Quan Gia

chương 1285: hãnh diện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1285: Hãnh diện

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Sáng sớm, giờ vào làm mới bắt đầu chưa bao lâu, một chiếc xe Audi màu đen mang biển kiểm soát số 1 của khu Ninh Dương tiến vào tòa nhà Thành ủy thành phố Kinh Hoa, dừng xe ở ngay trước tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

Lưu Vĩ Hồng từ trong xe bước ra, chậm rãi đi về phía tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

Dọc theo đường đi, hắn thỉnh thoảng lại gặp được mấy người nhân viên tới cơ quan làm việc. Phần lớn trong số bọn họ đều biết Lưu Vĩ Hồng. Bọn họ vừa thấy liền mỉm cười dừng bước, chào hỏi Lưu Vĩ Hồng. Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng chào hỏi ân cần vang lên không dứt.

- Bí thư Lưu buổi sáng tốt lành.

Cũng có một vài người gọi trực tiếp:

- Chủ tịch thành phố Lưu, buổi sáng tốt lành.

Lưu Vĩ Hồng là trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, dựa theo quy tắc quan trường, gọi là “Chủ tịch thành phố Lưu” cũng đúng.

Trước mắt, trong chính phủ thành phố Kinh Hoa có tổng cộng ba trợ lý Chủ tịch thành phố. Hai người khác đều được gọi là “Chủ tịch thành phố” nào đó. Tuy nhiên vì gọi “Bí thư Lưu” cũng đủ “Uy phong”, cũng không kém gì “Chủ tịch thành phố”, cho nên phần lớn mọi người vẫn gọi hắn là Bí thư Lưu.

Lưu Vĩ Hồng tới tham gia hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố .

Đương nhiên, Trợ lý Chủ tịch thành phố chính là thành viên chính thức của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức đã tham gia ba lần hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố và vài lần hội nghị giao lưu công tác của Chủ tịch thành phố, nên tương đối quen thuộc với Ủy ban nhân dân thành phố. Hắn lập tức đi thẳng đến văn phòng Lục Đại Dũng .

Chín giờ sáng, hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố sẽ bắt đầu. Hiện tại mới hơn tám giờ một chút. Lưu Vĩ Hồng tới sớm như vậy, tất nhiên là muốn tới văn phòng của Lục Đại Dũng nói chuyện. Bình thường, mỗi lần tới tham gia hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố hoặc là hội nghị công tác Chủ tịch thành phố, hắn đều theo “quy trình” này.

Ngày thường, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể không có việc gì mà chạy tới văn phòng Lục Đại Dũng. Ít nhiều, hắn cũng phải chú ý tới vấn đề kiêng kị. Duy nhất chỉ có khi tổ chức hội nghị, hắn mới đến trước một chút, vào văn phòng Lục Đại Dũng ngồi. Như vậy cũng không người nào có thể nói hắn điều gì.

Quan Minh Chinh cũng đã sớm quen với tác phong này của Lưu Vĩ Hồng. Anh ta đã đẩy những yêu cầu hẹn gặp của người khác xuống, đặc biệt chờ Lưu Vĩ Hồng đến. Lưu Vĩ Hồng vừa đến, anh ta liền dẫn hắn vào trong văn phòng, pha trà dâng nước cho hai vị lãnh đạo.

- Vĩ Hồng, nào, lấy một điếu đi.

Lục Đại Dũng ngồi xuống ghế, tiện tay cầm lấy bao thuốc lá trên bàn trà, đưa cho Lưu Vĩ Hồng, cười ha ha. Dường như tâm tình của ông ta cũng không tồi. Ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng có vẻ vô cùng hài lòng.

Quả nhiên Lưu Vĩ Hồng rất có bản lĩnh, không làm cho Lục Đại Dũng phải thất vọng, không uổng công lúc đầu ông ta đã đặc biệt đi đào góc tường thành phố Thiên Nhai.

- Vĩ Hồng à, hiện tại tình hình bên Ninh Dương đều tốt hả.

Lục Đại Dũng châm thuốc lá từ trong tay Lưu Vĩ Hồng, hút hai hơi, sau đó nói với vẻ khá hưng phấn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Phải nói rằng, cũng có dấu hiệu không tệ lắm.

- Ha ha, khiêm tốn nhỉ.

Lục Đại Dũng vươn tay ra, điểm điểm vào mũi hắn, cười nói.

Mấy ngày trước đó, Từ Viễn Công tự mình đến Ninh Dương. Anh ta đưa ra một lời hứa hẹn sẽ lập tức xây dựng cho khu Ninh Dương một quảng trường thành phố. Từ Viễn Công trở về Hongkong chưa lâu, một tổ dự án liền đi tới Ninh Dương, bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị. Tổ dự án này do cháu ngoại của Từ Viễn Công đích thân dẫn đầu cả đội. Trong tổ dự án còn có một vài chuyên gia nổi tiếng về xây dựng thành phố.

Giám đốc dự án đã nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, Tập đoàn Từ thị đã vì hạng mục công trình ở Ninh Dương, mà đặc biệt khởi động một tài khoản tài chính thích hợp. Chỉ cần quy hoạch của tổ dự án được lãnh đạo cấp cao của công ty thông qua, toàn bộ hạng mục công trình sẽ lập tức được bắt đầu. Chắc chỉ khoảng một năm đến một năm rưỡi, công trình quảng trường thành phố có thể được hoàn thành. Về phần công trình đồng bộ tiếp sau, tất nhiên còn cần phải một thời gian dài nữa. Hơn nữa cũng cần một quá trình nghiệm thu.

Căn cứ vào ý tưởng ban đầu của Từ Viễn Công, sau khi quảng trường thành phố Ninh Dương này được hoàn thành, có khả năng sẽ trở thành quảng trường thành phố có quy mô lớn nhất trong toàn bộ thành phố Kinh Hoa.

Xét về diện tích, khu Ninh Dương là một khu lớn nhất trong mười hai khu trực thuộc thành phố Kinh Hoa. So với khu trực thuộc thành phố có uy tín lâu năm kia, khu Ninh Dương có diện tích lớn hơn gấp nhiều lần. Cái khác thì khó mà nói được, chỉ quản lý đất cũng đủ mệt.

Danh tiếng của Từ Viễn Công lừng lẫy đến mức nào, cho dù là ở Hongkong, cũng là đại phú hào đứng hàng thứ nhất. Bản thân anh ta đã hứa hẹn sẽ trợ giúp Ninh Dương thì quảng trường thành phố này cũng không thể không làm thật lớn. Nếu làm chẳng ra cái gì cả không phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao.

Muốn xây dựng phải xây dựng một quảng trường lớn nhất.

Có như vậy mới xứng với thân phận của Từ Viễn Công và địa vị của Tập đoàn Từ thị.

Mấy ngày hôm trước, tổ dự án đã đưa ra một phần của bản thiết kế phác thảo, trình lên cho Lưu Vĩ Hồng và lãnh đạo chủ chốt khác của Khu ủy và Ủy ban nhân dân thẩm duyệt. Căn cứ vào phương án thiết kế của tổ dự án, quảng trường thành phố này được xây dựng ở khu vực giáp ranh giữa văn phòng hành chính Dương Đông và văn phòng hành chính Kim Hòa. Tổng diện tích lên đến hơn một triệu mét vuông. Nhìn qua sơ đồ thiết kế phác thảo, có thể thấy quảng trường thành phố vô cùng rộng lớn khí thế.

Đương nhiên, diện tích quảng trường cũng chỉ chiếm khoảng hai ngàn mét vuông, còn lại tám ngàn mét vuông, sẽ được khai thác, phát triển trở thành khu buôn bán.

Từ Viễn Công là thương nhân, anh ta không có khả năng chỉ đơn thuần bỏ tiền giúp khu Ninh Dương xây dựng quảng trường thành phố. Nếu vậy thì cũng quá khôi hài. Xây dựng quảng trường thành phố, tụ tập đông người, sau đó khai thác khu vực xung quanh quảng trường, phát triển thành các khu buôn bán. Anh ta làm như vậy mới chính là lối suy nghĩ mà một ông chủ lớn nên có.

Lưu Vĩ Hồng đặc biệt tán thành phương án này.

Đời sau có rất nhiều quảng trường thành phố, chính là dựa theo suy nghĩ này. Đương nhiên, muốn làm đến phương diện sau, có chút quá tham lam cầu toàn. Có một vài thị trấn nhỏ, hoàn toàn không có đủ điều kiện cũng buộc chặt dây lưng, “dùng toàn bộ sức lực của huyện” để làm quảng trường thành phố, như vậy đã là quá mức rồi.

Nhưng lúc này, Từ Viễn Công đưa ra đề nghị này, không thể nghi ngờ là vô cùng đúng đắn.

Khu Ninh Dương cần một quảng trường thành phố như vậy. Sau khi xây dựng xong, chẳng những có thể lập tức nâng cao cảnh quan của toàn bộ khu Ninh Dương, hơn nữa có thể tạo ra bầu không khí buôn bán nồng hậu. Mà đối với việc thu hút đầu tư của Ninh Dương, thì rất khó có thể đánh giá được tác dụng thúc đẩy của nó.

Cái khác không nói, chỉ tính đến ba trăm triệu đô la Hồng Kông do tổ dự án dự toán, cũng đã đủ khổng lồ. Một khi quảng trường thành phố này được khởi công xây dựng, dây chuyền sản xuất hàng đầu và dây chuyền sản xuất yếu kém cùng kéo, lập tức sẽ thúc đẩy kinh tế khu Ninh Dương đi lên một bậc thang mới.

Mà tập đoàn Viễn Tín và mấy hạng mục công trình do các đại phú hào khác hứa hẹn xây dựng, cũng lần lượt phái tổ dự án tiến Ninh Dương, bắt đầu công tác chuẩn bị về mọi mặt.

Tình hình ở khu Ninh Dương đúng như lời Lục Đại Dũng nói, đều tốt cả.

- Vĩ Hồng, việc này rất lợi hại. Chính là phải làm cho bọn họ nhìn thấy, cái gì mới gọi là quyết đoán! Cái gì mới gọi là toàn lực ứng phó để xây dựng kinh tế!

Lục Đại Dũng cao giọng nói, có chút hãnh diện.

Thành thật mà nói, Lục Đại Dũng đến nhận chức đã được tám, chín tháng, vẫn luôn phải chịu uất ức. Về phương diện tổ chức nhân sự, ông ta cơ bản không thể nhúng tay vào; muốn làm xây dựng kinh tế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm thấy chỗ đột phá. Thật ra, ở các thành phố trong nước, việc xây dựng kinh tế và tổ chức nhân sự gắn bó mật thiết với nhau, không thể tách rời. Trên cơ bản, cái gọi là “tách rời chính Đảng” chỉ dừng lại ở trên văn kiện và “khẩu hiệu”. Mặc kệ anh muốn xây dựng hạng mục công trình nào, cuối cùng vẫn cần phải do cán bộ cấp dưới đi thực hiện. Trong tay không có quyền nhân sự, nắm không được mũ cánh chuồn, thì nhóm Bí thư Khu ủy, Chủ tịch khu phía dưới cũng không ai coi trọng anh. Bằng mặt nhưng không bằng lòng, đã xem như là nể tình. Những người khác ương ngạnh một chút, ngay cả bộ dạng “vờ cam chịu” cũng không chịu làm, cũng hoàn toàn không thèm để ý tới mệnh lệnh của Chủ tịch thành phố. Lục Đại Dũng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có cách nào khác.

Đương nhiên, Chủ tịch thành phố cũng không thể không có một vài “Đòn sát thủ”.

Lục Đại Dũng nắm trong quyền to về phê duyệt tài chính và hạng mục công trình.

Nhưng hai cái này lại hoàn toàn khác. Nói như vậy, chỉ vì người cầm quyền mang đến “hiệu quả và lợi ích kinh tế”, hiểu khá rõ ông ta là cấp trên lại không có khả năng uy hiếp được bí thư đang nắm trong tay mũ cánh chuồn.

Chưa nói đến thu nhập tài chính của thành phố Kinh Hoa lại chưa từng rộng rãi sung túc. Tài chính có thể lấy ra để ủng hộ khu huyện phía dưới xây dựng kiến thiết lại thật sự có hạn. Thành phố cũng không nhất định có thể ủng hộ toàn bộ, chỉ có thể cấp riêng ột vài hạng mục công trình.

Chủ tịch thành phố mà trong tay không có tiền, thì uy phong cũng giảm mất ba phần.

Hơn nữa, Lục Đại Dũng vẫn là người được điều từ bên ngoài tới. Ngay từ ban đầu, các “cán bộ địa phương” thành phố Kinh Hoa, đều mang theo tâm lý bài xích ông ta. Mặc kệ là đội ngũ của Bí thư Thành ủy Long Bảo Quân, hay là đội ngũ của Bí thư Thành ủy Hách Chi Húc tiền nhiệm, đều không thân thiết với ông ta.

Chức vụ Chủ tịch thành phố này lại càng khó khăn gấp bội.

Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng tới đây chưa đầy hai tháng, khu Ninh Dương liền gió nổi mây phun. Các xí nghiệp lớn nổi danh trên thế giới, một nhà lại tiếp một nhà, người trước đi, người sau liền tới đập tiền vào Ninh Dương. Chỉ với khí thế này, cũng khiến tất cả các khu huyện khác phải chấn động.

Lục Đại Dũng cũng được nở mặt nở mày một phen.

Các anh chỉ biết đến con ông cháu cha, mở to mắt nhìn đi, Lục Đại Dũng tôi là “bộ đội”, có sức chiến đấu ra sao?

Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng đến làm Ninh Dương được nhiều người biết đến, Lục Đại Dũng liền tìm cách, thậm chí còn muốn đẩy mạnh công tác cán bộ giao lưu trên quy mô lớn, cứng rắn lôi kéo đội ngũ của chính mình.

Đương nhiên bây giờ còn hơi sớm.

- Vĩ Hồng, cậu nói xem, cậu cần thành phố ra mặt ủng hộ như thế nào? Hiện nay, tài chính trong tay tôi không nhiều lắm, tóm lại cũng muốn thể hiện một chút thành ý của mình đi?

Sau khi Lục Đại Dũng cảm khái, liền cười ha hả nói.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố, về chút tiền riêng đó của anh, anh cứ giữ lại đi. Tôi sẽ tự mình nghĩ cách.

Cho dù Lưu Vĩ Hồng vừa đến đảm nhiệm, Lục Đại Dũng cũng nói hết tình hình hiện tại với hắn. Lại nói tiếp, đường đường là Chủ tịch thành phố cấp phó tỉnh, nhưng số tài chính mà ông ta đang trong tay thật sự là rất túng quẫn, đến mức bị Lưu Vĩ Hồng đùa giỡn gọi là “Tiền riêng”.

Bản thân Lục Đại Dũng cũng không tính mắng hắn mà vuốt tóc, nói:

- Vĩ Hồng, nếu nhân vật số một trong mỗi khu của chúng ta, đều có thể giống cậu, tự lực cánh sinh, thì thật tốt bao nhiêu. Chút tài chính ấy của thành phố sẽ không giống như hạt tiêu rắc lên mặt, có thể tập trung làm được mấy hạng mục công trình lớn rồi.

- Chủ tịch thành phố, chủ ý này không tồi đâu.

Lưu Vĩ Hồng lại nói rất nghiêm túc.

- Nếu muốn dùng tài chính thành phố để trợ cấp ười mấy khu huyện, đương nhiên là lực bất tòng tâm, khẳng định là hồ tiêu rắc mặt rồi. Nếu tập trung lại, muốn làm ra vài hạng mục công trình lớn, cũng thực sự dễ dàng tạo ra thành tích.

- Tôi cũng muốn vậy. Nhưng cậu cũng biết rõ. Từ sáng đến tối có không biết có bao nhiêu cánh tay chìa về phía tôi đòi tiền. Cho dù là Grandet, chỉ sợ cũng không giữ chặt được gói tiền to, sẽ bị bọn họ vét sạch từng chút từng chút một.

Lục Đại Dũng liền có chút bực bội.

Ban đầu, ông ta chưa có được uy vọng, nghĩ muốn dùng tài chính để dụ dỗ, lung lạc nhóm lãnh đạo khu huyện phía dưới. Nếu giữ chặt gói tiền, mỗi lần nhân vật số một phía dưới đến đòi tiền, đều tay không mà về, không chừng trong lòng sẽ có nhiều oán hận.

- Chủ tịch thành phố, theo tôi thấy, nhất định phải thay đổi tình hình hiện tại. Chúng ta không thể cứ để các khu huyện ở thành phố tiếp tục như vậy. Họ cũng nên tự phấn đấu. Tình hình xây dựng chồng chéo lại càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu không khống chế, e rằng sẽ lộn xộn.

Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng người, chậm rãi nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio