Sự việc bệnh viện đã đòi phong bì của người nhà bệnh nhân đã bị đưa ra ánh sáng, hơn nữa lần này lại ảnh hưởng trực tiếp đến các viên quan chức chính phủ quản lý mảng này. Có người tung ra thì sẽ có người đi ngăn chặn, một số người liền ngồi không yên nữa. Mà các dũng sĩ của giới truyền thông thì lại càng điên cuồng bới móc tin tức.
Vì thế, lại càng có thêm nhiều tin tức bị bại lộ. Chuyện Đường Vũ đánh người, cũng từ đó trở thành một việc tốt. Kỳ thật, những chuyện đó ở trong bệnh viện đã có rất rất nhiều thị dân cũng từng phải chịu cái cảnh như vậy, nhưng có oan mà không dám khởi tố.
Xã hội hiện nay, đi khám bệnh thật khó khăn, dân chúng đã chịu sự khổ nhục này đã lâu rồi. Trương Nhất Phàm từ lâu đã muốn mượn một cái cớ gì đó mà vẫn không tìm thấy cơ hội.
Vốn dĩ giới truyền thông đưa sự việc này phơi bày ra trước ánh sáng, rất nhiều nơi đều tồn tại một cách phổ biến tình trạng này. Đối với bệnh viện mà nói, thì đó đã trở thành một việc quá đỗi bình thường rồi. Nói xấu thì là nói đến phẩm chất đạo đức của tay bác sĩ phẫu thuật đó, đã ăn bẩn, dạ dày quá to, ăn tạp, trông thấy tiền thì mắt sáng lên, đợi đến khi sản phụ không thể chịu đựng được nữa mới bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Nhưng lúc này đây, thì đứa bé trong bụng đã không còn sống nữa. Bọn họ biết được việc này liền đổ vạ cho bệnh nhân do xuất huyết quá nhiều nên chỉ có thể cứu được một trong hai người. Đương nhiên thì gia đình nào trong trường hợp như vậy sẽ phải lựa chọn cứu người mẹ.
Thật ra thì chuyện này có thể che đậy đi được, nhưng không ngờ lại động đến một người tính tình nóng như lửa, lại xuất thân là con nhà võ như Đường Vũ, bị gã đánh cho một trận còn chưa đủ, lại con đập nát đại sảnh quầy thu phí của bệnh viện. Nên đến viện trưởng cũng bị liên đới trong sự việc này, hiện bị cách chức để điều tra.
Trong cái ngành nghề này thì chuyện ở bệnh viện Nhân dân chỉ là một góc nhỏ trong cả một quả núi lớn. Nhưng có điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, đó chính là trong toàn bộ sự việc, Trương Nhất Phàm vẫn không hề lên tiếng. Có người đã âm thầm suy đoán, liệu có phải do Đường Vũ đã quá kích động, quá lỗ mãng, chính vì thế mà Chủ tịch thành phố Trương mới không nói năng gì, để cho người khác lại nói rằng hắn bao che cho Đường Vũ.
Đúng là Trương Nhất Phàm không hề có hành động gì cả, mà chỉ âm thầm ám hiệu cho Dương Mễ, khiến cho tòa soạn báo không ngừng truy tung đưa tin, không ngừng tiếp tục đào bới tin tức, vén bức màn đen tối đó lên, đến khi nào đào cho ra hết bọn người có liên quan mới thôi.
Một tuần sau khi sự việc xảy ra, buổi tối giờ, Trương Nhất Phàm đang ngồi ở nhà xem ti vi.
Dương Mễ gọi điện thoại tới, cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch thành phố Trương, tối nay ngài có thời gian không? Liệu tôi có thể làm phiền ngài mấy phút được không, tôi có chuyện quan trọng muốn được báo cáo với ngài.
Từ sau khi Trương Nhất Phàm đưa Dương Mễ về tòa soạn báo của thành phố, lúc nào trước mặt hắn Dương Mễ cũng đều cẩn thận như vậy, không dám khoe khoang, quyến rũ gì cả. Mỗi lần cô ta đến gặp Trương Nhất Phàm, đến trang điểm cũng không dám trang điểm, tìm mọi cách khiến cho mình bình thường hơn một chút.
Dương Mễ là một người thông minh, biết rằng có được cây đại thụ như Trương Nhất Phàm thì sau này cô ta không cần phải dùng thân xác của mình để đi đổi lấy mọi thứ mà mình hằng mong ước nữa. Cô ta tin rằng chỉ cần làm tốt mọi việc mà Trương Nhất Phàm dã dặn dò, giao phó thì sau này muốn ăn hương hoa, ăn sung mặc sướng thì cũng không thành vấn đề.
Anh rể Lý Trị Quốc chính là một nhân chứng sống sờ sờ ra đó, vì thế, trong mọi việc mà Trương Nhất Phàm dặn dò, giao phó, cô ta đều ra sức làm. Hôm nay cô ta lại đi đào được một tin tức vô cùng quan trọng, tìm được một người trong nội bộ bệnh viện.
Người này là bác sĩ Phó chủ nhiệm Bệnh viện hân dân thành phố, vì thấy những sự việc đó vô cùng chướng tai gai mắt, nên lương tâm của ông ấy không thể nhịn nổi, ông ấy quyết định dũng cảm đứng ra lên tiếng, muốn xé toạc bức màn đen tối của bệnh viện ra cho mọi người cùng biết.
Hiện tại những gì mà đài truyền hình đưa tin chỉ là những tin tức bề nổi của bệnh viện mà thôi. Còn có vô cùng nhiều những sự kiện mà khiến cho người nghe phải rùng mình. Nếu không phải là người của trong ngành thì tuyệt đối họ không bao giờ có thể hiểu được.
Bởi vậy, sau khi Dương Mễ tìm đến vị phó chủ nhiệm này liền quyết định thông báo tin tức này cho Trương Nhất Phàm biết. Khi nghe cuộc điện thoại của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm liền biết cô ta lại đào bới được tin tức gì mới, chính vì thế hắn cho gọi mình Dương Mễ đến.
Không đầy phút sau, Dương Mễ đã xuất hiện tại Ủy ban nhân dân thành phố. Sau khi bấm chuông, Trương Nhất Phàm liền nhìn thấy một khuôn mặt mộc của Dương Mễ, hắn liền không khỏi sửng sốt, không ngờ Dương Mễ cũng có lúc không trang điểm.
Đây là lần thứ hai một mình Dương Mễ đến chỗ này, cô ta tự đi rót nước. Nhà của Trương Nhất Phàm ở Ủy ban nhân dân thành phố này ngoài hắn ra, vẫn đơn giản như trước kia, không có người giúp việc nên cô ta cũng không bao giờ dám tơ tưởng vị Quyền Chủ tịch thành phố này sẽ đi rót trà cho mình.
Bưng chén trà lại ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, cô ta mặc một đôi tất da chân dài rất gợi cảm, có vẻ xấu hổ khép lại một chút. Trương Nhất Phàm chú ý thấy động tác đó, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi:
- Gần đây có tiến triển gì không?
Dương Mễ lúc này mới lấy quyển sổ ra, báo cáo lại toàn bộ tình hình mà mình đã tìm hiểu được cho Trương Nhất Phàm.
Hóa ra những tin tức nội bộ trong bệnh viện khiến cho người nghe rợn cả người, hơn nữa còn rất nhiều chuyện mà những người ngoài ngành không thể nhìn thấy được. Bệnh viện có quy định, mỗi một bác sĩ mỗi một tháng phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ thì mới có thể lĩnh được số lương như thế.
Thu nhập của mỗi bác sĩ có liên quan trực tiếp đến chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ của họ. Cũng có thể nói, những bác sĩ vượt quá định mức chỉ tiêu cũng có thể được trích phần trăm tương ứng với định mức vượt đó.
Chính vì thế mà khiến cho các bác sĩ khi khám bệnh cho bệnh nhân, không có bệnh cũng bảo có bệnh, bệnh nhẹ thì nói thành bệnh nặng. Chỉ là cảm nhẹ thông thường, vài đồng tiền thuốc là khỏi nhưng bọn họ không nói nhiều, mà lập tức chém không nương tay.
Đặc biệt là những bệnh thông thường của trẻ con như cảm mạo, tiêu chảy, thì nếu không điều trị một tuần thì còn lâu mới chữa khỏi. Dương Mễ cũng tìm hiểu được từ vị Phó chủ nhiệm bệnh viện đó, quy định của bệnh viện, đó là bất cứ người lớn hay trẻ con bị cảm cúm, thì ít nhất cũng phải nằm một tuần, vì thế mà một số bác sĩ đã tìm mọi cách để lưu giữ, níu kéo những người bệnh này lại.
Trước ba ngày, mỗi ngày sẽ cho bệnh nhân một ít nước muối sinh lý, ba ngày sau, mới từ từ dùng một số thuốc nam. Điều đó có nghĩa, cùng một loại bệnh cảm cúm, thì ở những trạm y tế nông thôn có thể chỉ dùng hai lọ nước muối sinh lý là có thể chữa khỏi bệnh, còn khi đã đến bệnh viện lớn sẽ phải điều trị mất một tuần.
Hơn nữa phương án này lại được đại bộ phận các bệnh viện đều chấp thuận, và nó nhanh chóng trở thành một nhận thức chung. Kéo dài thời gian chữa bệnh, tăng viện phí của bệnh nhân, đó chính là thủ đoạn thường dùng nhất của họ.
Thứ hai, rất nhiều bác sĩ khi kê đơn thuốc đã cố gắng tìm những loại thuốc có giá cả cao. Bệnh viện cũng đã đưa ra một nguyên tắc đối với các bác sĩ chủ trị, chẳng hạn như bệnh phụ khoa thì phải kê nhiều thuốc tiêu viêm. Hiện nay thì mấy người chị em phụ nữ nào mà không bị viêm nhiễm? Chẳng cần biết là ai, cứ đến bệnh viện thì cô ta liền trở thành bệnh nhân. Mà thuốc tiêu viêm thì làm sao mà có gây chết người được, chỉ có tác dụng tốt chứ không thể có tác dụng xấu được.
Thứ ba, người già thì phải kê nhiều loại thuốc bổ. Hiện nay điều kiện cuộc sống của nhân dân đã được nâng cao lên đáng kể, có người già nào mà không sợ chết cơ chứ? Uống thuốc bổ vào cũng không thể gây chết người được, có thể kê bao nhiêu được thì cứ kê, không cần phải sợ không có ai mua.
Thứ tư, đối với những bệnh nhân cần phải phẫu thuật, thì trong quá trình phẫu thuật phải tận dụng hết sức các loại thuốc nhập khẩu, không được sử dụng thuốc do nước mình sản xuất. Cho dù vấn đề có nhỏ cũng phải dọa cho họ thấy bệnh tình vô cùng trầm trọng, có thể gây chết người. Chẳng cần biết đó là cuộc phẫu thuật gì, to hay nhỏ, nặng hay nhẹ thì trước tiên phía bệnh viện cũng sẽ nói rõ những điều khoản mà bọn họ được miễn trách nhiệm, cho dù phẫu thuật có gây ra chết người thì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Dương Mễ ghi chép lại đầy đủ trong cuốn sổ, xem chừng phải đến hơn hai mươi trang. Cần đó vẫn chưa hết. Thông thường bệnh nhân trước khi phẫu thuật thì bác sĩ sẽ ám hiệu cho người nhà bệnh nhân phải đưa phong bì. Có một số bác sĩ gan to thậm chí còn đưa ra giá một cách rõ ràng, rằng ca phẫu thuật này anh phải đưa bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền, nếu không thì khó có thể cam đoan ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ.
Đặc biệt là khi sinh em bé, thông thường các bác sĩ sẽ đòi người nhà của sản phụ phải đưa phong bao lì xì. Nếu như sinh con gái thì tám trăm đến một nghìn, còn nếu như sinh con trai thì đến nghìn.
Nghe xong những báo cáo này của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm mặc dù có chút căm giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ gì cả, khiến cho Dương Mễ không thấy được bất kỳ một sự thay đổi nào, thậm chí cô ta còn không biết Trương Nhất Phàm có nghe thấy những gì cô ta báo cáo không nữa.
Nhưng Trương Nhất Phàm kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, chính vì những làn gió bất chính này đã cổ vũ nhiệt tình cho bọn họ, khiến cho thị dân mới khó có thể đến mà khám chữa bệnh.
Xem ra phải giải quyết vấn đề này mới được. Phải giải quyết từ trong nội bộ bệnh viện mới được. Nếu như nói dựa vào điều kiện và trình độ kinh tế của thành phố Đông Lâm hiện nay thì tuyệt đối không thể phổ cập vấn đề chữa bệnh bằng bảo hiểm được. Nhưng nếu như muốn thật sự giải quyết vấn nạn khám chữa bệnh cho quảng đại quần chúng, chỉ e phải nghĩ đến biện pháp khác.
Dương Mễ nói với Trương Nhất Phàm, cô ta vốn muốn đưa tay Phó chủ nhiệm bệnh viện kia đến nhà Chủ tịch thành phố, nhưng chưa được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm thì cô ta không dám tự ý dẫn một người không quen biết đến nhà của Chủ tịch thành phố được, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Ngày mai cô đến tìm ông ta, đợi điện thoại của tôi.
Nói xong câu đó, liền đứng dậy, Dương Mễ cũng lập tức đứng dậy cáo từ.
Đợi Dương Mễ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền nằm xuống ghế sô pha, nghĩ đến kết cục của chuyện này. Khi mới bắt đầu thì tay Phó Chủ tịch thành phố Vương quản lý về thuốc và y tế vẫn luôn nhắm đến chuyện Đường Vũ đánh người không chịu buông.
Bây giờ mình muốn cho sự việc này càng ngày càng lớn thêm lên, Phó Chủ tịch thành phố Vương và Phó Chủ tịch thành phố Giang hai người đi lại rất thân với nhau, một người quản lý thu hút đầu tư nước ngoài, một người quản lý công tác giám sát giáo dục, y tế, thể dục, hồ sơ, thực phẩm y dược.
Gần đây, Phó Chủ tịch thành phố Vương chống đối lại mình rất mạnh, Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng thấy Phó Chủ tịch thành phố Vương cứ nhắm vào chuyện Đường Vũ không chịu buông tha, nên hắn ta mới biết Viện trưởng của bệnh viện nhân dân đó có quan hệ không bình thường với ông ta.
Vì với vấn đề ở thôn Quan Sơn, Trương Nhất Phàm đã cho triển khai một loạt những công tác chỉnh đốn, xét xử rất nhiều cán bộ trong công tác bình thường đã có những vấn đề hết sức nghiêm trọng, vì thế mà hắn cũng đã đắc tội với không ít người.
Trương Nhất Phàm không biết đã đắc tội với người ta khi nào, có khi trong lúc mình xét xử những cán bộ đó, thì trong số bọn họ lại có một ít người nhà của phó Chủ tịch thành phố Vương cũng nên.
Đối với thái độ của Phó Chủ tịch thành phố Vương, Trương Nhất Phàm nhất quyết không muốn buông tha cơ hội được chỉnh đốn phương diện y dược, y tế này. Hắn đang nghĩ, nếu như bản thân mình không nhờ cơn gió độc này mà át đi oai phong tà khí của bệnh viện thì đúng là không chỉ có lỗi với Đường Vũ mà còn có lỗi với toàn bộ dân chúng của thành phố Đông Lâm này.
Kỳ thật, Trương Nhất Phàm từ lâu đã rất muốn được chỉnh đốn chuyện của các bệnh viện rồi. Đối với tấm màn đen tối của bệnh viện, hắn đã sớm được nghe đến từ lâu, chỉ có điều vẫn luôn đeo cái vòng sáng của cán bộ nhà nước ở trên đầu nên không nhìn thấy chỗ tối, chỗ khuất.
Bởi vì tay Phó chủ nhiệm bệnh viện đã chủ động đứng ra vén lên bức màn che giấu những sự thật kinh người của bệnh viện. Sự kiện này đã làm kinh động đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Vì thế, trên Ủy ban nhân dân tỉnh đã phê xuống một công văn liên quan việc quy phạm như thế nào về vấn đề hành vi đạo đức của các nhân viên thuộc ngành y và y dược y tế. Trong công văn có đặc biệt nhấn mạnh, các y bác sĩ trong suốt quá trình khám chữa bệnh mà nhận phong bì từ người nhà của bệnh nhân sẽ bị liệt vào hành vi nhận hối lộ, và sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Đối với những tình huống nghiêm trọng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu đề cập đến sự cố chữa bệnh của phạm tội hình sự thì cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự!
Công văn vừa phê xuống, rất nhiều bệnh viện đã bắt đầu công tác chỉnh đốn trên quy mô lớn, nhấn mạnh quy phạm hành vi và tố chất tư tưởng của các y bác sĩ.