãn tướng làm nhiễu đại kế của chúng ta được.
- Còn bên Du Lâm bảo thì làm thế nào? - Vương Sùng Cổ cười khổ nói: - Hơn vạn dân phu, thuế ruộng mấy tỉnh, còn có loạn mệnh của Bắc Kinh, yêu cầu của Đông Nam, tính toán của Sơn Tây.
Minh thương ám tiến từ bốn phương tám hướng lo không xuể, không phải một tổng đốc tam biên như ta lo được.
- Ngươi đừng vội tự coi nhẹ mình. - Thẩm Mặc cười nói: - Phần lớn rắc rối ngươi đều có thể tự xử lý được, chỉ là không muốn giành danh tiếng của ta, vẫn giấu dốt mà thôi. Ta đi Đông Thắng cũng tốt, để lại cho người sân khấu mà thi triển. Bằng không khi luận công ban thưởng ngươi vẫn chỉ xếp sau. Nếu như không thể lập được uy tín, tương lai sao ta có thể giao trọng trách kinh lược tây bắc cho ngươi được?
- Đại nhân.
Vương Sùng Cổ biết Thẩm Mặc là người nghĩ sâu tính kỹ. Hắn nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể nặng nề gật đầu.
Lúc này, Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân đã ăn xong quân côn đang tập tễnh đi vào. Tố chất sức khỏe của hai người quả thật rất tốt, cũng không cần người đỡ, mông chỉ không ngồi được thôi.
- Lần này các ngươi chịu đánh giúp ta. - Thẩm Mặc bảo hai người nằm lên kháng, quân y đi qua xử lý vết thương cho họ, y ngồi đối diện hai người, nghiêm mặt nói: - Nhưng ta không nhận ân tình này của các ngươi, bởi vì các ngươi làm ta thất vọng quá.
- Nếu không, đại nhân lại đánh chúng tôi một trận nữa đi. - Hai người thần sắc buồn bã nói: - Chứ ngài nói như vậy, còn khó chịu hơn cả ăn quân côn.
- Nếu có thể khai thông được cái đầu gỗ của các ngươi thì ta cũng không ngại cho thêm mấy trăm gậy. - Thẩm Mặc cười lạnh nói: - Nhưng có hữu dụng không? Lời tận tình khuyên bảo ta còn nói ít hả? Trận này có ý nghĩa thế nào, các ngươi đã quên hết rồi sao?
- Không có...
Hai người lắc đầu nói.
- Nói xem. - Thẩm Mặc hạ lệnh.
- Đối với triều đình thì trận này có thể đánh ra an bình năm cho tây bắc, giúp triều đình hàng năm tiết kiệm một phần ba quân phí và lương thảo, có thể rút đi trọng binh kinh lược kế liêu, triệt để tiêu trừ uy hiếp của thiết kỵ Mông Cổ đối với Đại Minh, do đó khiến triều đình có thể buông tay phá cũ lập mới, mở ra bố cục Trung hưng.
Hai người ngươi một câu, ta một câu, thuộc lòng từng chữ đọc:
- Đối với quân nhân chúng ta thì nó càng có ý nghĩa phi phàm, thành tựu cá nhân công lao bất thế, được hưởng quan cao hiển hách, phong thê ấm tử. Cũng có thể khiến địa vị quân đội đạt được đề thăng lớn từ sau sự biến Thổ Mộc bảo. Đại nhân, chúng tôi nói có đúng không?
- Không sai lắm. - Thẩm Mặc gật đầu, hỏi: - Các ngươi có phải cảm thấy nhiêu đó còn chưa đủ phân lượng hay không?
- Đủ rồi, quá đủ rồi. - Hai người vội vàng lắc đầu, cảm thấy không đúng, lại cố gật mạnh đầu.
- Vậy vì sao không thể thu lại chút kiêu ngạo, nhỏ mọn, tật xấu đó của mình, chân thành đoàn kết, vượt qua một cửa này chứ hả?
- Đại nhân, chúng tôi chỉ là nhất thời nóng đầu, tuyệt đối không có lần sau đâu.
- Ta thấy không chỉ là nhất thời nóng đầu đâu? - Thẩm Mặc như ảo thuật cầm ra một sấp văn giản dày rồi trải trước mặt hay người nói: - Đây đều là nóng đầu hả? Ta thấy nên cần uống thuốc hạ nhiệt rồi đó.
Hai người vội vàng cầm lên xem, thấy trên mặt tường tận ghi lại mỗi một lần hai người xung đột từ khi đại quân xuất binh, cùng với phản ứng bọn họ thiên vị bao che khuyết điểm, và hậu quả dẫn tới...Nhìn hai người toát mồ hôi trán, thế mới biết Thẩm Mặc nếu muốn luận quân pháp với họ thật, đừng nói đánh mông, chém đầu cũng được rồi.
- Nội loạn trí suy, kiêu binh tất bại, đạo lý này ta không tin các ngươi không hiểu. - Thẩm Mặc thở dài nói: - Cái gọi là trống vang không cần dùng búa tạ, nếu không muốn có hậu quả gì thì tự tỉ mỉ suy nghĩ, sau này tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Ngày hôm sau khi ước định đội tham trú (đội xe ngựa, lạc đà), Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân hai người đúng giờ mang hai vành mắt thâm quầng xuất hiện ở trên giáo trường. Thẩm Mặc thấy họ đi đứng không trở ngại, chỉ thoáng có hơi chạng chân, y gật đầu ý bảo họ đứng ở cạnh mình.
Kèm với một tiếng pháo vang, con tham trú dưới sự chỉ duy của trú thủ toàn bộ tập kết trên giáo trường, Sau một trận hỗn loạn, các tham trú đều nằm quanh đại doanh, trên lưng đều xếp rương, lại đem nỉ lông thấm nước che kín. Hỏa thương thủ xếp ở sau trận tham trú, như có vài hàng Phật Lãng Cơ và Hỏa thương thủ nghiêm trận đợi địch, xa xa nhìn lại chỉ một màu đen, như một bức tường sắt.
Sau khi liệt trận, đội kỵ binh của Lý Thành Lương bắt đầu xung phong, vì đạt được hiệu quả, còn đốt mấy trăm dây pháo để có được hiệu quả như chiến trường. Nhưng đám lạc đà đã quen nghe bão cát đại mạc không động đậy chút nào, dù cho các kỵ binh lao tới trước, vung đao trảm rớt đầu mấy con tham trú thật cũng không khiến đà trận hoảng loạn, hơn nữa trú trận là sống, các trú thủ rất nhanh điều chỉnh trận hình, ở phía sau bổ sung chỗ hở. Nếu như là thật thì đội kỵ binh xông lên đó đã sớm bị thương pháo dần nát rồi.
Tiếp theo lại dựa theo yêu cầu của Hồ Thủ Nhân tiến hành thao luyện mười mấy hạng mục, khi thấy trời gần tối đen mới kết thúc. Thẩm Mặc hỏi Hồ Thủ Nhân đã la đến khàn giọng:
- Thế nào?
- Rất tốt, ngoại trừ chỉnh thể phối hợp còn chưa quen, các phương diện rất tốt. - Hồ Thủ Nhân nói: - Thao luyện một chút là có thể giải quyết.
Rồi hắn có chút khó tin nói:
- Không ngờ đám lạc đà này nghe lời vậy. Nếu là ngựa thì đã sớm loạn lên rồi, nhưng chúng nó không nhúc nhích tí nào.
- Bằng không, thương đội trên sa mạc lấy cái gì chống cự với bọn giặc cướp hung dữ?
Thẩm Mặc cười ra tiếng:
- Phải biết rằng, ngày hôm nay đã tập hợp được mấy đội tham trú ưu tú nhất khắp đại tây bắc. Toàn bộ ta giao cho ngươi đấy!
- Nhất định không phụ đại nhân giao phó! - Hồ Thủ Nhân trịnh trọng gật đầu nói.
Thời gian không đợi người, đà đội chỉ có thể huấn luyện ở trên đường. Hai ngày sau, Thẩm Mặc liền cùng Sách Nam Gia Thố tiễn đưa đội ngũ lên đường. Bên Hoàng Giáo thì dẫn đội là A Hưng lạt ma mới vừa từ Thanh Hải dẫn theo một nhóm Tạng y và y tăng tập trung từ Hoàng Giáo. Hắn phong trần chưa tắm lại muốn lên đường, khiến Thẩm Mặc cũng không khỏi cảm thấy kính phục sự cuồng nhiệt đối với tôn giáo của hắn.
Tiễn bước đại đội lạt ma đi rồi. Ngày hôm sau, Nặc Nhan Đạt Lạp cũng muốn xuất phát, Thẩm Mặc lại đưa tiễn.
Y vốn tưởng rằng Chung Kim Biệt Cát nhất định sẽ tránh mặt mình, ai ngờ nàng bận bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, cưỡi trên con ngựa trắn, như không có việc gì xuất hiện bên cạnh phụ thân, chỉ là mỗi khi ánh mắt chạm nhau, Thẩm Mặc đều có thể cảm thấy một trận lạnh ý.
Đưa ngoài thành dặm, thời khắc ly biệt đã đến.
Sau khi Thẩm Mặc và Nặc Nhan Đạt Lạp nói lời chia tay liền đứng ở bên đường nhìn theo hắn lên ngựa rời đi.
Lúc này một đôi chân dài động nhân trong đôi giày da hươu kẹp lấy bụng ngựa đi đến trước mặt Thẩm Mặc.
Bởi vì y đứng trên mặt đất cho nên hình thành cục diện nữ thượng nam hạ ngửa mặt lên nhìn, điều này làm cho Thẩm Mặc có chút xấu hổ, nhìn bốn phía, các vệ sĩ cũng biết mấy ngày trước có màn cự hôn, bởi vậy đều hứng thú đứng xem kịch, không ai tiến lên ngăn cản.
- Chung Kim Biệt Cát có điều gì muốn nói với ta à?
Tầm mắt của Thẩm Mặc đối diện với vòng eo của thiếu nữ, thật sự bất nhã; y nâng tầm mắt lên nhưng lại thấy trước ngực nàng ưỡn ra, không khỏi càng xấu hổ, đành phải đưa ánh mắt ra xa, không nhìn con ngựa hoang kiêu ngạo trước mặt nữa.
Sắc mặt Ô Nạp Sở lạnh lùng, chỉ liếc nhìn Thẩm Mặc, không có ý muốn trả lời.
- Ô Nạp Sở, không được vô lễ.
Thấy đốc sư đại nhân túng quẫn, Nặc Nhan Đạt Lạp vội vàng tiến lên giảng hòa:
- Tiểu nữ sống nơi hoang dã, không hiểu lễ nghi, đốc sư đại nhân chớ trách.
- Không sao. - Thẩm Mặc cười khổ nói: - Ta không có chấp nhặt với một tiểu cô nương đâu.
- Dối trá...
Hồng y nữ tử trên bạch mã hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Rõ ràng đang tức giận, nhưng sĩ diện không chịu thừa nhận?
Rồi nàng nhìn chằm chằm Thẩm Mặc nói:
- Chẳng lẽ người Hán các ngươi đều dối trá như thế?
- Cái này gọi là phong độ. - Thẩm Mặc cũng không biết nghĩ đi đâu rồi, lại thấp giọng phản bác.
- Phong độ là cái gì? Có thể cân hay bỏ vào l-on được không? - Ô Nạp Sở cười nhạo: - Mùa đông mà cũng nói phong độ cái gì, dối trá!
- Được thôi. - Thẩm Mặc cười khổ một tiếng, đành phải chịu thua: - Ta dối trá, Biệt Cát giáo huấn phải lắm.
Y thầm nghĩ đây thật là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, đường đường tể tướng Đại Minh lại bị một nữ tử phiên bang chèn ép thành như vậy, truyền ra ngoài sợ sẽ thành trò cười.
Song cũng chả có cách nào, xưa nay nữ tử và tiểu nhân rất khó chơi, huống chi còn là một nữ tử phiên bang?
Thấy y lặng lẽ không nói, Ô Nạp Sở như được ăn mật, miệng cười như hoa đỗ quyên nở đầy núi, nàng dùng đầu ngón chân khẽ hích Thẩm Mặc một cái. Trước đó nàng ngôn ngữ bất kính, bọn thị vệ còn có thể coi như không nghe thấy, nhưng hiện tại còn có động tác thì phải khác rồi. Bọn thị vệ đồng loạt giơ súng lên, hơn mười cây Long Khánh thức đều nhắm vào cô công chúa Mông Cổ không biết trời cao đất rộng.
- Đừng khẩn trương. - Ô Nạp Sở cười, giọng như chim sơn ca nói: - Ta chỉ biểu thị một chút cảm tạ, mặc dù bộ tộc ta rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, xét đến cùng đều là ngươi làm hại, hơn nữa lần này ngươi phái người cứu viện, tám phần mười cũng không phải hảo tâm gì. Nhưng nếu như chúng tôi có thể vượt qua cửa này, lại còn nhận cái tình đó của ngươi. Người khác nghĩ thế nào ta quản không được, nhưng chỗ ta thì sẽ xóa bỏ, không hận ngươi nữa là được.
- Vậy thì phải đa tạ Biệt Cát rồi...
Thẩm Mặc cười khổ nhéo mũi, hiện tại y chỉ trông mong cho nữ ôn thần này nhanh cút đi để kết thúc màn xã giao khiến y lúng túng này:
- Sắc trời không còn sớm nữa, nhanh lên đường thôi.
- Ngươi rất không được tự nhiên nhỉ.
Con mắt Ô Nạp Sở cong thành hai vầng trăng non, cười tủm tỉm nói:
- Xem ra là ghét ta thật, vậy ta an tâm rồi.
Nói xong nàng kẹp lấy bụng ngựa, bỏ lại một câu "Bạch nhất tư thái..." rồi đuổi theo đội ngũ rời khỏi.
Nặc Nhan Đạt Lạp vẫn ở bên cạnh lo sợ thấy sắc mặt Thẩm Mặc gần tái đi rồi, hắn nào dám dừng lại, cười gượng hai tiếng: - "Sau này còn gặp lại, sau này còn gặp lại..." rồi cũng vội vàng đánh ngựa đi.
Thẩm Mặc lặng nhìn bóng lưng hai cha con đi xa, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười khổ lắc đầu, rồi cưỡi lên con chiến mã Tiểu Lục Tử dắt qua.
- Đại nhân, "Bạch nhất tư thái" là ý gì vậy? - tiểu lục tử lấm la lấm lét hỏi.
- Gặp lại.
Thẩm Mặc thản nhiên trả lời, nhớ tới hình dạng quẫn bách lúc nãy của mình, lại cảm giác hết sức mới lạ, y liền không cảm thấy nàng kia đáng ghét nhiều nữa.
Nhưng đám người Tiểu lục tử cảm thấy rất là thất vọng, còn tưởng rằng là biểu lộ gì chứ.
Sao Thẩm đốc sư hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở lại để cho con bé hâm kia vứt bỏ như đôi giày rách thế nhỉ? Thực sự là khiến người không cam lòng.
Mặc dù về tới Du Lâm bảo, nhưng lòng của Thẩm Mặc lại đi theo cùng tham đội. Đội ngũ này một ngày chưa đến thành Đông Thắng an toàn, thì một ngày không thể yên lòng.
Thẩm Mặc mật thiết quan tâm đến động thái của tiền tuyến, biết đại quân tham trú mang theo hy vọng quả nhiên bị người Mông Cổ ban đêm tập kích sau ngày ra khỏi Định Sóc Bảo. Nhưng quân Minh sớm có chuẩn bị, dựa vào tham trận, dùng đạn cành thông rọi sáng chiến trường, hỏa thương và Phật lãng cơ cùng khai hỏa, lang tiễn và trường thương cùng múa, cộng thêm kỵ binh của Lý Thành Lương còn bưu hãn hơn cả kỵ binh Mông Cổ bảo hộ, đã từ từ đánh lui từng đợt tiến công của địch nhân.
Đánh cả một đêm, đợi đến khi hừng đông thì tiếng la giết trên chiến trường dần dần dừng lại. Người Mông Cổ thấy rõ không có lợi nữa, đành phải bỏ lại thi thể đầy đất mà rút lui.
