Giỏi rồi phải không? Biết chê phòng ở cũ rồi sao? Hay dư tiền lương quá? Đỗ Thanh Luật, cậu trúng xổ số hả? Bản lĩnh kiếm tiền không có, tiêu tiền trái lại học rất nhanh. Có bản lĩnh còn đi thuê làm gì? Mua đại một căn không phải tốt hơn sao? Chỗ tôi vừa vặn có khách hàng muốn bán một căn hộ, hướng ra sông, bốn trăm mét vuông, hơn năm mươi triệu, còn có một cái ga ra bốn trăm năm chục nghìn. Thế nào? Anh Đỗ, ngày mai tôi dẫn anh đi xem thử nhé? Nói đi, có phải chú Khoan tặng tiệm cắt tóc cho cậu rồi không?”
Căn phòng nho nhỏ này ban đầu đáng lẽ là phòng dành cho khách, dù đã qua tay mấy người khách thuê, nhưng cách bố trí trong phòng trước sau gì vẫn không thay đổi. Sàn gỗ, trần nhà vuông vức. Rèm cửa sổ màu vàng nhạt mới vừa được giặt, đến gần có thể ngửi được mùi nước xả vải. A Lục yêu sạch sẽ, trong gờ chân tường cũng lau đến không một hạt bụi, vách tường trắng bóc được chăm sóc từng li từng tí, một tấm poster anime được khách thuê trước đó dán ở đối diện đầu giường. Thiếu nữ non trẻ váy ngắn vớ trắng, mắt thật to, tóc thật dài, tư thế mê người.
Tỏ vẻ khinh thường rành rành trong điện thoại, Chu Thiên Hạo này vào nghề nhiều năm như vậy rồi, phòng ở gì mà chưa từng thấy qua? Cái phòng tới cả cậu cũng có thể thuê được, tôi còn lâu mới có hứng thú. Lúc này, cái kẻ trơ tráo kia lại đang ngồi trên giường lớn chính giữa phòng khoa tay múa chân.
“ Không phải…” Rất biết điều ngồi trên ghế thấp dưới giường, A Lục còn chưa mở miệng, khí thế đã thua một mảnh lớn.
Cạnh cửa đặt một túi hành lý căng phồng còn chưa kịp mở ra. Kế bên có mấy thùng giấy dựng san sát cũng chứa đầy đồ đạc, to to nhỏ nhỏ, đều chưa được sắp xếp thu dọn, ủ rũ buồn thiu, cực kỳ giống bộ dạng lúc này của chủ nhân chúng.
“ Hừ, chuồng bồ câu!” Chuột căn bản không nghe hắn nói, khoanh tay qua loa liếc nhìn bốn phía, lỗ mũi hỉnh lên trời, từ đầu đến cuối không có ý hướng xuống. “Phòng nhỏ thế này, tôi hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt! Nghe cậu nói ghê gớm lắm, tôi còn tưởng Ngụy Trì kiếm được phòng gì rất ngon lành. Hóa ra cũng chỉ có như vậy!”
A Lục cầm chén, để xuống không được, không để cũng không xong, cẩn thận quan sát sắc mặt khó coi của y. “Tôi có một mình, đủ ở rồi!”
Từ lúc vào phòng liền rắp tâm bới lông tìm vết, Chuột “Hứ” một tiếng giễu cợt, đuôi lông mày run run cười lạnh. “Chỗ này của cậu là tầng trên cùng sao?”
“ Ừ!”
“ Trời mưa có rỉ nước không?”
“ Tôi…” Căn bản không nghĩ tới vấn đề này, A Lục bị đánh trở tay không kịp. “Cái này…”
Trong lòng biết hắn không trả lời được, Chuột vểnh khóe miệng lên, ánh mắt sắc bén quét một vòng trên trần nhà, lại chậm rãi hạ xuống gương mặt cứng ngắc của hắn. “Phòng này của cậu còn quay về hướng bắc, hạ nóng đông lạnh, có cậu mới thấy dễ chịu!”
“ Cái này…” Trên mặt lại tái nhợt một trận, A Lục hoàn toàn không chen mồm vào được.
“ Phòng ở như vậy, cậu lại không bảo chủ nhà lắp một cái điều hòa.”
Trong lòng A Lục nói, có lắp tôi cũng không xài nổi. Đối diện với gã Chuột mặt cười quái dị kia, miệng phí công mở nửa ngày trời, nhưng một chữ cũng nói không ra được.
“ Cái này…” Trong lòng biết cãi không lại y, nhóc ngốc nhận mệnh rũ mi mắt nhìn vào trong chén. “Tôi không nghĩ nhiều…”
Hắn vẫn chưa ăn cơm. Tiệm cắt tóc đóng cửa khá trễ, nhóc ngốc đối với bản thân trước giờ vẫn qua loa đại khái, luôn tùy tiện nấu đại một món, bỏ vào chén cơm rồi tạm bợ sống qua ngày. Lúc Chuột tới, A Lục đang định động đũa, chợt nghe bên ngoài có người đập cửa “bình bình”, liền vội vàng đi ra nhìn thử.
Vừa mở cửa, đồng hương kiêm bạn tốt ngao du bên ngoài tròn một tháng đang khoe ra nụ cười tươi tắn trước sau như một, bắt chuyện với các khách trọ trong sảnh tiếp khách. “Tôi là Jerry, bất kể là thuê phòng, mua nhà hay bán nhà, đều có thể tìm tôi!”
Lúc đó, nhóc ngốc vẫn hoàn toàn không biết gì về cơn bão sắp đến, nhìn thấy Chuột liền lập tức mừng rỡ. “Cậu đến nhanh vậy sao?” Vui rạo rực kéo y vào phòng.
Cửa phòng đóng một cái, mặt Chuột liền đen lại. “Đỗ Thanh Luật, giỏi rồi phải không?”
A Lục từ đó bị dồn đến bên tủ thấp, cầm chén cơm không dám thở ra một tiếng.
Phòng ở quá cũ, diện tích quá nhỏ, vị trí quá hẻo lánh… Vừa ngồi xuống một cái, miệng Chuột liền thao thao không sao ngưng được, ánh mắt sắc bén liên tục quét qua quét lại từ A Lục đến mọi ngóc ngách trong phòng. “Cậu không nghĩ nhiều? Vậy cậu nghĩ cái gì? Cậu cái gì cũng chưa từng nghĩ sao? Hừ, Đỗ Thanh Luật, cái đầu này của cậu chính là chưng cho đẹp! Ngu ngốc!”
A Lục cố lấy dũng khí nói. “Chú Khoan nói, có một chiếc giường là đủ rồi!”
Nói còn chưa dứt lời, “Oa ——” một trận, tiếng khóc la truyền đến, sau đó là tiếng quát tháo hung hăng thô lỗ. Nhà hàng xóm không biết làm sao, ầm ĩ một trận trời long đất lở, tới tường bên này cũng bị chấn động ong ong run rẩy.
Cái kẻ lấy cái lưỡi gạt người làm cách thức mưu sinh kia nháy mắt lại chộp được một đầu đề nữa. “Ha ha, cách âm tệ như vậy…”
Nhóc ngốc bị bức ép đến nóng ruột, “cốp” một tiếng cầm chén đặt xuống tủ thấp. “Cũng không phải mỗi ngày đều như vậy!”
Chuột không vội trả lời. Ánh mắt châm chọc lên lên xuống xuống ở tủ thấp bên cạnh hắn. “Đây là cái gì? Cậu nhặt được từ chỗ nào? Rõ là, ngay cả một cái trông giống đồ gia dụng cũng không có nổi. Bây giờ còn ai dùng thứ này nữa chứ?”
Mặt A Lục nén nhịn đến đỏ bừng, lời nói càng lắp ba lắp bắp. “Không… Không phải dùng được lắm sao? Vừa có thể làm tủ, vừa có thể làm một cái bàn nhỏ!”
Đây là sự thật, yêu cầu cuộc sống của A Lục thật sự không cao. Ban ngày yên bụng đi làm, buổi tối ngọt ngào mộng đẹp. Như vậy là đủ rồi. Nhưng ánh mắt đụng tới một đôi mắt dạt dào hứng thú, trong lòng A Lục khựng lại một cái, biết mình lại bị lừa.
