Từ lúc trở về, Lý Nhất vẫn cứ ngồi đờ đẫn trong phòng một mình suốt cả ngay nay. Lý Trác không hỏi cũng biết chắc chắn là chuyện có liên quan đến Khiết Băng, lắc đầu ngán ngẩm:
- Con cứ như vậy thì mất vợ như chơi đấy!! Nghe nói hôm nay sinh nhật của Khiết Băng thì phải.
Lý Nhất liền thay đổi sắc mặt:
- Hôm nay là ngày mấy hả bố??
- /.
Lý Nhất như chợt tỉnh. Đứng phắt dậy soi gương. Lý Trác thấy vậy cũng không giấu nỗi sự vui mừng. Ông đi đến vỗ vai Lý Nhất:
- Ta luôn ủng hộ con. Cố lên con trai!!
Lý Nhất nhìn vào bản thân của mình trong gương không khỏi cười khổ:
- Đúng là mấy ngày nay, mình đã quên mất mục đích sống rồi.
Hôm nay cô đặc biệt dậy rất sớm. Chạy xuống lầu chào mọi người:
- Chào ông, chào quản gia, chào mọi người.
Vũ Băng Lãnh đang ngồi đọc báo thấy vẻ mặt tươi cười của Khiết Băng cũng cảm thấy vui vẻ lây. Quản gia đem trà cho Vũ Băng Lãnh sẵn tiện hỏi cô:
- Hôm nay nhìn cô chủ có chuyện gì vui vậy ạ??
Không đợi cô trả lời, Vũ Băng Lãnh lấy từ sau lưng một hộp quà màu đen đưa cho cô:
- Chúc mừng sinh nhật cháu
Cô bất ngờ nhìn Vũ Băng Lãnh rồi lại nhìn món quà. Nhìn vẻ ngoài cũng biết nó đắt tiền đến cỡ nào. Cô cười lắc đầu:
- Cháu cảm ơn lòng tốt của ông nhưng cháu không nhận đâu ạ.
- Không phải ngại, con cũng như con ta thôi. Mau nhận cho ta vui.
Vì Vũ Băng Lãnh cứ nói mãi mà cứ đẩy qua đẩy lại cũng không phải phép nên cô cũng mỉm cười nhận quà. Giống như cô dự đoán, đó là một chiếc đầm dạ hội cực kỳ đẹp và lấp lánh.
Vũ Băng Lãnh cười nói:
- Ta nhờ trợ lý mua không biết có hợp ý cháu không.
- Đẹp lắm ạ, cảm ơn ông.
Cô hạnh phúc nhìn món quà trên tay. Dì quản gia vui vẻ hỏi cô:
- Vậy tối nay phải làm đại tiệc chứ nhỉ??
Cô định trả lời thì có người lên tiếng trước:
- Cô ấy đi với tôi.
Không cần nhìn cũng biết đó là giọng của ai. Cô xấu hổ cúi đầu. Ai cần anh nói toẹt ra như vậy chứ. Anh ngồi xuống bên cạnh cô:
- Tối nay giờ anh đón em
Cô cười gật đầu:
- Em đợi anh
Ngay sau khi nghe tối nay sẽ có hẹn với anh cô liền chạy lên lầu, lấy hết tất cả quần áo trong tủ ra, lẩm bẩm:
- Anh ấy thích kiểu như nào ta? Sang trọng? Hay cá tính? Dễ thương?
Dì quản gia gõ cửa, cô vẫn mải mê lựa đồ cho tối nay:
- Dì vào đi ạ.
Dì giúp việc vừa vào đã thấy ngay bãi chiến trường mà cô bày ra hơi kinh ngạc nhưng che giấu rất nhanh. Cô đang mải nghĩ liền một tay ôm tay dì một tay chỉ trỏ bãi chiến trường hỏi:
- Dì à, dì xem con mặc bộ này hay bộ này hả dì??
- Dì thấy con mặc gì cũng đẹp cơ mà
Cô đau khổ ngồi xụp xuống nền giấu mặt vào hai đầu gối:
- Cháu thật sự không biết nên mặc gì để xứng với anh ấy nữa dì ạ
Dì quản gia cười cười xoa đầu cô:
- Dì kể cho con nghe chuyện này nhé, trước giờ Hàn chưa bao giờ đối tốt với một người phụ nữ như thế, nếu Hàn nó đã để mắt tới con thì nó chính là yêu thương ngay từ con người con nên con cứ là chính con thôi
Nghe xong lời dì giúp việc cô liền tự tin hẳn lên trên mặt tràn đầy ý cười:
- Vâng, con cảm ơn dì
Đúng h tối, một chiếc xe Maybach đậu ngay trong khuôn viên. Cô chỉ cần nghe tiếng xe cũng đã đoán được ai về. Trong lòng cô hứng khởi không sao tả nổi. Đã lâu từ lúc cô mất đi mẹ đã không còn được cười vui vẻ như hôm nay. Cô hít một hơi thật sâu đến trước gương soi đi soi lại, khi chắc chắn bản thân từ trên xuống dưới đều ồn liền mỉm cười mở cửa bước xuống.
Anh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô bước nhẹ nhàng từ cầu thang xuống và đang mỉm cười với anh. Cô vận một bộ váy màu đỏ bo vòng eo mảnh khảnh tôn lên đường cong cơ thể. Môi được tô đỏ nhưng không quá loè loẹt, tóc được búi đơn giản có vài cọng không nghe lời mà rơi lưa thưa lộ vẻ hồn nhiên đáng có của một cô gái, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc đang nhìn anh. Anh nhìn cô đến ngẩn ngơ đến khi cô đến trước mặt anh mới hoàn hồn. Cô ngại ngùng cúi đầu hỏi nhỏ:
- Bộ mặt em dính lọ hả?
Anh nhếch miệng trêu chọc:
- Không dính lọ mà dính phải tình yêu của anh
Mặt vốn dĩ đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, đầu càng cúi thấp. Thấy dáng vẻ xấu hổ của cô cũng không nỡ đùa cô nữa:
- Đi thôi, anh đưa em đi ăn
Cô gật đầu ngoan ngoãn theo anh ra xe.
Không khí trong xe liền chìm trong không gian im lặng. Cô nghĩ anh đang lái xe nên không dám làm phiền, anh chủ động phá vỡ không khí ngột ngạt:
- Em của hôm nay rất đẹp
Chỉ một câu khen ngợi bình thường cũng khiến con tim cô đập trật mất một nhịp rồi.
Cô im lặng ngắm nhìn sườn mặt của anh. Nhìn kĩ lại mới thấy đường nét gương mặt anh thật sắc sảo, nhất là anh ánh mắt và đôi môi góc cạnh. Thật là ông trời quá mức thiên vị mà.
Nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cũng đến nơi, trước mắt cô là một nhà hàng mà cô chỉ có thể đi ngang không dám vào. Kim Tuế Nguyệt - là tên của nhà hàng, nghe nói còn có ý nghĩ sâu sa gì đó cô cũng không rõ và đặc biệt đồ ăn ở đây cũng cắt cổ chứ chẳng đùa. Cô định nói gì đó thì có nhân viên phục vụ tới chào hỏi:
- Vũ tiên sinh đúng không ạ? Bàn đã được chuẩn bị xong hết rồi ạ