Nhanh chóng kiểm kê chiến quả, bởi vì là Lý Thành Lương thu dọn chiến trường cho nên không có thương binh nào, chỉ tìm thấy hơn thi thể người Mông Cổ. Mà quân Minh trả giá trận vong hơn người, hơn người trọng thương... Nhưng trong đó đại thể là trú thủ không có kinh nghiệm chiến đấu, mà các lão binh của Phục Sóc quân chỉ thương vong chưa tới mà thôi.
Qua trận chiến này làm cho Hồ Thủ Nhân và Lý Thành Lương đều có chút hưng phấn, hiếm khi nhìn nhau một lần. Một người khen đối phương phòng thủ đủ nghiêm mật, một người khen đối phương kỵ binh đủ hung mãnh. Nhưng khi ý thức được thái độ của mình chuyển biến, hai người đều có chút ngại ngùng... Bọn họ biết, nếu không phải lửa giận của Thẩm các lão, khiến mình không dám làm việc bằng cảm tình, trận này cho dù thắng cũng không thể phối hợp tốt như vậy, tổn thất khẳng định phải lớn hơn nhiều.
Duy nhất khiến người đau lòng là tham trú kết trận đã bị người Mông Cổ chém bắn, sát thương hơn con... Thật ra phần lớn còn sống, nhưng trên đường hành quân nào có điều kiện cho chúng nó trị thương nghỉ ngơi? Chỉ có thể giúp chúng nó giải trừ thống khổ thôi.
Các trú thủ đem hàng hóa trên lưng các tham trú không thể đi được nữa chuyển dời đến trên người tram trú khác, sau đó chảy lệ cho chúng nó một cái thống khoái, đại quân liền tiếp tục đi tới.
Dọc theo đường đi, Hồ Thủ Nhân, Lý Thành Lương, còn có đầu lĩnh đà đội đều nắm chặt nghiên cứu làm sao dưới tiền đề không ảnh hưởng đến uy lực của đà trận mà có thể bảo hộ đà đội với mức độ lớn nhất. Nhưng người Mông Cổ không dám xuất hiện tại ban ngày, cho nên cải tiến hiệu quả thế nào thì phải đợi ngày sau kiểm nghiệm.
Buổi tối ngày hôm sau là cơ hội cuối cùng của người Mông Cổ rồi, bằng không buổi chiều ngày mai đà đội sẽ đến Đông Thắng. Ban đêm, ông trời như không giúp, mây đen ngâp trời, đen kịt như mực, tạo thành trắc trở rất lớn cho bên phòng thủ.
Không có gì bất ngờ khi quân Mông đã tập trung đại bộ phận binh lực thực hiện tổng tiến công đối với tham trú đội của quân Minh. Vì đối phó với loại đà trận khó chơi này, họ còn lôi ra cả hai mươi mấy khẩu pháo như bảo bối thu được của quân Minh.
Chuẩn bị mà đến quả nhiên có khác, hai mươi mấy khẩu pháo rống giận lên, phi đạn mang theo khói đặc, lấp lóe ánh lửa bay về phía đà trận của quân Minh, hơn điểu thương thủ cũng ở trước trận hướng về quân Minh mãnh liệt xạ kích. Hầu như cùng lúc đó, hỏa thương thủ của quân Minh cũng triển khai đánh trả. Mặc dù họ không có đại pháo, nhưng hỏa thương tân thức trong tay hoàn mỹ hơn nhiều so với hàng buôn lậu, tước đoạt được của quân Mông, tầm bắn vừa xa lại chính xác, vả lại tập trung hỏa lực chuyên bắn pháo thủ. Khai chiến không lâu thì đã có hơn pháo thủ quân Mông trúng đạn mà chết. May nhờ người Mông Cổ ít hoả pháo, mỗi khẩu pháo phân phối pháo thủ nhiều, chết bao nhiêu đều có người thay thế, vẫn bảo trì đại pháo không ngừng nghỉ.
Đêm tối trên cánh đồng tuyết, bờ sông Ô Lan Mộc Luân tiếng pháo ầm ầm, chấn mặt đất rung động kịch liệt, mấy chỗ ở doanh trại quân Minh đã bốc lửa, trong cơn gió Bắc nổ đồm độp, khói đặc cát bụi trên chiến trường xông thẳng trời cao, tiếng giết tiếng trống không dứt bên tai. Toàn cảnh khẩn trương kinh khủng... Nhưng trú trận của quân Minh cũng không bị công vỡ. Khó ở chỗ tham trú là sống, vài lần chính diện bị nổ tung, tham trú bị đánh máu thịt văng tung tóe, lập tức liền có trú thủ điều chỉnh bổ sung. Mãi đến khi người Mông Cổ tập trung toàn bộ hoả pháo công kích vào một điểm của quân Minh, điểu thương cùng cung tiễn tập trung xạ kích trú thủ, lúc này mới thấy hiệu quả.
Sau khi trả giá thảm trọng, đà trận của quân Minh rốt cuộc bị xé ra một chỗ hổng vài chục trượng, người Mông Cổ lập tức như sói thấy máu cao giọng tru lên, như thủy triều xông tới. Kèn lệnh trong doanh trại quân Minh lập tức vang lên, một vạn kỵ binh như thủy triều tuôn ra trước trận, lang nha bổng trong tay Lý Thành Lương chỉ về phía trước, điên cuồng hét lên:
- Chỉ tiến không lùi!
Các tướng sĩ đã sớm xoa tay, nóng lòng muốn thử liền cùng nhau giơ lên súng tam nhãn trong tay, đỏ mắt chờ quân Mông đến.
Bờ sông Ô Lan Mộc Luân lập tức hiện ra một trận huyết chiến dao sắc vật lộn!
Quân Mông chừng vạn, đều là dũng sĩ Mông Cổ tinh tuyển từ các bộ lạc, mỗi người tinh kỵ thuật, thiện đâm chém. Lại còn thêm bị đói cả mùa đông, đã sớm bị lửa giận thúc đẩy, hóa thành đàn sói đói thảo nguyên. Quân Minh nhân số tuy ít, nhưng là quân do thiên tài tướng lĩnh Lý Thành Lương dẫn đội, dưới huấn luyện ma quỷ của hắn không chỉ kỵ thuật và võ nghệ không chỉ không thua quân Mông chút nào, hơn nữa kết trận xung phong, tiến lui có bài bản, chiến thuật tố dưỡng phải cao hơn đối thủ. Vừa bắt đầu, quân Minh liền dùng súng tam nhãn áp chế xuống sự thô bạo của người Mông Cổ, còn phá trận địa ra một lỗ hổng. Lý Thành Lương quơ lang nha bổng thúc ngựa dẫn đầu, các tướng sĩ cũng xách súng tam nhãn đầy gai theo sát xông vào trận địa địch. Song phương như hai cổ thủy triều xông vào nhau, đại pháo và điểu thương lúc này đã không còn dùng được nữa, mỗi người trên chiến trường đều như hũ máu, chỉ dùng mũ giáp hay là nón nỉ để phân biệt. Chiến mã hí dài xông qua xông lại, Mã đao và Mã đao chạm nhau, ánh lửa văng tung tóe. Đầu người bị chém rớt xuống bị chân người móng ngựa đá lăn qua lăn lại, máu me chảy dài trên đất, rất nhanh đông lại thành một màu tím đen.
Song phương huyết chiến hết quá nửa canh giờ, Lý Thành Lương suất lĩnh bộ hạ như hổ điên giết hết đợt này đến đợt khác, làm cho người Mông Cổ có loại ảo giác như Mã vương gia đích thân tới. Nhưng mà chung quy địch đông ta ít, quân Minh rõ ràng cảm thấy cật lực, lực sát thương không bằng lúc đầu, thương vong ngày càng tăng.
Lý Thành Lương cũng bị thương, tranh thủ xoa vết máu trên lông mày, ánh mắt hắn nhìn ra hướng Bắc, thấy nơi đó vẫn không có động tĩnh gì, bèn chửi ầm lên:
- Thích Kế Mỹ, ngươi muốn hại chết lão tử hả?
Không biết có phải nghe được tiếng hắn chửi hay không, từ xa truyền đến tiếng hò hét rung trời động đất! Chiến trường đang kịch chiến thoáng chốc yên tĩnh lại, song phương đang chém giết nhịn không được nhìn theo hướng tiếng la, liền thấy một nhánh kỵ binh màu trắng đang từ mặt tuyết phương Bắc đánh đến.
- Con bà nó!
Lý Thành Lương cười mắng một tiếng, lại la to:
- Viện binh đến rồi, thất xích nam nhi kiến công lập nghiệp ngay tại lúc này, bao vây!
Quân Minh nghe được tiếng hô này, tức thì năng lượng tràn đầy, như phát điên điên cuồng vung chém. Quân Mông mặc dù nhiều người, nhưng thủy chung không làm gì được một vạn kỵ binh này, còn bị Phật Lãng Cơ trong đà trận của quân Minh phản kích mạnh mẽ, từ lâu đã không còn thấy hy vọng thắng lợi. Hiện tại thấy viện binh của quân Minh lại tới, tự nhiên càng nản lòng hơn, không để ý đến đầu lĩnh, đều thúc ngựa lui lại.
- Một đám phế vật!
Hoàng Đài Cát đốc chiến ở hậu phương thấy sắp chống không lại, chỉ có thể bực mình ra lệnh - "Hồi quân", không để ý tới đường đệ Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ mặt xám như tro tàn, dẫn theo bản bộ của mình rút khỏi.
- Các đệ đệ, nhanh phân công nhau hành động, thu gom bản bộ đi thôi! - Bái Tang mặt như bụi, hắn không cảm giác được chút hy vọng thắng lợi nào rồi.
Theo quân Mông thấy thì bên Lý Thành Lương tổn hao quá lớn, đã sớm tinh bì lực tẫn, bên Thích Kế Mỹ cũng điên cuồng chạy trong tuyết hơn dặm đến, đã thành nỏ mạnh hết đà, cho dù truy kích chẳng qua cũng chỉ làm bộ.
Nhưng mà họ đã đánh giá thấp hai người điên này, khó lắm mới không có Thích Kế Quang ràng buộc, đâu thể đơn giản bỏ qua dạy quân.
Hai người hạ đạt cùng mệnh lệnh, truy kích, không đến Hoàng Hà không ghìm ngựa! Ai không đủ lực thì tự động trở về, nhưng sau khi tập hợp đội ngũ bên cạnh Hoàng Hà, ngay tại chỗ luận công được thưởng thì coi như không hợp quy định.
Mệnh lệnh lưu manh này, các tướng sĩ đang mệt chết luôn mồm mắng cha chửi mẹ, nhưng đành phải cắn răng kiên trì, theo đại bộ đội mở đợt truy kích!
Đuổi, đuổi, đuổi, từ ban đêm đuổi cho tới hừng đông, từ sáng đuổi cho đến chiều. Chiến mã không chịu được, miệng sùi bọt mép bãi công, người đành phải xuống ngựa, lái xe trượt tuyết đuổi tiếp.
Người Mông Cổ nằm mơ cũng không nghĩ tới lại ăn trộm gà không được còn đụng phải hai con chó điên, một mặt vứt bỏ ngựa ôm lấy xe trượt tuyết, một mặt chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cai đùi.
Cứ như vậy một đuổi một chạy, tướng sĩ hai quân ngã lăn ven đường vô số kể... Mãi cho đến gần hoàng hôn thì người Mông Cổ không trốn nữa. Bởi vì bọn họ thấy được, khắp nơi là quân Minh liệt trận trước sông, phong tỏa gắt gao con đường mà họ nhất định phải đi qua.
Lúc này, quân Minh phía sau cũng đuổi tới, hình thành thế vây kín.
- Làm, làm sao bây giờ? - Bố Dương Cổ đảo tròng mắt hỏi nhị ca.
"..."
Bái Tang ngửa mặt nằm ở trên mặt tuyết, nhắm mắt giả chết:
- Thích làm gì thì làm...
Truyện convert hay : Lăng Thiên Chiến Tôn