Quan Gia

chương 467: không sao, chị là bạn gái của em!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Chủ tịch mời khách hết sức xa hoa. Dường như Vân Vũ Thường đều chọn những món đắt nhất của nhà khách Lâm Khánh. Đáng tiếc là tiêu chuẩn của nhà khách Lâm Khánh không cao, cơ bản nhìn không ra sự xa hoa, chỉ có hai món hải sản giữ thể diện. Nhưng đó cũng đủ xa xỉ rồi, dù sao nhà khách Lâm Khánh cũng là nơi sang nhất để mời khách. Nếu Vân Vũ Thường chủ yếu đến để "phô bày giàu sang" thì cũng tạm ổn.

Tất cả các cán bộ công nhân viên chức của Ban tổ chức, đều đi, ngồi đủ ba bàn. Mọi người đối với cô bạn gái cao quý xinh đẹp này đều kính trọng trong lòng.

Giang Khẩu tới mà!

Khi đó, trong con mắt của người địa phương thì người của Giang Khẩu so với người HongKong, thậm chí người nước ngoài cũng không kém bao nhiêu. Chỉ cần Vân Vũ Thường lái chiếc Audi tới, ở huyện Lâm Khánh đã rất ít thấy. Nghe nói bạn gái của Trưởng ban Lưu là người Bắc Kinh, làm kinh doanh lớn ở Giang Khẩu, trông thấy bàn tiệc xa hoa như thế, tự nhiên ai cũng tin.

Ngay cả bữa cơm này có thể phải tiêu ngốn hết một năm lương của viên chức bình thường.

Ngồi phía trên bàn tiệc, Vân Vũ Thường cười, cầm chén rượu cùng với Lưu Vĩ Hồng kính rượu các cán bộ trong Ban Tổ chức cán bộ, hi vọng mọi người ủng hộ Lưu Vĩ Hồng nhiều hơn trong công việc. Các cán bộ tự nhiên gật đầu không ngớt. Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo của mọi người, chính Chủ Tịch Vân không cần phải nhờ cậy, mọi người phải giúp đỡ công việc của Trưởng ban Lưu, có gì cần nói đâu?

Trong lúc nói chuyện, Vân Vũ Thường đã lược vài câu quan trọng, thuận miệng giới thiệu về quy mô của công ty mình. Nghe nói tổng tài sản công ty của Vân Vũ Thường trị giá vài trăm triệu, mọi người của Ban tổ chức đều thực sự kinh ngạc, quả thực không dám tin. Vào những năm 91, tài sản của một cá nhân đã là vài trăm triệu, đó là khái niệm gì? Tổng cả năm thu nhập tài chính của cả huyện Lâm Khánh cũng không đuổi được con số này.

Thật không tin nổi, tài sản của một người, thậm chí đã vượt qua thu nhập tài chính của cả huyện hơn triệu người!

Toàn bộ ánh mắt của mọi người dồn về Vân Vũ Thường, mà trông về Lưu Vĩ Hồng càng hâm mộ hơn. So sánh với người này thật tức chết người, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi đã làm được lãnh đạo của Huyện ủy thì khỏi phải bàn, nói đến bạn gái này không ngờ hoành tráng thế! Đó là phúc lớn sao? Lẽ nào đã tu luyện được từ kiếp trước?

Buổi tiệc kết thúc vô cùng vui vẻ.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đứng ở cửa đại sảnh chính rất chu đáo tiễn các khách mời, họ là người cuối cùng rời khỏi nhà ăn.

- Trưởng ban Lưu, không dẫn chị đi tham quan một chút dinh phủ của em sao?

Thấy mọi đồng nghiệp đi hết, Vân Vũ Thường mới mỉm cười hỏi. Trong bữa tiệc vừa nãy, Vân Vũ Thường đã uống không ít rượu trắng, khuôn mặt yêu kiều trắng ngọc ngà hai bên đều ửng hồng, điềm nhiên dưới ngọn đèn càng tỏ rõ người đẹp như ngọc, rất kiều diễm.

Lưu Vĩ Hồng cũng uống không ít, nghe vậy liền cười hì hì, kéo đôi tay thon mềm của Vân Vũ Thường, hai người cùng sóng vai đi về tòa nhà của huyện ủy. Huyện Lâm Khánh những năm 91, trên cơ bản còn tương đối rách nát, nhưng con đường nhỏ từ Nhà khách Lâm Khánh đến Tòa nhà Huyện ủy là nơi phồn hoa nhất của cả huyện, trong ánh đèn của tháng đầu xuân, dòng người nhộn nhịp càng thêm náo nhiệt.

- Chị, lần này chị định ở lại với em bao lâu?

Trong tay Lưu Vĩ Hồng nắm chắc đôi tay mềm mại của Vân Vũ Thường, cười hì hì hỏi.

Vân Vũ Thường liếc mắt nhìn hắn bĩu môi, có chút khinh thường nói:

- Chị ở lại với em bao lâu cũng không vấn đề nhưng em có bao nhiêu thời gian cho chị?

Lưu Trưởng ban lập tức xấu hổ. Vừa mới trở thành Trưởng ban tổ chức, hắn thực sự có rất ít thời gian bầu bạn với Vân Vũ Thường. Nếu đem tấm thân vàng ngọc của Chủ tịch Vân Vũ Thường dấu trong kí túc xá, như thế không được, chỉ cần nghĩ đã cảm thấy phỉ báng rồi.

- Chị, chị cũng biết tính em rồi đó, không chịu được nhàn rỗi.

Lưu Vĩ Hồng đành phải ngượng ngùng nói.

Vân Vũ Thường thở dài nói:

- Vì vậy chị mới từ Giang Khẩu chạy tới đây, em là nam tử hán chí ở bốn phương, chị không thể là chân sau kéo em được?

Lưu Vĩ Hồng rất cảm động, dừng bước, mặt đối mặt với Vân Vũ Thường, vươn tay phải cầm chắc tay trái của Vân Vũ Thường nói:

- Chị, chị không có cản trở em.

Từ trước tới giờ đều chưa bao giờ có. Chỉ chỉ luôn chăm sóc em thôi.

Vân Vũ Thường lại bĩu môi, thản nhiên cười, nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Em biết thế là được rồi.

Lưu Vĩ Hồng kích động muốn ôm cô một cái, không dễ gì mới nén lại được. Dù sao cũng đang trên phố lớn? Lưu trưởng ban cũng không thể không chú ý đến hình tượng của lãnh đạo Huyện ủy. Vân Vũ Thường xa xôi ngàn dặm chạy đến vì hắn.

Lưu trưởng ban cũng không muốn làm cô giận.

- Chị, lần này dù thế nào cũng ở lại hai ba ngày nhé, em sẽ dẫn chị đi dạo xung quanh. Tuy rằng Lâm Khánh hẻo lánh, nhưng có vài di tích cổ, vẫn được bảo tồn toàn bộ, trong thành có Thanh Tâm Các là miếu thờ được xây dựng vào triều Minh, giữ gìn rất tốt, mai là chủ nhật, em dẫn chị tới thăm.

Lưu Vĩ Hồng nói.

Vân Vũ Thường gật gật đầu, nói thực tại, cô quả thật cũng có chút nhớ Lưu Vĩ Hồng. Trước đây quan hệ chưa rõ ràng, dường như còn vướng bận còn chưa mãnh liệt như vậy, nhưng hiện nay gia đình hai bên đều đã cho phép rồi, tâm tính của Vân Vũ Thường cũng bất giác thay đổi theo, đã có cảm giác yêu đương thực sự.

Loại cảm giác này thật kì diệu.

Đường không dài, không đến 10 phút hai người đã tiến vào cổng tòa nhà Huyện ủy, lúc qua cửa, tay của Vân Vũ Thường nhẹ nhàng tránh một chút, dường như cảm thấy tay trong tay tiến vào tòa nhà huyện ủy có chút không đúng mực. Lưu Vĩ Hồng lập tức nắm chặt tay.

- Không sao, chị là bạn gái của em mà!

Vân Vũ Thường nhẹ nhàng cười, quả nhiên tùy ý theo hắn đi. Cô rất thích, chính là khí thế từ trước đến nay chưa từng có của Lưu Vĩ Hồng. Sống lâu năm trong gia đình chính trị, cuộc sống ở trong vòng hồng tường, thành thục điềm đạm, trẻ tuổi đã trở thành ông lớn, Vân Vũ Thường thấy rất nhiều rồi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng tự lực cánh sinh, vất vả mới được như vậy, tự nhiên là rất đặc biệt, không giống bình thường.

Tôi chính là như vậy, yêu cuồng nhiệt!

Kết bạn với người như thế này, mãi mãi sẽ không buồn tẻ.

Quả nhiên, thực sự trên đường gặp người quen, trong mắt mọi người đều đầy ý "kinh ngạc". Lãnh đạo đương nhiệm của Huyện ủy hiện nay tay trong tay với người con gái xinh đẹp trong tòa nhà huyện ủy, quả thực là trước đây chưa từng thấy. Đương nhiên rồi, sự ngạc nhiên của mọi người đều giấu trong lòng, trông thấy Lưu Vĩ Hồng đều vội vã chào hỏi không ngớt.

Tiền đồ của mọi người, có thể vê nặn trong tay người đang kéo tay người con gái trẻ tuổi này!

Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy nói muốn đề bạt anh, vẫn còn chưa chắc chắn lắm. Nhưng nếu như muốn làm hỏng chuyện của anh thì có thể phá hỏng một cách chuẩn xác. Không lí do gì, ai có thể đi đắc tội với Lưu trưởng ban?

Hơn nữa Lưu trưởng ban chưa kết hôn, nắm tay bạn gái là bình thường mà.

Trong tòa nhà Huyện ủy Lâm Khánh, xanh hóa làm rất tốt, rất nhiều cây đại thụ đều ôm xòe rộng tán, môi trường rất u tĩnh. Vân Vũ Thường trông thấy cảnh đó liền cười nói:

- Môi trường của em rất tốt. Đúng rồi, nói cho em biết một chuyện, hợp đồng giao hàng kỳ hạn cơ bản đã hoàn tất xuất kho, chúng ta vừa kiếm được hơn tám triệu USD.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Vẫn quá sớm để tính? Không sai biệt lắm có thể được như lần đầu.

Lần trước bỏ vào 800 ngàn USD, lãi đã kiếm được 12 triệu. Lần này bỏ vào 6 triệu USD chỉ lãi được hơn 8 triệu, Lưu trưởng ban cảm thấy như vẫn còn thiệt.

Vân Vũ Thường kinh ngạc nói:

- Như lần đầu á? Không thể nào. Chuyên gia phân tích của chị đã nói, khoảng ba mươi USD là giới hạn cực điểm rồi…Vài chuyên gia đều phân tích như vậy.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:

- Chị mời Gia Cát Lượng cũng phân tích như thế? Nếu đủ cẩn thận, mỗi lần không đến hai mươi USD, hai mươi lăm USD chắc chắn có thể kiếm được, tuy nhiên cũng không đáng gì, ở thị trường tiền tệ quốc tế, cẩn thận một chút tương đối tốt. Rủi ro của thị trường này rất lớn. Chuyên gia phân tích cẩn thận, tuy có thể khiến chúng ta bỏ qua nhiều cơ hội, nhưng em cam đoan sẽ không mất cả chì lẫn chài…

Lời này, Lưu Vĩ Hồng cũng không phải an ủi Vân Vũ Thường, là lời nói thật lòng. Hắn rất hiểu tình hình tiền tệ thế giới, đến từ kí ức lặp lại, chỉ có thể là xu thế đại khái. Hơn nữa như cánh bướm bay, thế cục này e rằng dần dần xuất hiện lệch lạc. Trong vài năm sau đó, vấn đề không lớn, dù sao bản thân hắn hay là Vân Vũ Thường nắm trong tay vốn, đều là kì cây non, đối với ảnh hưởng của thị trường tài chính toàn cầu cũng không rõ rệt, ưu thế của tiên đoán trước là có thể giúp đỡ được. Nhưng càng về sau càng không xác thực, Vân Vũ Thường mời các chuyên gia phân tích cẩn thận không phải là chuyện xấu gì.

Vân Vũ Thường nói:

- Chị cũng nghĩ như vậy, kiếm tiền còn phải cần ổn định, bước từng bước một, bước quá nhanh sẽ xảy ra chuyện.

- Ừ, dù sao hiện nay tiền của chúng ta cũng nhiều rồi, cũng không cần phải tham quá.

Vân Vũ Thường nói:

- Lần trước em nói với chị câu lạc bộ kia, chị chuẩn bị bắt tay làm rồi. Vốn đã gom đủ, nói chung cũng phải có phương hướng đầu tư, để không đó nhất định không được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cái đó tạm thời không cần tốn nhiều tiền lắm. Kiến nghị của em là không cần vừa mới bắt đầu đã xây một công trình lớn, có thể thành lập trước một câu lạc bộ nhỏ, thử trước đã, cũng nên thu lượm một chút về kinh nghiệm quản lí đã.

Đợi hai năm nữa, môi trường lớn cơ bản ổn định, lúc đó mở rộng quy mô sẽ tốt hơn. Hơn nữa, hai năm này còn có rất nhiều việc lớn cần phải dùng đến tiền, đem toàn bộ vốn đầu tư vào bất động sản, cũng không phải là ý kiến hay.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:

- Tất cả theo em, ai bảo em là kì tài về tài chính? Ài, chị nói này, nếu em được điều đến Bộ tài chính, nhất định có đất dụng võ.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:

- Đừng, chị nhất thiết không được đưa ra chủ ý như thế. Em chỉ cần nghĩ đến danh sách đi giao tiếp hằng ngày, đầu óc đã nổ tung. Cũng rất khó chịu rồi. Em cảm thấy công tác tại địa phương rất có ý nghĩa.

Vân Vũ Thường liền cười.

Cô cũng thuận miệng mà nói thôi.

- Vệ Hồng, em nói trong hoàn cảnh này thật sự có thể tiếp tục ổn định không? Nói thực lòng, hiện nay ở Giang Khẩu và Hồng Kông, rất nhiều người đều lo lắng không ngừng.

Vân Vũ Thường nói, cũng có ý ưu sầu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Điều này không nên lo lắng, chắc chắn không thể sai. Không cần nói chính sách lớn cải cách mở cửa, rất nhiều việc đều có tính xâu chuỗi, đã mở ra, còn phải nghĩ thu về…Chị, nói việc với chị một việc, chúng ta chơi trò tay không bắt giặc, có hứng thú không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio