Quan Đạo Thiên Kiêu

chương 276: ly biệt thắng tân hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ ba sau khi Tiểu Diệp nhảy lầu, Trương Nhất Phàm nghe được tin Thư Á Quân đã phát điên.

Thư Á Quân điên rồi, tin tức này vừa lan ra, thì khiến cho rất nhiều người khó hiểu.

Hào hoa phong nhã, Thư Á Quân đang ở độ tuổi hừng hực nhất, tại sao đột nhiên lại phát điên chứ? Thư Á Quân đến hôm nay, mới ngoài ba mươi tuổi, đang giữ chức Chủ tịch thành phố, vẫn chưa được nửa năm.

Rất nhiều người nhạy bén bắt đầu suy đoán, Chủ tịch tiếp theo của thành phố Đông Lâm sẽ là ai?

Trương Nhất Phàm là phó Chủ tịch huyện thường trực, nên tạm thời tiếp quản tất cả công việc thường nhật của văn phòng chính phủ thành phố Đông Lâm. Ngày bảy tháng sáu, là ngày sinh nhật của phó bí thư Đổng. Là sinh nhật của cha vợ tương lai, hắn có bận rộn đến mấy cũng không dám bỏ lỡ.

Buổi chiều cùng ngày đã sớm nhanh chóng trở về tỉnh thành, ít nhất đã hơn một tháng không trở về tỉnh thành, căn nhà nhỏ là nơi thuộc về hai vợ chồng hắn, Trương Nhất Phàm đã gọi điện thoại trước cho Đổng Tiểu Phàm:

- Bà xã, anh đang trở về tỉnh thành, em ở nhà đợi anh nhé.

Đổng Tiểu Phàm cau có trả lời:

- Anh về trước đi, em còn một số việc cần phải giải quyết.

- Có nghe nhầm không, ông xã trở về, cũng không thèm đón tiếp, bận cái gì mà bận chứ?

Trương Nhất Phàm rất buồn bực, không hiểu cô ta tại sao lại như vậy, nghe giọng điệu thì hình như có vẻ không hài lòng. Điều này cũng khó nói, ngồi chặng đường hơn hai tiếng đồng hồ, chính mình cũng không ngờ đã hơn một tháng không quay về rồi.

Thẩm Uyển Vân thì ngược lại đã lén lút chạy đến đây ăn vụng hai lần, sau đó lại lặng lẽ trở về. Đổng Tiểu Phàm bởi vì công việc càng ngày càng bận rộn, nên chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đó.

Lần trước chẳng dễ dàng gì có tâm sự, gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm trở về, đúng lúc đó Trương Nhất Phàm vì việc của huyện Ngũ Dương nên bận tối mắt tối mũi, nên không về được, không ngờ rằng Đổng Tiểu Phàm vẫn còn để bụng chuyện này.

Cô nàng này giận dỗi rất vô cớ, Trương Nhất Phàm đành phải thay đổi chiến thuật:

- Hôm nay là sinh nhật của cha, em không về sớm một chút mà ở lại văn phòng làm gì?

Đổng Tiểu Phàm nhìn đồng hồ:

- Em vẫn còn nửa tiếng nữa mới về được.

Trương Nhất Phàm mừng rỡ:

- Vậy anh về nhà trước, ở nhà đợi em về đấy.

Đã lâu rồi không về thế giới riêng của hai người, Trương Nhất Phàm không khỏi có có chút bồi hồi trong lòng, mỗi một người đàn ông đều có lúc cao trào, Trương Nhất Phàm e rằng cũng đến thời khắc này rồi.

Nhất là nghĩ đến thân thể nõn nà kia của Đổng Tiểu Phàm, còn bị mình phát hiện ra bộ ngực càng ngày càng đồ sộ, hắn cảm thấy nơi đó của mình đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Đợi Liễu Hải đưa hắn đến dưới lầu, Trương Nhất Phàm hỏi anh ta:

- Có lên nhà ngồi một chút không?

Liễu Hải rất hiểu tâm tư của lãnh đạo, lắc đầu lia lịa, nói rằng mình còn có việc riêng, không muốn làm phiền anh. Trong lòng Trương Nhất Phàm biết rõ, thật ra anh ta chẳng có việc riêng gì hết, chẳng qua là không muốn làm phiền mình và Đổng Tiểu Phàm mà thôi.

Vẫn là đàn ông hiểu đàn ông, Trương Nhất Phàm càng ngày càng thích tên tiểu tử Liễu Hải này, vì thế, hắn cũng không làm bộ, bảo Liễu Hải cẩn thận một chút, sau đó thì bước vào thang máy.

Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa tự động mở ra, Đổng Tiểu Phàm đã đứng ở cửa cười toe toét. Trương Nhất Phàm mừng rỡ, lập tức nhảy bổ tới ôm chầm lấy Đổng Tiểu Phàm hôn tới tấp.

Đổng Tiểu Phàm đấm hắn mấy cái:

- Muốn chết àh, cửa còn chưa khóa mà.

- Không sao, cha vợ thì có gì mà sợ?

Trương Nhất Phàm vừa nói, vừa giơ chân đá cửa khép lại.

Sau đó hắn ôm ngang eo Đổng Tiểu Phàm, đi về phía ghế So-fa.

- Đừng…

Đổng Tiểu Phàm đã biết ý đồ của hắn, giãy dụa kêu kên, Trương Nhất Phàm đâu có để ý nhiều như vậy, một nụ hôn sâu thật sâu! Người ta nói ly biệt thắng tân hôn, ngay cả cậu nhỏ dường như cũng biết, tối nay có thịt ăn, nó cũng ra sức khác thường, đội cái mền của Trương Nhất Phàm lên, như muốn xé rách nó ra.

Đổng Tiểu Phàm bị hắn hôn đến mức cảm thấy khó thở, rồi cũng từ từ tiếp nhận nụ hôn của hắn, cô nàng không còn giẫy dụa nữa mà cả người mềm ra trên ghế So-fa, mặc cho Trương Nhất Phàm giở trò.

Cái tên xấu xa đáng chết này, vừa về đã không tha cho mình, phản ứng bản năng của cơ thể, khiến cho Đổng Tiểu Phàm không còn sức đâu mà phản kháng.

Trương Nhất Phàm cũng không kiêng dè gì nữa cứ thế mà xâm nhập vào những nơi thuộc lãnh thổ của mình trên cơ thể Đổng Tiểu Phàm, hắn càng ngày càng tỏ ra thích cách hành sự này, sau khi xa cách lâu ngày gặp lại, càng tăng thêm sự hưng phấn gấp bội, không thể nào kìm chế được.

Đầu lưỡi ở trong miệng Đổng Tiểu Phàm, ra sức phát huy tính ưu việt của mình, khiến cho Đổng Tiểu Phàm kìm lòng không được rên lên khe khẽ, hai tay không chịu để yên, vén chiếc áo mùa hè mỏng manh của cô nàng lên, tiện tay cởi luôn chiếc áo lót màu đen đang mặc ra.

Ném sang một bên!

Trong phòng khách một đường cong màu đen quét qua, mang theo nội y ấm áp của người đẹp, rơi xuống một xó xỉnh nào đó trong im lặng.

Đổng Tiểu Phàm sợ hãi kêu lên một tiếng, cô nàng không ngờ rằng Trương Nhất Phàm lại nhanh tay như vậy, thậm chí mình không cảm giác được rằng, áo lót cũng bị hắn cởi ra rồi. Đôi tay như xuất quỷ nhập thần, có phải ở trước mặt những cô gái khác cũng lẹ làng như vậy?

Trương Nhất Phàm sắp sửa cởi quần của cô nàng, Đổng Tiểu Phàm cuối cùng cũng chặn đôi tay lại, tinh quái nói:

- Đi tắm trước đã!

- Không cần đâu! Anh đã kìm nén lâu như vậy rồi, còn tắm cái gì mà tắm.

Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra:

- Đi đi mà! Mới đi xa về, không tắm thì hôi lắm.

Trương Nhất Phàm có chút bất mãn, đành phải cố kìm nén, tuy nhiên hắn vẫn chưa chịu buông Đổng Tiểu Phàm:

- Tắm chung nhé bà xã!

Đổng Tiểu Phàm như dở khóc dở cười, cô nàng thấy Trương Nhất Phàm sao lại giống đứa trẻ thế này, cũng không biết hắn ở bên ngoài làm phó Chủ tịch thành phố, trước mặt người khác không biết sẽ có bộ dạng gì.

Đổng Tiểu Phàm khuyên vài câu:

- Ngoan nào, để dì giúp cháu đi lấy quần áo nhé.

Trương Nhất Phàm hết chỗ nói, lại còn dì nữa? Hắn trợn mắt nhìn Đổng Tiểu Phàm, bây giờ không tắm cũng không thể chiều theo em được. Không nói hai lời, ôm lấy Đổng Tiểu Phàm bước vào phòng tắm.

- Tức thật, sáng nay em đã tắm qua rồi.

Đổng Tiểu Phàm thở hổn hển đấm Trương Nhất Phàm mấy cái, nhưng vẫn để Trương Nhất Phàm cởi sạch đồ của cô nàng.

Hai người nằm trong bồm tắm, Đổng Tiểu Phàm vẫn còn giận, Trương Nhất Phàm liền nhéo cái miệng nhỏ xinh của cô nàng:

- Làm gì vậy, hôm nay là sinh nhật cha mà, tại sao em lại không vui.

Đổng Tiểu Phàm liền nói:

- Em thấy là không nên đi, cha đâu có thời gian mà dự sinh nhật cùng bọn mình.

Trương Nhất Phàm chỉ biết rằng, có phải chú Đổng sẽ đi cùng Liễu Mỹ Đình không? Liễu Mỹ Đình sớm đã đến tỉnh thành, dường như đã được chú Đổng sắp xếp ở đâu đó rồi, nghĩ đến chú Đổng nạp thiếp ở ngoài, Trương Nhất Phàm không nén nổi muốn cười.

Hai người tắm xong, Trương Nhất Phàm giúp cô nàng lau khô người, sau đó bế cô vợ nhỏ có lên lầu hai. Sau khi vào phòng, nhìn thấy cái giường lớn lâu ngày không dùng đến, Trương Nhất Phàm máu huyết lại sôi sùng sục.

Ngay lúc này, phát huy không có thất thường, nếu nói lúc bình thường cách một khoảng thời gian quá lâu, thì rất dễ dẫn đến tình trạng hỗn loạn. Trương Nhất Phàm ở bên cạnh cô vợ nhỏ phấn đấu gần một tiếng đồng hồ, trong lòng hắn thầm cảm ơn Thẩm Uyển Vân, vẫn là cô gái này tốt, có tính toán trước.

Nếu mấy ngày trước, Thẩm Uyển Vân không chạy đến thành phố Đông Lâm lén lút ăn vụng một bữa, thì phỏng chừng như tối hôm nay chắc chắn không có mạnh mẽ như vậy. Đổng Tiểu Phàm rất kinh ngạc nhìn hắn ta, cảm thấy có chút gì đó không thể tin được.

Thấy Đổng Tiểu Phàm nhìn mình với ánh mắt ngây thơ, Trương Nhất Phàm có cảm giác hơi chột dạ. Dù sao hắn đã ăn vụng sau lưng cô vợ nhỏ rồi. Cũng may kinh nghiệm của Đổng Tiểu Phàm về phương diện này, nếu so với các cô như Thẩm Uyển Vân thì vẫn còn kém xa.

Dù sao, Thẩm Uyển Vân cũng đã gắn bó với hắn hai năm rồi.

Hai người nằm ở trên giường một lúc, Đổng Tiểu Phàm nằm bò trên người hắn, khuôn mặt đỏ hồng, đột nhiên há mồm cắn một cái vào ngực Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đau đến nỗi chỉ biết la áh một tiếng, Đổng Tiểu Phàm hung hăng nói:

- Anh kêu cái gì, không yêu em àh!

Trương Nhất Phàm đổ cả mồ hôi, đột nhiên nhớ lại câu chuyện trắc nghiệm tình yêu kia. Tự nhiên lại không vui! Lại một lần nữa vác đá đập vào chân mình, Trương Nhất Phàm rất hối hận, tại sao lúc đầu lại đưa ra chủ ý này, cùng với cô nàng chơi trò trắc nghiệm tình yêu chứ?

Thấy bộ dạng không hài lòng của Đổng Tiểu Phàm, hắn vội giải thích:

- Vừa rồi tình thế cấp bách, có cái gì đâm sau lưng anh, hình như là cái dây kéo của cái gối đâm anh.

Đổng Tiểu Phàm nghi ngờ nhìn hắn:

- Vậy lần này không tính, lại lần nữa!

Nói xong, cô nàng lại há mồm ra cắn Trương Nhất Phàm một cái nữa.

- Ah…

Đổng Tiểu Phàm rất kỳ lạ, rất ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn:

- Anh kêu cái gì? Em đã cắn đâu!

Trương Nhất Phàm đau khổ nói:

- Xin em đấy, đừng hành hạ anh nữa được không?

- Không được! Trừ phi anh nói yêu em.

Đổng Tiểu Phàm phồng miệng, hung hăng nói.

- Anh yêu em! Cô vợ nhỏ của anh!

Trương Nhất Phàm lặng yên quan sát cô nàng:

- Anh xin thề, anh mãi mãi yêu em.

- Có thật không? Vậy em thử lại nhé!

Đổng Tiểu Phàm lại há mồm ra cắn một lần nữa, Trương Nhất Phàm lập tức nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, chuẩn bị chu đáo, nhưng đợi đến nửa ngày, mà không thấy Đổng Tiểu Phàm có động tĩnh gì, hắn liền mở to mắt ra nhìn cô nàng.

Đổng Tiểu Phàm đột nhiên mỉm cười, cô nàng thở dài thườn thượt:

- Người ta đều nói, tin tưởng đàn ông đáng tin không bằng tin rằng heo mẹ có thể leo cây. Thôi bỏ đi, em sớm không trông cậy anh có thể vì em mà giữ gìn sự trong sạch của mình.

Nghe Đổng Tiểu Phàm nói câu này, Trương Nhất Phàm mới biết cô nàng đang ghen. Lẽ nào cô nàng đã nghe được điều gì chăng? Hay cô nàng đã phát hiện ra cái gì rồi?

Trương Nhất Phàm ngồi xuống, châm một điếu thuốc, một tay vuốt ve cơ thể mịn màng của Đổng Tiểu Phàm. Hắn phát hiện ra cơ thể cô vợ nhỏ càng ngày càng quyến rũ khiến người khác không kìm lòng được. Nhất là bộ ngực kia, phát triển càng mơn mỡn, thật sự là người ta thích thú.

Đổng Tiểu Phàm phát hiện ra ý đồ của hắn.

- Anh nhìn cái gì? Đáng ghét.

Sau đó cô nàng kéo tấm chăn che lên người.

- Tối nay mua quà gì tặng cho cha?

Trương Nhất Phàm hỏi.

- Anh là con rể, vấn đề này em không biết đâu.

Trương Nhất Phàm cảm thấy nhức đầu, nếu chú Đổng còn trẻ, thật sự không biết tặng gì cho ông ấy. Tặng tiền thì quá dung tục, mà người ta cũng đâu có thiếu tiền. Lại là người nhà của mình, tặng tiền lại càng không có ý nghĩa.

Nếu nói chú Đổng có thiếu, thì chỉ thiếu về mặt tình cảm mà thôi. Nhưng hiện tại ông ta đã kiếm được tình yêu của mình, vấn đề này không cần lo lắng. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, chú Đổng đã từng này tuổi, thật sự mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng chính là tình thân.

Đổng Tiểu Phàm chính là sự ủy thác lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy, Trương Nhất Phàm suy xét một lúc, cuối cùng quyết định với Đổng Tiểu Phàm sẽ đi mua cho ông ấy hai bộ quần áo, sau đó thì ăn với ông ta một bữa cơm.

Bình thường Trương Nhất Phàm tổ chức sinh nhật cho cha mình cũng chính là sự đãi ngộ này, kỳ thật, cũng giống như chú Đổng, bọn họ là những người đã đạt được tới cảnh giới như hiện nay, trên cơ bản đã là định tính. Ngoài một thành tích đạt được trong chốn quan trường, những thứ khác đã không còn sự mê hoặc gì quá lớn.

Dù sao bọn họ đều là cán bộ cấp tỉnh, so với cấp dưới thì tố chất của những người đó hoàn toàn không giống nhau.

Hai người nghỉ ngơi một lát, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền đứng dậy mặc quần áo. Đổng Tiểu Phàm vẫn còn lười biếng nằm trên giường, Trương Nhất Phàm vỗ vào mông cô nàng bảo:

- Dậy đi nào, con sâu lười.

Đổng Tiểu Phàm nũng nịu:

- Em không phải!

- Thế em muốn làm gì?

- Hôn em một cái!

Nha…Đổng Tiểu Phàm vẫn nằm im trên giường, Trương Nhất Phàm kéo cô nàng dậy:

- Nếu không nhanh thì lại đến trễ đấy.

Đổng Tiểu Phàm vểnh miệng:

- Anh mặc quần áo cho em.

Trương Nhất Phàm thấy nhức đầu, từ trước giờ chỉ có đàn ông cởi đồ phụ nữ, có thấy đàn ông mặc đồ cho phụ nữ đâu? Trừ phi anh ta ngốc. Đàn ông cởi đồ phụ nữ, tự nhiên vì cái kia, nhưng vì phụ nữ mà mặc quần áo thì lại là vì cái gì?

Nhưng mà trước mặt Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm lại rất kiên nhẫn, kiếm tới kiếm lui, kiếm chẳng thấy áo lót ở đâu? Hắn cười gian xảo nói:

- Hay là không mặc áo lót nhé?

Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, tự mình chạy đến bên tủ đồ lấy bộ đồ lót ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio