Anh nắm chặt tay cô bước vào nhà hàng. Mười ngón tay đan vào nhau khiến lòng cô ấm áp hẳn. Vào trong mới phát hiện ngoài cô và anh ra chẳng có ai trong nhà hàng. Không cần hỏi cũng biết anh lại vung tiền vào những việc không đâu rồi. Cô không khỏi cười khổ một tiếng.
Anh kéo ghế làm động tác như các chàng trai thời xưa làm cô bật cười khanh khách. Không khí trong nhà hàng rất ấm cúng, từ ngọn nến đến thức ăn thật không chỗ chê. Không khí thật sự rất lãng mạn.
Người phục vụ bưng lên một bàn đầy đồ ăn Tây, chỉ có duy nhất món canh cá là món Trung. Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Anh đột nhiên gắp cho một miếng mắt cá. Hành động này làm cô nhớ đến một câu chuyện đã từng nghe ai đó kể. Chuyện rằng xưa kia từng có một đôi trai gái yêu nhau từ thời còn cắp sách đến trường, mỗi lần cùng nhau ăn cá, cô gái luôn gắp mắt cá cho chàng trai. Có một ngày, chàng trai hỏi tại sao, cô gái liền đáp rằng khi còn bé, mỗi lần ăn cá cha cô đều gắp mắt cá cho cô, điều đó biểu trưng cho tình thương yêu của ông đối với cô, bởi lẽ mắt cá là để dành cho người mình yêu thương nhất. Sau khi ra trường, họ được phân công công tác ở cùng một thị trấn. Bạn bè gần xa đều cho rằng hai người sẽ rất mau chóng kết hôn, cùng nắm tay nhau hạnh phúc đến bạc đầu. Nhưng chàng trai kia vẫn chưa cam tâm thỏa chí, anh vẫn muốn ra ngoài phiêu bạt. Bàn bạc về chuyện tương lai của hai người xong, chàng trai liền dứt khoát ra nước ngoài. Cô tiễn anh đi trong êm thấm. Mấy năm sau, khi đã thành công, anh tìm về thị trấn nhỏ xưa thì mới hay tin cô đã lấy chồng. Cô mời anh đến nhà làm khách, trong bữa cơm cô rất ra dáng chủ nhà, toàn gắp cho anh những món ngon nhất. Thế rồi một con cá được bưng lên... Anh nhìn cô gắp mắt cá cho chồng, mới chợt vỡ lẽ... Hóa ra những thứ mình đạt được cũng chẳng hơn những gì mình đã đánh mất...
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, anh thì chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, chỉ lo ăn cơm, chắc anh rất đói bụng nên ăn ngấu nghiến. Cô nhìn thứ anh đã gắp cho mình. Mắt cá ăn vào vốn chẳng có vị gì, chỉ có dùng tâm để để cảm thì người ta mới nếm được mùi vị của nó. Cũng giống như món canh cá mẹ cô nấu nhiều năm về trước vậy – thực ra có lẽ nó cũng chẳng ngon như trong hồi ức của cô đâu, và dĩ nhiên tay nghề thì cũng kém hơn đầu bếp của nhà hàng năm sao nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là bà đã gửi gắm bao nhiêu yêu thương vào trong đó. Vì thế mà suốt bao năm qua cô cứ khắc khoải kiếm tìm, nhưng mãi vẫn không thể tìm lại được cái vị ấy – bởi đó chính là vị của yêu thương.
Sau khi món tráng miệng được mang lên, anh lấy trong túi áo vest một chiếc hộp nhung hình chữ nhật màu đỏ. Cô kinh ngạc nhìn chiếc hộp. Hôm nay anh đã tạo quá nhiều bất ngờ cho cô rồi. Anh có vẻ như hài lòng với phản ứng của cô chẳng nói chẳng rằng tao nhã bước ra sau lưng tôi. Anh đặt hai tay lên vai tôi thì thầm:
- Băng Băng, sinh nhật vui vẻ!
Cô nhỏ giọng cảm kích cảm ơn. Anh thò tay ra trước mở chiếc hộp nhung ra. Cô nhìn mặt dây chuyền liền biết đó mà mẫu mới nhất của Catier trên tạp chí thời trang. Hãng Catier cũng từng nói đây chính là món quà kết tinh của tình yêu. Liệu rằng một người như cô xứng đáng nhận được nó?
Cô im lặng vì biết nếu mình từ chối anh sẽ nổi giận. Anh cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ tôi. Mặt dây chuyền sáng loáng và viên kim cương bị đèn làm chói cả mắt. Cô biết những thứ của anh nó đều có một ý nghĩa riêng của nó, huống hồ một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo như này:
- Sợi dây này có nghĩa gì thế?
Anh cười càn rỡ cúi đầu xuống hôn vào gáy trắng nõn của cô:
- Là chiếm hữu, không cho em rời đi
Sau bữa cơm anh liền đưa cô về nhà và bảo rằng có việc gấp ở công ty cần xử lý. Cô gật đầu cười:
- Cảm ơn anh ngày hôm nay
Anh không trả lời mà phóng xe đi luôn. Xem ra có chuyện thật sự gấp rồi.
Cô mỉm cười đi vào nhà. Vừa dợm bước thì điện thoại trong túi reo, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình nhấn nghe:
- Trễ rồi cậu tìm mình có chuyện gì không?
Nhất Ngũ ở đầu dây bên kia vừa họp xong nên hơi ồn:
- Hôm nay sinh nhật bà cô lắm mồm mà, hôm khác mời cậu một bữa bù lại vậy. À bà cô cậu đang ở đâu đấy?
Cô nghe đâu đó loáng thoáng tiếng gọi giám đốc liền biết cậu vừa họp hành xong:
- Vừa họp xong à? Tớ hiện đang ở nhà
- Vậy cậu ở nhà đợi tớ. Tớ có món đồ này cho cậu
Cô chưa đáp lại đầu dây bên kia liền cúp máy. Cô thở dài nhìn điện thoại tối đen. Đành đứng chờ cậu ấy vậy.
Nhất Ngũ cúp máy, trong lòng như ngàn bông hoa nở rộ. Khuôn mặt mới đây còn sầm mặt giờ chỉ còn lại ý cười. Anh bước vào thang máy liền quay sang hỏi trợ lý Lâm:
- Lâm cô nương, cô thấy tôi bây giờ như nào hả? Đẹp trai chứ??
Cứ có chuyện gì nhờ vả liền gọi cô là Lâm cô nương:
- Anh mà cũng cần hỏi là đẹp hay không à, bình thường không phải mỗi sáng anh đều tự luyến khen mình còn gì...
Cô như chợt nhớ ra mình nói hơi nhiều, không giống với bộ dạng lạnh lùng như thường ngày xấu hổ ho khẽ. Nhất Ngũ dường như không quan tâm vì anh đã có mối bận tâm khác rồi.
Xuống sảnh lớn, Nhất Ngũ vừa đi vừa nói:
- À cô không cần lái xe đưa tôi về đâu, tôi sẽ tự lái
- Nhưng ngày mai chiếc Volvo của anh cần phải được bảo trì. Cứ để tôi lái xe về mang đi luôn một thể
Anh cũng không muốn đôi co gì nhiều nên gật đầu đồng ý. Dù sao trợ lý Lâm cũng theo anh suốt năm qua chứng kiến không ít chuyện.
_______________||________________
Chuẩn bị sắp ngược tàn tạ rồi nhé các nàng ơiiii