Quả nhiên, y điềm nhiên như không mở miệng. “Hóa ra ngay cả một cái bàn cậu cũng không có nổi. Mà cũng đúng thôi, phòng nhỏ như vậy, dù có bàn thì cũng không để được!”
A Lục hoàn toàn mất tiếng, nắm chặt đũa, cúi đầu lùa mạnh cơm vào miệng.
Đại gia ngồi ở đầu giường vẫn chưa ý thức được, có tiếng “chậc chậc” cảm thán. “Còn nữa, đã biết phòng mình nhỏ, còn đặt một cái giường lớn như vậy làm gì? Trong đầu cậu chứa cái gì? Ngốc! Nói cậu ngốc cậu còn không vui. Tôi mới đi mấy ngày… Cậu bảo xem tôi phải nói cậu thế nào đây? Hả?”
“….” Dứt khoát quay mặt đi không nhìn y nữa, như xả giận, A Lục từng ngụm từng ngụm nhai đồ ăn trong miệng. “Chuyện tốt gì đi tới miệng cậu cũng đều có thể biến dạng!”
Cơm mềm mềm dính dính kẹt ở cuống họng không thể đi xuống, lại vẫn khăng khăng liều mạng nhét thêm vào, đến mức cổ họng nghẹn cứng hai má nóng lên, vành mắt một trận chua chua chát chát. A Lục cắn đũa, giữa ngực nhịn không được vừa tức vừa khổ. “Chu Thiên Hạo, miệng chó của cậu không phun ra được ngà voi!”
Từ nhỏ đến lớn, y chính là không sao nhìn hắn vừa mắt được.
Hồi bé, đám bạn nhỏ chơi cùng cho A Lục một cục kẹo. A Lục mở giấy gói kẹo đang định đưa vào miệng. Y thấy, mặt cười xấu xa chạy qua. “A Lục, cậu ăn cái gì vậy? Sao lại màu thế này? Phân vàng, phân vàng này!”
Tay A Lục dừng ngay bên miệng, không đưa vào được nữa.
Từng có một nữ sinh, diện mạo thành tích tính tình đều bình thường, A Lục chưa hề nói chuyện gì với cô. Bất quá sau khi tan học, cô nàng thường hay ở lại cùng A Lục quét dọn vệ sinh. A Lục rất mừng, thêm người giúp đỡ lúc nào cũng tốt.
Sau đó lại bị Chuột thấy, hai tay cắm vào túi quần lúc lắc đứng nhìn bên cửa sổ. “Ồ, Đỗ Thanh Luật, yêu đấy à?”
Nữ sinh khóc lóc chạy đi. Từ đó về sau, chỉ có tiếng Chuột sốt ruột thúc giục bầu bạn A Lục vượt qua những ngày vệ sinh quét dọn.
Từng việc nhỏ bị lãng quên lại điên cuồng nảy lên trong bụng. Những hồi ức tuổi thơ rời rạc rối tung, những lời nói đã mất đi thời gian địa điểm, những cảnh những hình không đầu không cuối, vụn vặt vô nghĩa và không đáng nhắc tới, tái diễn trước mắt như lồng đèn kéo quân. Nhiều năm như vậy rồi, từ lúc bắt đầu có ký ức thì đã có mặt y. Đứng trước y, dường như làm gì cũng phải bị cười nhạo, chữ viết xấu như gà bới, mô hình máy bay méo mó xộc xệch, từ trước tới giờ chưa từng nắm tay con gái… Bất kể chăm chỉ thế nào, bất kể chú ý ra sao, những cố gắng của hắn chung quy không được y nhìn thấy, hết lần này đến lần khác trăm đắng ngàn cay tôi rèn luyện tập, sửa chữa uốn nắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bất quá chỉ đổi lấy một nét cười lạnh của y bên khóe mắt, ngu ngốc, cậu mù quáng cày tới cày lui như vậy làm gì?
Đỗ Thanh Luật là tên ngốc, cho nên người Đỗ Thanh Luật gặp cũng là kẻ có dụng tâm. Cậu ngốc như vậy, người đến giúp cậu đều có tính toán riêng, người quan tâm cậu đều không mang ý tốt, người tiếp cận cậu không phải vì tiền thì chính là có mục đích khác. “Bị bán còn đếm tiền giúp người ta!” Cũng không đếm được bao nhiêu lần bị y nhéo mặt quát mắng. Thật ra đau đớn không ở trên mặt mà là ở trong lòng, không thể cho tôi vài phần tín nhiệm được sao? Không thể tin tưởng ở tôi một chút nào sao? Mấy học sinh cùng khóa kết bạn trên đường, đồng hương cởi mở gặp được ở nhà ga xe lửa, các khách hàng đi đi đến đến trong tiệm cắt tóc… Ý tốt của họ mà hắn tin tưởng, y lại hất cằm châm chọc, nhếch mày khinh thường. “Ngốc mới làm bạn với ngốc!”, “Cậu ngốc như vậy ai mà đáp lại cậu chứ?”, “Thứ như cậu, trên mặt viết bốn chữ ‘Kẻ ngốc lắm tiền’ rõ rõ to to.”… Y thích dùng gương mặt sáng suốt như vậy bắt bẻ hắn, từng chữ mang gai, từng câu mang kiếm. “Biết tại sao người ta lại tìm cậu nói chuyện không? Biết ngay là cậu không biết, bởi vì cậu rất dễ lừa, nói heo biết bay cậu cũng tin cho được!”
Rau cải hôm qua bị hâm nóng trở đi trở lại, ăn vào miệng có chút đắng đắng mơ hồ. A Lục từ đầu đến cuối vẫn chỉ cúi đầu, mắt xót đến phát đau, miệng bị cơm nhồi vào, ngay cả sức để nhai cũng không có nổi, nhưng bàn tay cầm đũa thì lại run run.
Đỗ Thanh Luật là một kẻ ngốc, nỗ lực vất vả đến như vậy, cố gắng khổ đau đến như thế, lấy tất cả tiền trong người đi đặt cọc, chịu đựng nửa con mắt khinh khỉnh của chú Khoan mà đi sớm đến muộn, chiều nào đi làm về cũng kéo lê thân thể uể oải chạy tới quét tước dọn dẹp, rốt cuộc thu xếp ổn thỏa mọi thứ trước khi y trở về. Không phải vì sợ Chuột trách mắng. Bị mắng nhiều năm như vậy rồi, A Lục cũng sớm đã quen. Thật ra, thật ra, thật ra là vì đáy lòng có một chút mong đợi, mong đợi một khắc Chu Thiên Hạo bước vào nơi này, trong mắt sẽ có mấy phần ngạc nhiên và mấy phần khen ngợi. Hắn chỉ muốn nói với y, tôi là kẻ ngốc, nhưng cậu hãy yên tâm, tôi cũng có thể chăm sóc bản thân rất tốt.
Tiếng dương cầm đinh đinh đan đan truyền đến xuyên qua vách tường mỏng mảnh, trong giai điệu đứt quãng còn kèm theo tiếng trẻ con nức nở.
Chuột dựng thẳng hai tai, vẻ mặt kích động. “Nghe đi, nghe đi! Cách âm thế này, chậc chậc…”
“ Chu Thiên Hạo.” Hồi lâu không lên tiếng, tiếng nói A Lục hơi có chút khàn khàn.
“Gì?” Y quay đầu mất kiên nhẫn, đang nói lại đột nhiên ngưng lại. “Cậu…”
Lẳng lặng ngồi dưới chân y, A Lục chậm rãi nâng mặt lên, ánh mắt nhẹ nhàng, khóe miệng còn dính hạt cơm trắng. “Cậu là đồ ngu ngốc!”
“…….” Một bụng từ ngữ chua ngoa đều dồn trong cổ họng, lại không thể tuôn ra khỏi miệng. Chu Thiên Hạo há mồm, cái miệng trước giờ rực rỡ như hoa sen lại không thể nhả ra nửa chữ.
Đỗ Thanh Luật ngồi ngay dưới chân y, vành mắt đỏ bừng, rưng rưng muốn khóc. “Chu Thiên Hạo, cái đồ ngu ngốc kia!”