Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1284: Tổng giám đốc Đàm rốt cục biết chữ “Chết” viết như thế nào!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Phù Trạch Hoa không ở đại sảnh hàn huyên quá lâu với Đường Thu Diệp.
Trước mắt anh ta cũng coi như là “nhân vật tin tức”, thân phận mẫn cảm, đứng cùng nữ Chủ tịch trẻ tuổi vô cùng gợi cảm này, ‘lộ liễu’ dưới tầm mắt của công chúng quá lâu, chưa chắc đã là ý hay.
- Chủ tịch Đường, rất hân hạnh được đón tiếp, mời!
Phù Trạch Hoa hơi khom người, làm tư thế mời.
Cảnh tượng này vừa vặn lại bị chính mấy người cán bộ đang vào cửa nhìn thấy, vừa liếc mắt liền nhận ra Phù Trạch Hoa, không khỏi mỗi người đều há hốc mồm không khép lại được, tất cả ánh mắt đều không hẹn mà gặp tập trung trên người Phù Trạch Hoa
Người con gái này, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại đáng để Phù Trạch Hoa khom người mời?
Oách thật!
Đối với mấy người cán bộ này, Phù Trạch Hoa làm như không thấy, đi cùng Đường Thu Diệp hướng về phía thang máy.
Mấy người cán bộ kia cứ đợi cho đến khi Phù Trạch Hoa và Đường Thu Diệp vào trong thang máy, lúc này mới ngơ ngác nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán, trên mặt đầy vẻ hưng phấn không hiểu ra sao cả
Trùng hợp chính là, phòng riêng mà Phù Trạch Hoa mở tiệc chiêu đãi Đường Thu Diệp chính là phòng riêng số 668 mà lúc trước Đường Thu Diệp đã mở tiệc chiêu đãi Phù Đông Nguyên.
Khóe miệng Đường Thu Diệp không khỏi hiện lên ý tươi cười có chút đáng nghiền ngẫm.
Phỏng chừng Phù Trạch Hoa có lẽ không biết.
Mấy ngày nay, Phù Đông Nguyên, Đàm Trung Hòa mấy người luôn bị bọn Đổng Vĩ giam giữ, bất cứ ai cũng không được gặp mặt. Nếu Phù Trạch Hoa không lấy được tin tức từ kênh truyền tin của Lưu Vĩ Hồng, cho đến bây giờ cũng không rõ giải quyết vấn đề khó khăn này từ đâu.
Có điều tương đối mà nói, Phù Trạch Hoa hôm nay mở tiệc chiêu đãi Đường Thu Diệp không thịnh soạn bằng lúc Đường Thu Diệp mời Phù Đông Nguyên. Chỉ là sáu món một canh, đương nhiên không thể thiếu hải sản và nhân sâm. Phù Trạch Hoa rất rõ ràng, “đàm phán” hôm nay có thể thành công hay không, không phải ở việc ăn cái gì, phải xem Đường Thu Diệp có muốn truy cứu đến cuối cùng hay không.
Mặc dù Phù Trạch Hoa đoán được, có lẽ là do tính háo sắc của con trai ông ta gây nên phong ba lớn như vậy, nhưng nội tình rốt cục thế nào, dù sao cũng không rõ ràng như vậy. Vì vậy bây giờ, trong lòng Phù Trạch Hoa khá không yên.
- Chủ tịch Đường, mời ngồi!
Phù Trạch Hoa và con của ông ta rất giống nhau, rất có “tác phong thân sĩ”, tự mình kéo ghế ra cho Đường Thu Diệp.
- Cảm ơn!
Đường Thu Diệp cũng không khách khí, ngồi xuống.
- Bí thư Phù, anh nhà Chủ nhiệm Phù có vẻ là cội nguồn gia giáo, hôm đó tôi cùng ăn cơm với anh ta. Chủ nhiệm Phù cũng có tác phong thân sĩ như vậy. Nếu sau đó không phải Chủ nhiệm Phù uống hơi nhiều, thực ra lần gặp mặt đó rất vui vẻ.
