Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 275: ngọc vỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian sau đó, mấy tòa soạn báo thành phố Đông Lâm thay nhau nói rất nhiều về vấn đề của huyện Ngũ Dương.

Thật ra rất nhiều địa phương đều tồn tại việc này việc kia, quan trọng là cấp trên thấy thế nào.

Báo chí tiết lộ cháu trai của bí thư huyện, Trưởng phòng quản lý đất đai, nhà ở đã lợi dụng chức vụ, mở một công ty bất động sản riêng. Sau đó, lợi dụng chức quyền trong tay, biến thành công ty đầu cơ bất dộng sản. Hàng năm, bạc trắng lóa chảy vào túi họ.

Con trai Tống Đức Hải vẫn đang học đại học, sớm đã cầm trước năm tiền lương, mang chỉ tiêu cán bộ đi học. Những người có hoàn cảnh giống như con trai Tống Đức Hải, mang tiền lương của bộ tài chính đi học, cũng không có gì là mới mẻ. Bọn họ được gọi là con ông cháu cha, sau khi tốt nghiệp lập tức được làm cán bộ cấp bộ.

Ngoài ra, chủ tịch huyện Ngũ Dương Bành Trường Niên, em trai của ông ta là Trưởng phòng quản lý đất đai, mở một công ty khai thác than ở huyện Ngũ Dương. Lên xe BMW, hút thuốc Gấu Trúc, người này có mười mấy cái nhà, cũng nuôi mấy em từ đến tuổi.

huyện Ngũ Dương, hiện tượng mua quan bán chức khá nghiêm trọng, nhất là cán bộ cấp của xã, thị trấn. Chỉ cần có tiền, muốn kiếm một cái chức vụ ở xã, căn bản là không có khó khăn gì.

Ngay cả cơ quan chính phủ của huyện Ngũ Dương, cũng trở thành nơi để người có tiền mua chức. Có rất nhiều con cái của người có tiền và họ hàng, thân thích của người có quyền, từng người từng người một đều được sắp xếp vào Công ty Điện lực, Công ty Than, cục Thủy lợi, cục Thuế ..v..v.. những đơn vị tốt ở địa phương.

Do bản báo cáo dài dằng dặc các vấn đề đó của huyện Ngũ Dương, hơn nữa từng vấn đề một đều bị phơi bày ra, một số người nóng vội lắm rồi.

Dương Mễ thường xuyên nhận được những cú điện thoại đe dọa, hoặc những bưu kiện đe dọa.

Tuy rằng việc Thư Á Quân thị sát mà khiến cho học sinh bị nạn đã qua rồi, nhưng ngày càng nhiều việc của huyện Ngũ Dương đã bị vạch trần, có rất nhiều mặt mờ ám. Thư ký Phạm lập tức mở một cuộc họp Đảng viên, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tào Lương Kỳ đích thân dẫn người đi huyện Ngũ Dương để điều tra những vụ này.

Vì thế, thành phố Đông Lâm lại dấy lên một luồng gió mạnh để chỉnh đốn tác phong hoạt động.

Ngay sau đó, Trưởng phòng tài chính huyện Ngũ Dương bị bắt giam, Trưởng phòng tài nguyên đất đai, và Trưởng phòngquản lý nhà ở- bất động sản đều thất thế. Toàn bộ huyện Ngũ Dương, một số vị cán bộ lớn xuất hiện những khoản tài sản không rõ nguồn gốc đều bị Ủy ban Kỷ luật bắt.

Tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp xác minh Tống Đức Hải và Bành Trường Niên có vấn đề, Bí thư Tào cũng suy xét tới sự ảnh hưởng của việc động trời lần này, vì thế cùng thương lượng với Bí thư Phạm, bắt to thả nhỏ, vấn đề không đặc biệt nghiêm trọng, tình tiết không quá tồi tệ, đều không truy xét.

Mặc dù như vậy, huyện Ngũ Dương vẫn còn có mười mấy vị cán bộ cao cấp sa lưới. Tống Đắc Hải và Bành Trường Niên cũng vì giám sát không nghiêm, đều bị giáng chức xử lý.

Hai nhân vật số một của huyện Ngũ Dương đều bị bắt rồi, vấp phải việc giáng chức xử lý, lãnh đạo huyện Ngũ Dương tiến hành một cuộc điều chỉnh lớn. Cũng ảnh hưởng rất lớn đến cả khu Đông Lâm. Rất nhiều người tự giác chấm dứt hành vi của mình.

Trong lần điều chỉnh này, Uông Viễn Dương được điều đến huyện Ngũ Dương đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện. Đường Vũ được điều đến huyện Ngũ Dương đảm nhiệm chức Trưởng phòng Công an, ở thành phố một vị Phó chủ tịch thành phố được điều đến Ngũ Dương huyện nhận chức Bí thư huyện ủy.

Kết cấu của thành phố Đông Lâm, lại một lần nữa xảy ra thay đổi, hai vị đắc lực thân tín của Thư Á Quân, lần này đều bị hủy diệt.

Mà Đường Vũ lần đầu tới huyện Ngũ Dương, liền dấy lên một lần nghiêm đánh, chỉnh đốn đội ngũ công an, tăng cường quản lý trị an địa phương.

Đã hơn một năm nay, Lê Quốc Đào đổ rồi, Đông Kiến Thành cũng đổ, Tống Đức Hải và Bành Trường Niên cũng bị giáng chức.

Vòng quay này, Thư Á Quân bị suy yếu hoàn toàn.

Bản thân không dễ gì mới đào tạo ra được vài người thân tín, từng người từng người bị người ta kéo xuống ngựa, mà Thư Á Quân cũng không rảnh bận tâm đến chuyện này rồi. Vì ông ta phát hiện ra gần đây trạng thái tinh thần của bản thân không tốt chút nào.

Nhất là sau khi ông ta sai em họ xử lý Tiểu Diệp, bóng dáng của Tiểu Diệp y như âm hồn không tiêu tan xuất hiện trong cuộc sống của ông ta. Khiến ông ta sợ hãi đến cùng cực, hơn nữa lại nghe được Tiểu Dung thường xuyên nhắc đến Phương Mỹ Lệ có phản ứng, càng làm cho ông ta thêm buồn bực bất an. Vì trước khi Phương Mỹ Lệ gặp chuyện không may, giữa bọn họ trải qua một lần cãi nhau kịch liệt. Sau đó Phương Mỹ Lệ đúng như ông ta dự đoán, xảy ra chuyện!

Cho nên, Thư Á Quân rất lo sợ Phương Mỹ Lệ sẽ tỉnh lại, nhưng ngày hôm đó ông ta tận mắt nhìn thấy nước mắt trên mắt của Phương Mỹ Lệ, Thư Á Quân liền hoảng thần rồi, ông ta không muốn ở lại trong ngôi nhà này nữa, nhưng lại sợ tin tức như thế này truyền đến tai người trong nhà họ Phương.

Sống trong sợ hãi và khủng hoảng, Thư Á Quân chậm rãi tiến đế gần bờ vực sụp đổ. Chỉ có vài tháng, từ trên người của Thư Á Quân, không thể nhìn thấy được cái khí phách hiên ngang , vẻ mặt hào hứng đó nữa. Thư ký Vương cảm thấy được Chủ tịch thành phố đã thay đổi rồi, thường xuyên nổi giận vô cớ trong phòng làm việc, tiếng đồ vật rơi vỡ bình bịch, khiến cho người ở ngoài như anh ta lúc nào cũng giật mình thon thót.

Ngày tháng hôm đó, một phụ nữ dùng khăn quàng cổ quấn kín mặt đến văn phòng làm viêc, người phụ nữ đó nói muốn gặp Chủ tịch thành phố. Lúc Thư ký Vương muốn giữ bà ấy lại thì bà ta đã vào Phòng làm việc của Chủ tịch Thư rồi.

Một cô gái dùng khăn che kín mặt thần bí tiến vào phòng làm việc của Chủ tịch, Thư ký Vương thần nghĩ trong lòng, Chủ tịch Thư có nhã hứng quá, không ngờ gọi cả đàn bà đến văn phòng làm việc.

Thời gian trước kia, Thư ký Vương đã nghe nói, có một số lãnh đạo thích cái giọng điệu này, trong phòng nghỉ của văn phòng, chơi đùa những thứ tương đối mới mẻ này.

Tin tức về vợ củaThư Chủ tịch xảy ra tai nạn, người của Ủy ban thành phố đều biết, Thư ký Vương liền nghĩ, phải chăng Thư Chủ tich nhịn không nổi, hôm nay muốn đổi món.

Không ngờ, nhưng suy nghĩ trong đầu chưa dứt, thì bên trong truyền đến tiếng kêu thất thanh hoảng sợ của Chủ tịch Thư.

- Ngươi--- Không được đến đây! Không được đến đây----

- Ha ha… Ha ha

Ngay sau đó trong phòng làm việc của Chủ tịch lại phát ra trận cười thê lương. Thư ký Vương biết chuyện không lành, lập tức xông vào, thời khắc xông xông vào, người đàn bà đó trong nháy mắt cười một điệu thê lương rồi từ cửa sổ nhảy xuống dưới.

Người của cô giống như một con chim lớn bay lượn trong không trung, cũng giống như một cánh diều đứt dây, chỉ nghe thấy một tiếng bụp.

Thư ký Vương vội vàng chay đến cửa sổ, chỉ thấy thân thể mệt mỏi của cô gái che mặt đó, nằm giữa vũng máu, trên mặt đất chảy rất nhiều máu, một vùng đỏ thẫm.

- Đừng qua đây, đừng qua đây.

Thư ký Mã lập tức quay người lại, chỉ thấy Thư Chủ tịch không ngừng khua tay, hoảng sợ đến mức chỉ thốt lên: “đừng lại đây, cô đừng lại đây.”

Tòa nhà chính phủ xảy ra chuyện, có người từ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố nhảy lầu.

Lập tức có rất nhiều người trong phòng làm việc chạy ra, có người không ngừng nhìn về phía cửa sổ tầng của Chủ tịch thành phố. Một chiếc khăn quàng cổ màu trắng vẵn mắc ở đó, trơ trọi bay phấp phới theo chiều gió.

Rất nhanh, đã có người báo cảnh sát, có vài xe cảnh sát bấm còi inh ỏi đi vào tòa nhà chính phủ. xe cứu thương cũng đến liền ngay sau đó, vị bác sĩ nhìn cô gái vừa nhảy lầu môt lúc rồi lắc đầu

- Đã tắc thở rồi.

Có vài phóng viên khiêng máy quay từ cửa Ủy ban nhân dân thành phố đi qua, nhìn thấy cảnh tượng đó, họ tất nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Khi họ khiêng máy camera chuẩn bị quay thì bị hai viên cảnh sát hình sự ngăn họ lại.

Trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố tập trung đông nghẹt người, họ nhìn thấy bộ mặt kinh dị của cô gái nhẩy lầu, phần nào đoán ra nguyên nhân bên trong. Cô gái đó rốt cục là ai? Vì sao lại từ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố nhảy xuống?

Cô ta làm vậy là có dụng ý gì? Cô ta muốn tuyên bố với thế giới này điều gì?

Một bộ mặt bị người ta cố tình hủy hoại, một cô gái chỉ độ hơn tuổi, một chiếc khăn tung bay trên cửa sổ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, khiến cho bầu trời nơi đó vô cùng nặng nề. Xảy ra vụ án nhảy lầu ở tòa nhà chính phủ, không phải là vụ án hình sự bình thường, có rất nhiều người không hiểu rốt cuộc là ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Trương Nhất Phàm đang ở bên ngoài làm công việc khảo sát, nhận được điện thoại của Chánh văn phòng, hắn lập tức nói với Liễu Hải:

- Quay về Ủy ban nhân dân thành phố.

Ngồi trong xe Liễu Hải và Tần Xuyên đều không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người nhìn thấy bộ mặt nghiêm trọng của Trương Nhất Phàm, trong lòng thầm suy đoán, không phải lại có chuyện gì xảy ra nữa chứ!

Qua một hồi lâu, Trương Nhất Phàm mới từ từ nói:

- Tiểu Diệp chết rồi!

- Tiểu Diệp chết rồi! Phản ứng của Liễu Hải mạnh nhất, như phản xạ có điều kiện đạp vào chân phanh, người trong xe lập tức theo quán tính đổ về phía trước. Tần Xuyên nhìn anh ta một cái, Liễu Hải xấu hổ nói:

- Xin lỗi, tôi…

- Không cần phải nói nữa, quay về trước đi!

Trương Nhất Phàm trong lòng cảm thấy vô cùng thương tiếc, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, vì cuộc đấu tranh tàn khốc này mà ngọc nát hương tàn.

Trương Nhất Phàm hầu như chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn thấy Tiểu Diệp dưới sự tác hợp của Giám đốc đài truyền hình Chúc, đi cùng với Thư Á Quân, sau đó giữa hai người xảy ra chuyện có thể đoán trước được.

Chỉ đáng tiếc, Tiểu Diệp gặp phải ác hổ Phương Mỹ Lệ, ý tưởng của bà ta là phá tan tất cả giấc mơ của cô, để cho cô từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, một bông hoa vừa chớm nở, đã tàn như thế đó.

Điều này không chỉ là sự đau xót của Tiểu Diệp mà còn là sự xót xa của cả xã hội.

Tiểu Diệp chẳng qua là trong hiện thực, muốn chứng minh giá trị của bản thân, nhưng đến cuối cùng, vẫn bị người ta đùa dỡn trong lòng bàn tay. Có người nói đàn ông muốn hơn hẳn mọi người, có rất nhiều cách. Nhưng đàn bà chỉ có thân thể của chính mình, họ là phái yếu trong xã hội, có khi vì cuộc sống, hoặc là vì một trong những lý tưởng trong lòng, không thể không làm những việc trái ngược với ý trí của bản thân.

Rất nhiều người đã thành công, cũng có rất nhiều người bị sa ngã. Nhưng bất kể là kết cục thế nào đi nữa, đều không thể không cúi đầu trước hiện thực trước mắt.

Chỉ là Tiểu Diệp dù sao cũng không ngờ tới, bắt đầu từ ngày quen Thư Á Quân, mới là sự khởi đầu của đau khổ. Bi kịch của cô cũng có thể nói là do Phương Mỹ Lệ một tay tạo ra, ngày hôm nay Phương Mỹ Lệ cũng trở thành người thực vật, có thể coi như đã bị báo ứng, mà dung mạo như hoa của Tiểu Diệp, cũng vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Riêng Thư Á Quân vì muốn thoát khỏi cô, còn muốn ra tay giết người, ép cô vào chỗ chết. Có lẽ, đây là nguyên nhân cô lựa chọn nhảy từ phòng làm việc của Chủ tich thành phố xuống chăng? Hoặc có lẽ, cô ta muốn tuyên bố với thế giới này sự xót xa của chính bản thân mình.

Tất cả đều kết thúc rồi!

Tiểu Diệp đã chết rồi, lỗi là do ai?

Giám đốc đài truyền hình Chúc khi làm chuyện đó, ông ta có nghĩ đến ngày hôm nay không?

Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ tới Lưu Hiểu Hiên, cũng không biết nên vui mừng cho sự may mắn của cô hay sự sáng suốt của cô. Thư Á Quân đã để ý đến Lưu Hiểu Hiên một thời gian rất lâu, nhưng Lưu Hiểu Hiên thường ngấm ngầm trốn tránh ông ta.

Nếu ngày đó chấp nhận Thư Á Quân là Lưu Hiểu Hiên, có thể cũng là kết cục hôm nay? Trong lòng Trương Nhất Phàm không tránh khỏi rùng mình, hắn nghĩ có phải vận mệnh mỗi con người trên thế gian thật sự đã được an bài từ trước.

Lưu Hiểu Hiên vì sự cố chấp của cô, sự kiên định của cô mà thoát qua khỏi kiếp nạn này.

Lẽ nào tất cả những việc này thật sự đều là do số phận trong chốn u minh đã sắp đặt sẵn rồi sao?

Trương Nhất Phàm từ trước đến nay không tin vào vận mệnh, hắn cảm thấy vận mệnh nằm trong tay của chính mình. Lưu Hiểu Hiên đã thay đổi vận mệnh của chính mình như thế, nếu không phải do sự sáng suốt lúc trước, nếu không thì người nhảy lầu ngày hôm nay không phải là Tiểu Diệp.

Câu chuyện của Tiểu Diệp, mang đến cho mọi người nhiều suy nghĩ sâu xa, cũng mang đến cho Trương Nhất Phàm sự trầm mặc vô tận.

Khi họ từ bên ngoài gấp gáp trở về, người ở cửa tòa nhà Chính phủ đã từ từ giải tán, chỉ đập vào mắt vết máu loang lổ dưới đất, còn có chiếc khắn quàng cổ trắng vẫn mắc tại cửa sổ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio