Đỗ Thanh Luật trong trí nhớ rất ít khóc. Mặc dù bị ăn hiếp đến bất đắc dĩ, nhóc ngốc đần độn cũng chỉ hạ mi mắt thảm thiết cầu xin. “Các cậu đừng như vậy, đừng như vậy… Chuột, tôi không dám nữa.”
Hai má ửng đỏ, đôi mắt như nước, lơ đãng khơi ra gợn sóng tình người, trong lòng đột nhiên chấn động.
Chuột thích nhìn bộ dạng nhỏ giọng xin tha của hắn, không thể nói rõ là tại sao, chỉ là cảm thấy thích. Thế là thường xuyên nhịn không được càng ra sức véo mặt hắn. Tóm hắn vào trong tay, kẹp chặt dưới cánh tay, lồng ngực đập vang dữ dội dính vào bả vai hơi giãy giụa của hắn. Ngón tay dán trên má nóng, cảm giác trơn láng mịn màng, nhiệt độ hừng hực truyền khắp toàn thân như dòng điện.
Hắn cố hết sức vươn cổ ra, nhìn y bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp. “Chuột, đừng, đau!”
Chuột không nói lời nào, vẫn gắt gao ôm trọn bả vai của hắn, trầm lặng ngóng vào đôi mắt thâm đen như mực, trong đó cũng có con ngươi thăm thẳm tối đen của mình. “Đau có chút cũng không chịu nổi, hừ, không có tiền đồ.”
Như sợ bẩn bàn tay, vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra. Trong tiếng cười đùa trêu chọc đủ kiểu của những thiếu niên trẻ tuổi, môi Đỗ Thanh Luật run run không nói lời nào, Chu Thiên Hạo lại thả ánh mắt ra xa, cố ý không nhìn vào mặt hắn. Chỉ bản thân Chuột mới rõ ràng, ham muốn đột ngột bốc lên dưới đáy lòng mình có bao nhiêu kinh hoàng và xa lạ. “Vô nghĩa, đi!” Ngón tay lén nắm chặt thành nắm đấm, dường như làm thế có thể giữ lại hơi ấm kia lâu hơn chút nữa.
Đường bờ ruộng hẹp dài đan chéo khắp nơi, dõi mắt nhìn tới phía xa, xuyên qua bầu trời bao la xám xịt, phảng phất như có thể trông thấy tầng tầng ruộng bậc thang mờ mờ ảo ảo bên ngoài thị trấn. Mấy thiếu niên choai choai hoạt bát năng động nghe theo hiệu lệnh, tụ tập quanh người y. Chu Thiên Hạo mánh khóe đầy mình, đến chỗ nào cũng đeo danh đầu lĩnh. Trong một đám lâu la trước hô sau hoán, y từ từ quay đầu nhìn lại, nhóc ngốc bị bỏ ra vẫn ngây ngô đứng yên tại chỗ, đồng phục rộng thùng thình như cái bao bố, ánh mắt trong veo, vẻ mặt lúng túng.
Chuột liền xoay người đứng trước mặt hắn, thô lỗ xách cổ tay hắn lên, bước nhanh về trước không quay đầu lại. “Phát ngốc cái gì? Đi! Bỏ mất cậu một cái, chị cậu lại tới tìm tôi đòi người!”
Lòng bàn tay dán vào làn da mềm mềm ấm ấm. Nhà Đỗ chỉ có mỗi A Lục là con trai, hai ông bà già rồi mới được thằng con cùng ba bà chị ở nhà dứt khoát không cho hắn làm việc nặng. Lòng bàn tay Chuột bắt đầu đổ mồ hôi, ngón tay dính dính bóp lên cổ tay A Lục, phảng phất như có thể chạm được vào mạch hắn, nhịp đập rất nhỏ lại rất nhanh, không rõ là đến từ người phía sau hay chính mình mới là kẻ đang khua trống ngực.
“ Chuột…” Hắn nỉ non ở sau người, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi.
“Ừ!” Chuột nhỏ giọng đáp, lại không nói câu nào. Cúi đầu đi nhanh, càng nắm chặt thằng ngốc thở gấp đến độ sắp không bước kịp, mặc trái tim bồn chồn nhảy tới nhảy lui ở trong lồng ngực.
Trong trí nhớ của Chuột, số lần A Lục thật sự khóc lên rất ít. Một lần là lúc tốt nghiệp cấp hai. Y lên tỉnh học cấp ba, A Lục ở lại thị trấn học trường nghề. Thiếu niên nam nữ chưa biết ưu sầu hăng hái bừng bừng viết lưu bút tốt nghiệp, dùng giọng điệu vui đùa nói mấy chữ biệt ly, hiệu trưởng đọc diễn văn dong dài làm ai ai cũng nghe mà muốn ngủ.