Đường Thu Diệp ngồi xuống, mỉm cười nói.
Phù Trạch Hoa lập tức dở khóc dở cười.
Lời của Đường Thu Diệp nghe có vẻ nho nhã lễ độ, kì thực chẳng có vị gì.
Cái tên tiểu tử thối kia, quả nhiên là muốn mượn rượu nổi điên, kết quả đụng vào thanh sắt. Nếu không phải Đường Thu Diệp theo sau đưa ra thủ đoạn và thực lực kinh người, chỉ sợ chính mình cũng chưa chắc nghĩ đến, người con gái trẻ nhìn có vẻ phong độ tao nhã này lại khó giải quyết như vậy.
Đường Thu Diệp lại nói bọn họ là có “nguồn gốc gia giáo”, Phù Trạch Hoa có cảm giác như bị người khác ném ột cái tát, vẻ mặt nóng rát, ngượng ngùng cười nói:
- Chủ tịch Đường, Phù Đông Nguyên còn trẻ, rất không hiểu chuyện, đắc tội quý nhân, mong Chủ tịch Đường nể mặt tôi, thứ lỗi cho nó.
Đường Thu Diệp cũng âm thầm gật đầu.
Phù Trạch Hoa quả nhiên là người mà Phù Đông Nguyên không thể so sánh, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, vẫn như cũ có thể áp dụng biện pháp xử lý thỏa đáng nhất. Phù Đông Nguyên so với bố anh ta thì có vẻ cực kỳ vô dụng.
Khó trách Lưu Vĩ Hồng không muốn việc này làm loạn lâu.
Trừ khi vạn bất đắc dĩ, ai cũng không cần đắc tội đối thủ như Phù Trạch Hoa.
Không có lời!
- Bí thư Phù quá khách khí rồi. Thực ra tôi nghe nói Chủ nhiệm Phù là cán bộ lãnh đạo trẻ rất có năng lực, khu thương mại Vũ Đình dưới sự quản lý của anh ta, mấy năm nay phát triển rất nhanh, đã trở thành khu thương mại phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố Kinh Hoa. Đây cũng có thể thấy năng lực xuất chúng của Chủ nhiệm Phù. Quan trọng là những người mà Chủ nhiệm Phù kết giao bạn bè, hơi kỳ cục.
Đường Thu Diệp mỉm cười nói.
Lưu Vĩ Hồng đã căn dặn sẵn, cô là người kinh doanh, chỉ cần đối phó với đối thủ kinh doanh là được. Còn về Phù Nguyên Đông có thể bỏ qua. Phỏng chừng y chịu trận giáo huấn này, hẳn là biết đau rồi.
Phù Trạch Hoa lại nhẹ nhàng thở nhẹ ra một tiếng.
Tốt lắm!
Xem ra vị Chủ tịch Đường này mặc dù trẻ tuổi nhưng lại là một người rất tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, có thể xác định rõ mục tiêu chủ yếu của mình là gì. Tập trung lực lượng, giải quyết mâu thuẫn chủ yếu.
Có thể đem công ty làm đến quy mô lớn như vậy, quả nhiên không đơn giản.
Hiểu rõ tâm tư Đường Thu Diệp, Phù Trạch Hoa cuối cùng hoàn toàn yên tâm, lập tức vẻ mặt tươi cười, tự mình rót một chén rượu trắng đầy ắp cho Đường Thu Diệp, tự mình cũng rót một chén, giơ chén lên nói:
- Nào, Chủ tich Đường, tôi kính cô một chén thay cho con trai không nên thân của tôi, bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất!
Đường Thu Diệp cũng giơ chén lên cụng ly với ông ta một chút.
Mục tiêu hai bên đều đã rõ, bầu không khí trong buổi tiệc rượu này, lập tức liền trở nên thoải mái, Phù Trạch Hoa cũng cực kỳ nhiệt tình, không ngừng tự mình gắp rau cho Đường Thu Diệp, lại nói chuyện cười, làm sinh động bầu không khí trên bàn.
Lại nói tiếp, ở trên bàn rượu kể truyện cười loại “công tác” như vậy, Phù Trạch Hoa đã rất lâu rồi không làm như thế này. Là cán bộ thuộc hạ và những người kinh doanh có việc cầu ông ta mang theo tươi cười nịnh bợ, kể chuyện cười cho Bí thư Phù, Bí thư Phù kiêu ngạo gật đầu cười, không ngờ hôm nay lại vô cùng tự nhiên mà kể chuyện cười làm cho Đường Thu Diệp vui vẻ.
Sau khi Phù Trạch Hoa nói xong, chính mình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng không thể phủ nhận, chuyện cười này quả thực có tác dụng rất tốt.
Đường Thu Diệp cười nói:
- Bí thư Phù, khu thương mại Vũ Đình này quy mô thật lớn, nhưng muốn nâng ột bước, đối với các thương hộ kinh doanh trong khu thương mại phải tăng cường quản lý. Giống như hành động mượn người về đập cửa hàng, quả thực là cực kỳ không nên, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của khu thương mại Vũ Đình, lan truyền ra ngoài, đối với việc thu hút đầu tư của khu tạo thành ảnh hưởng tiêu cực nhất định.
Nếu Phù Trach Hoa rất thẳng thắn thành khẩn, Đường Thu Diệp cũng có gì nói nấy.
Phù Trạch Hoa liên tục gật đầu nói:
- Chủ tịch Đường nói rất đúng. Khu thương mại này không chỉ phải quy mô lớn, còn phải chỉnh đốn nghiêm khắc trật tự kinh doanh. Kinh doanh không theo trật tự, cạnh tranh không lành mạnh, chỉ sẽ là một con sâu làm rầu nồi canh. Đối với những thương hộ không quy củ, quả thực phải gia tăng chỉnh đốn. Hình tượng thu hút vốn đầu tư này cũng rất quan trọng. Tôi đã chỉ thị cho phân cục Cục công an, yêu cầu bọn họ cố hết sức, tranh thủ phá án sớm, đem những tên phần tử xấu đập phá khu đồ điện Đường Nhân bắt được liền nghiêm túc xử lý.
Nói xong, Phù Trạch Hoa liếc mắt nhìn Đường Thu Diệp.
Chủ tịch Đường, thái độ của tôi đã đủ rõ ràng, bây giờ đến lượt cô đem ra một thứ thực tế một chút.
Trên thực tế, ngày hôm đó là những tên khốn khiếp nào đánh đập khu Đường Nhân, Phù Trạch Hoa trong lòng đều biết. Đồn trưởng Vương của đồn công an khu thương nghiệp Vũ Đình, sớm đã báo cáo với Phù Trạch Hoa.
Phù Đông Nguyên ở văn phòng bị cảnh sát Bộ an ninh quốc gia bắt đi, đúng lúc Đồn trưởng Vương cũng ở đó, sau khi thấy hết quá trình sự việc xảy ra, Phù Trạch Hoa lập tức gọi đồn trưởng Vương đến, cẩn thận “vặn hỏi” hồi lâu.
Đồn công an Vũ Đình vừa thành lập, đồn trưởng Vương liền làm đồn trưởng ở đó, trong khu trực thuộc có tên nhà giàu khốn khiếp nào muốn nghịch ngợm phá hoại, đồn trưởng Vương biết rất rõ. Đối mặt với Bí thư Khu ủy, đồn trưởng Vương không chút giấu diếm đầu đuôi ngọn ngành, cẩn thận báo cáo tất cả tình hình với Phù Trạch Hoa. Bao gồm cả anh ta xuất cảnh tới khu đồ điện Đường Nhân, Phù Đông Nguyên ở trong điện thoại có “chỉ thị” như thế nào, đều nói vô cùng tường tận.
Đồn trưởng Vương là thật sự lo lắng bị cuốn vào việc phá hoại này. Mặc dù gan anh ta nhỏ nhưng đầu không ngốc. Biết rằng vào lúc này giấu diếm bất cứ gì đều có khả năng làm cho Phù Trạch Hoa phán đoán sai lầm, làm không tốt liền gây ra phiền toái chết người.
Phù Đông Nguyên nhằm vào khu đồ điện Đường Nhân, điều đó rất rõ ràng.
Phù Trạch Hoa ngay từ đầu chỉ là không nắm chắc, người của Bộ an ninh quốc gia đúng lúc ra tay, rốt cục là trùng hợp hay là Đường Thu Diệp “sai khiến” phía sau
Nội tình có liên quan đến Bộ an ninh quốc gia, anh ta không biết được, bên kia không hề tiết lộ ra nửa điểm tin tức cho anh ta, Long Bảo Quân lại không tiện nhúng tay.
Theo góc độ nào đó mà nói, Phù Trạch Hoa cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Đường Thu Diệp cười nói:
- Bí thư Phù, theo những gì tôi biết, người ngày hôm đó sai khiến bọn lưu manh đánh đập khu đồ điện Đường Nhân tên là Đàm Trung Hòa, cũng là một ông chủ kinh doanh đồ điện, cửa hàng đồ điện Trung Hòa mà y mở nằm ngay bên cạnh khu đồ điện Đường Nhân. Nói ra coi như là một thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng.
Phù Trạch Hoa mắt nhìn Đường Thu Diệp thản nhiên nói:
- Chủ tịch Đường, tình huống cô cung cấp rất quan trọng, cùng với tài liệu sơ bộ mà tôi nắm được bây giờ khá ăn khớp. Các đồng chí trong khu và đồn công an Vũ Đình báo cáo với tôi, cái tên Đàm TRung Hòa này là một người có tiền án. Lúc trước đã có rất nhiều việc xấu, là một kẻ quen phạm tội. Một khi điều tra rõ ràng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý. Nên tạm giam sẽ tạm giam, nên phạt tiền thì phạt tiền. Nếu y xúc phạm pháp luật thì nên xử phạt. Đểm này, mong Chủ tịch Đường tin tưởng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng bất cứ kẻ xấu nào.
- Cảm ơn Bí thư Phù, chúng tôi luôn hy vọng có một môi trường kinh doanh an toàn. Những con sâu làm rầu nồi canh đó, hẳn là nên sớm thanh lý loại bỏ.
Phù Trạch Hoa cười nói:
- Đúng, đúng, đúng… Có điều, lần này, có lẽ không đến lượt chúng ta động thủ. Cái tên Đàm Trung Hòa này, nghe nói đã bị các đồng chí của Bộ an ninh quốc gia đưa đi rồi.
Đường Thu Diệp khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Phù, tình huống này tôi cũng nghe nói. Tôi còn nghe nói cái tên Đàm Trung Hòa này thích nói bừa. Lúc thẩm vấn nói xằng nói bậy, cắn cả Chủ nhiệm Phù Đông Nguyên, nói y tặng cho Chủ nhiệm Phù rất nhiều lễ vật cao quý, bao gồm cả tiền mặt, trang sức gì đó, còn nói…
Nói tới đây, Đường Thu Diệp thoáng dừng lại một chút.
Phù Trạch Hoa sớm đã không kìm lòng nổi mà ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt âm trầm, hỏi:
- Y còn nói gì nữa?
- Đàm Trung Hòa còn nói y từng ở cùng Chủ nhiệm Phù, tự mình đến nhà Chủ nhiệm Phù thăm hỏi. Lần đó Bí thư Phù vừa vặn không ở nhà, là vợ của Bí thư Phù, Tào đại tỷ tiếp đãi y.
Cái tên khốn khiếp này!
Phù Trạch Hoa âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
- Bí thư Phù, tôi nghe nói chuyện như thế này không thuộc sự quản lý của các đồng chí Bộ an ninh quốc gia, muốn xử lý cũng là đồng chí ở địa phương xử lý.
Đường Thu Diệp mỉm cười nói. (.
- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, tuyệt đối không nhân nhượng!
Phù Trạch Hoa nói, giọng chắc như đinh đóng cột.
Đường Thu Diệp lại nhẹ nhàng cười, kiều diễm dị thường.