Tùy tiện nhét bằng tốt nghiệp vào trong cặp sách, lúc ra khỏi cổng trường, Chuột theo lệ thường ấn A Lục nhỏ gầy phía dưới cánh tay. “Này, sau này tan học chúng ta không thể mỗi ngày cùng đi về nhà nữa.”
Lập tức, A Lục không ngừng giãy giụa phảng phất như bị hóa đá, dừng tất cả động tác. Chuột thử lấy tay ấn cổ hắn. “Này, sao vậy?”
A Lục lặng lẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng mịn như phấn còn in dấu tay đỏ đỏ.
Khoảng cách chưa bao giờ gần đến như thế, Chuột nhìn đôi mắt nước lóng lánh bốn phía của hắn, ngây ngẩn cả người.
Một lần nữa là sau khi chị hai A Lục ra ngoài đi làm. Làm ruộng quanh năm suốt tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, càng ngày càng nhiều người trẻ sau khi tốt nghiệp liền muốn ra ngoài làm việc, từ bắc chí nam, đều nói các thành phố lớn cơ hội khắp nơi tiền vàng chốn chốn. Người về quê thăm nhà ai cũng nói chuyện đô thị phồn hoa, chẳng nhắc nửa lời về những tháng ngày mưu sinh vất vả.
Chị hai A Lục là đi theo một đồng hương cùng làng, cũng không đi quá lâu, tới Tết Ta sẽ về. Ngay cả cha mẹ A Lục cũng không lo lắng gì, A Lục lại mím môi từ đầu đến cuối.
Sau đó, ở một chiều thứ sáu nào đó, Chuột chen chúc trên xe bus gợi chuyện. “Này, chị hai cậu thế nào? Nghe nói Tết Ta về sẽ mang về cho cậu một chiếc di động?”
Trong khung cảnh huyên náo ồn ào, A Lục nói cái gì y căn bản không sao nghe được. Chỉ cảm thấy cổ áo căng lại, Chuột theo bản năng cúi đầu, nhóc ngốc vụng miệng nắm chặt vạt áo y, móng tay bấm đến trắng bệch.
“Này, mạnh mẽ lên một chút được không? Cậu sao vẫn giống y như con gái…” Miệng nói như vậy, quay đầu nhìn bốn phía, Chuột vươn tay, chậm rãi ôm hắn vào trong ngực.
Đó là lần đầu tiên sát lại đơn thuần như vậy, không mượn cớ gì khác, cũng không mang mục đích nào khác, đơn thuần chỉ là vì khuôn mặt bị tóc đen che khuất, đơn thuần chỉ là vì vầng trán tựa vào trước ngực, đơn thuần chỉ là vì ôm.
“Sao lại khóc?”
Không khí lập tức đông lại, đứa trẻ hàng xóm nổi tiếng đàn hay đánh đi đánh lại một âm tiết khô khan đơn điệu, rèm cửa sổ vàng nhạt lặng yên bất động, đèn treo trên đỉnh đầu phát ra ánh trắng lù mù.
Phòng A Lục thuê gần sát đường lộ, tiếng kèn ô tô “pin pin” vang vọng không ngừng. Chuột rút khóe miệng lại, đột ngột không biết phải nói từ đâu.
A Lục ngồi trước mặt y, đũa trong tay liên tục đâm vào đáy chén, hai mắt mang hơi nước chỉ dừng lại trên mặt Chuột trong chớp mắt rồi vội vàng chuyển sang nơi khác. “Không có gì.”
Mắt chát kịch liệt, A Lục không dám chớp mắt, mở to mắt sống chết trừng đống hành lý cạnh cửa, sợ lỡ đâu bỗng nhiên lơi lỏng, nước trong vành mắt sẽ không nghe lời mà tức thì rơi xuống. Lớn như vậy rồi, còn là một thằng con trai, khóc lên quả thật quá khó coi. Chú Khoan nói, đã là nam nhi đại trượng phu, phải đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ. A Lục nhịn, nghiến răng nghiến lợi mà nhịn. Không thể khóc, bị nói có mấy câu liền khóc, thật sự quá mất mặt.
Chuột đứng dậy từ bên giường, nhẹ chân nhẹ tay đứng trước mặt hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống. “A Lục, cậu đừng khóc!”
Ngón tay quen thuộc vuốt lên gương mặt như thường ngày, nhưng không có đè ấn ác ý, chỉ mềm mại dán trên làn da lau qua lau lại. “Này, cậu đừng khóc mà!”
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn cùng lông mày nhíu lại kia, mũi A Lục xót xót, một hàng nước mắt đáp lời rớt xuống.
Chuột ngơ ngác, nâng mặt hắn lên, trong đầu trống trơn một cục. “A Lục, tôi… Tôi cái… Tôi cái đó là nói thế thôi!”
Quay mặt đi, không muốn nghe y an ủi chút nào, buồn khổ ấm ức trong lòng tựa như tháo cống dâng lên, càng muốn kiềm chế, A Lục lại càng khóc dữ dội.
Từng chuỗi nước mắt theo má rớt xuống đầu ngón tay Chuột, Chuột hoàn toàn không còn từ ngữ. Từ nhỏ y đã sợ A Lục khóc, vẻ mặt muốn khóc lại không khóc của nhóc ngốc rất động lòng người, nếu thật sự khóc lên, Chuột hoàn toàn không có sức đánh trả, nhìn hắn khóc đến nước mắt giàn giụa, còn thấy khó chịu hơn cả chính mình khóc. “A Lục, cậu đừng khóc, đừng khóc…”
Càng nói đừng khóc, càng khóc dữ dội hơn. Ân ân oán oán tích lũy từng chút trong những năm qua, càng nghĩ càng chua xót. Nhóc ngốc mím chặt miệng, một chữ cũng không nói, cứng đầu cứng cổ lặng lẽ chảy nước mắt.
Chuột nâng mặt hắn lên, cổ tay lau lung tung trên mặt hắn. “Thật mà, đừng khóc! Tôi không có ý khác, tôi đã bảo là chỉ nói vậy thôi!”
A Lục không nói lời nào, hạ mi mắt nhìn chén cơm bị mình đâm thành một cục hồ dính dính.
Chuột nói. “Đừng khóc, khóc khó coi đến như vậy!”
Nước mắt cuồn cuộn lăn dài.
Vội vàng từ trong túi lấy chocolate mang về từ Thái Lan ra, Chuột giọng điệu nịnh nọt. “Biết cậu thích ăn ngọt, tôi đặc biệt mang về cho cậu!”
A Lục không để ý đến y, cúi đầu nhìn mũi giầy hai người đối diện nhau bên dưới.
Chuột thở dài. “Nói xạo đó! Tôi gạt cậu! Không khó coi như vậy!”
Lấy chén cùng đũa trong tay hắn qua, cẩn thận đặt lên tủ thấp mới bị y phê là tồi tệ, Chuột nhận thua. “Chỗ này, chỗ này thật ra cũng được lắm.”
A Lục đỏ mắt, rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào y.
Gương mặt mũm mĩm gầy đi một vòng lớn, cằm nhọn, trong ánh mắt khóc chèm nhèm dày đặc tơ đỏ, vành mắt đậm đen bày ra dưới đèn không sót một góc. Chuột vụng về lau nước mắt cho hắn, giọng điệu hòa hoãn đi không ít. “Sao lại biến mình thành như vậy? Lúc này mới có một tháng, nếu đi một năm rưỡi, cậu làm sao mà sống?”
“Không sao!” Cổ họng còn nghẹn, A Lục khàn khàn trả lời.
“Không sao mà cậu còn khóc.” Cong ngón trỏ lên quẹt xuống chóp mũi hắn, trận khóc này làm lửa giận trong lòng Chu Thiên Hạo tắt đi không ít. “Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi không có ăn hiếp cậu!”
Trong lòng thoải mái hơn không ít, A Lục đánh bạo nói. “Không phải cậu thì còn ai nữa?”
Kẻ quen làm đại gia nghe thấy, không hài lòng nâng tay muốn nhéo lên mặt hắn. Nhóc ngốc đỏ mắt vội vàng rút ra sau. Chuột nhìn nước mắt còn chưa khô đi trên má hắn, khóe miệng giật giật, hậm hực hạ tay xuống, sửa thành dùng ngón tay lau trên mặt hắn. “Dù có là tôi, nhưng lần nào không phải tôi dỗ cậu?”
Những ngày tay dắt tay về nhà dưới ánh chiều buông, xa xôi đến nỗi phảng phất như cũng đều quên mất.
Đứa trẻ thật thà bị gặng hỏi, buồn bã nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc ngừng rơi nước mắt. “Anh Ngụy là tốt bụng!”
“Ừ, anh ta tốt bụng!” Giọng điệu không cam không nguyện.
“Anh ấy thật sự tốt bụng!” Tuy anh Nghiêm nói không phải.
Hắn nói đến nghiêm trang, vành mắt còn ửng đỏ, ánh mắt còn sưng sưng, hai tròng mắt đen như quả nho long lanh trong vắt. Chuột nhận mệnh cúi đầu. “Tôi biết!” Anh ta đối với cậu đương nhiên là tốt, bằng không, dọn vào nhà anh ta sẽ không phải là Nghiêm Nghiễm.
“Phòng này tốt lắm, mặc dù có nhiều cái xấu như vậy!”
Chuột tiếp tục gật đầu. “Ừ, rất tốt!”
Đứa trẻ nhà hàng xóm rốt cuộc luyện đàn xong, trăng treo trên trời xám, mọi âm thanh đều ngưng lại.
A Lục hít mũi không nói nữa. Chuột ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn tròng mắt ướt sũng của hắn phản chiếu vẻ mặt rối rắm của mình. “A Lục, tôi không phải nổi cáu với cậu. Tôi chỉ là… Chỉ là…”
Chỉ là cái gì đây? Ở trong điện thoại nghe thấy giọng điệu hưng phấn của hắn liền cảm thấy buồn bực, vừa nghe là Ngụy Trì giúp hắn liền đột nhiên phát cáu, thấy hắn một thân một mình cũng có thể sắp xếp cuộc sống ngăn nắp gọn gàng liền sinh ra sợ hãi. Liền tự nhiên châm chọc, liền cầm lòng không được mà xoi mói bắt bẻ, liền không thể khắc chế trở nên bực bội. Chỉ vì… Vì….
“Tôi không phục.”
Không có cách nào chịu đựng việc cậu dựa vào người khác, không có cách nào chấp nhận việc cậu không cần sự giúp đỡ của tôi, không có cách, hoàn toàn không có cách. Vì từ nhỏ đã quen, quen có cậu đứng ở cạnh tôi, quen bàn tay cậu bị tôi nắm lấy, quen cậu ở dưới cánh tay tôi, quen nụ cười ngớ ngẩn, quen xin tha nhỏ giọng. Đỗ Thanh Luật, Chu Thiên Hạo thông minh một đời lại thua trong tay thằng ngốc cậu đây. Đồ ngốc, cậu có biết hay không?
“Gì?” Hắn khó hiểu, mở to hai mắt mờ mịt nhìn y.
Căn phòng nhỏ hẹp gọn gàng ấm áp, ngọn đèn trắng sáng chiếu xuống ánh mắt va chạm lẫn nhau. Hắn lờ mờ, y kiềm chế. Chuột điều chỉnh hơi thở gần như sắp rối loạn của mình, tiếng nói trầm thấp. “Cậu muốn biết?”
Như bị rót thuốc, A Lục chậm rãi gật đầu.
Không nói nữa, Chu Thiên Hạo không chớp mắt nhìn người trước mặt, khóe mắt ướt át, cánh môi hơi mở, phảng phất như trở lại ngày xưa, thuở thiếu thời có thể thô bạo kéo hắn kẹp dưới cánh tay, lồng ngực đập vang dữ dội dính sát vào bả vai hơi giãy giụa.
Hắn lầm bầm gọi y. “Chuột…”
Ánh mắt nặng trĩu nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, thấy bản thân mình bên trong đồng tử u ám kia.
“ Biết thì không thể hối hận!” Chuột nói.
Lấy tay vắt qua vai hắn, nhóc ngốc vẻ mặt kinh ngạc, Chuột hơi kéo khóe miệng, không cho hắn bất cứ cơ hội nào tránh né, cúi người hôn lên môi hắn.
Lòng bàn tay từ đầu vai trượt xuống cổ tay cứng ngắc, da dán vào nhau mềm mềm ấm ấm, ngón tay dùng sức ấn xuống, phảng phất như có thể chạm vào mạch hắn, điểm cấp tốc đập lên rất nhẹ, không rõ là đến từ chỗ nào đó bị phá vỡ của hắn, hay đến từ bản thân mình đang xôn xao khó nhịn.
Thời gian cứ trôi đi như thế, ngày này tiếp nối ngày kia, năm này tiếp qua năm nọ, y tóm hắn, kéo hắn, lừa hắn, dỗ hắn, rốt cuộc từng bước một đi đến hôm nay. Năm dài tháng rộng, thiếu niên nhốn nháo nghịch ngợm ngày xưa đã không còn thấy nữa, dòng cảm nghĩ trẻ con cũng tàn lụi phai nhòa, những nét chấm phá vẽ nên hồi ức đã hoàn toàn mờ nhạt. Chỉ có khát vọng trái tim là vẫn hừng hực bốc cháy, lại xa lạ bất đồng, lại rung động càng sâu hơn nữa.
“ Đỗ Thanh Luật, tôi chờ cậu đủ lâu rồi!”