Mạc Yên đi theo Nam Bá Đông trở về chỗ ngồi, cảm thấy nhức đầu không thôi, tim như bị tảng đá lớn đè ép, nặng trĩu đến mức cô không thở nổi, bên trong cơ thể như đang có một giọng nói đang kêu gọi ầm ĩ, kêu gào cô phải lắng nghe chúng, nhưng lại không biết giọng nói đó tới từ nơi nào, đi về phương nào, hoàn toàn nghe đứt đoạn, chỉ chừa lại một khoảng không mù mịt.
Cô cho rằng vật đổi sao dời, thì cô sẽ không còn yêu nữa.
Ai ngờ vừa gặp lại, gương mặt đã khắc sâu như in ở trong lòng cô của Tần Thiên Nham lại hiện ra trước mắt cô, và với những chuyện lúc cô còn ở cùng với anh, như hoá thành hàng vạn giọt nước như mưa phùn rả rích, một lần nữa ăn mòn vào trong ruột gan của cô, làm cho cô đau đến không muốn sống.
Nam Bá Đông chưa từng bỏ qua đáy mắt tràn đầy đau đớn của Mạc Yên, lửa giận ở trong lòng lại bừng bừng, cô vẫn không thể bỏ được anh ta sao?
Cho dù đã trải qua những chuyện kia, trong lòng của cô vẫn không thể bỏ được sự tồn tại của Tần Thiên Nham sao?
Đôi mắt của Nam Bá Đông nhíu lại, nghĩ đến sáng sớm hôm nay, lúc anh xuất hiện trước mặt cô, cô cảm thấy kinh ngạc, không biết làm thế nào, đến cuối cùng chỉ thản nhiên tiếp nhận sự thật anh vẫn còn sống. Nhưng điều quan trọng là anh không thấy được sự vui mừng, kích động của cô đối với anh, cho dù là một chút yêu thương.
Cô đúng là vẫn còn không chịu thương anh!
Sự thật tàn khốc này, làm cho anh cảm thấy thống hận trong lúc đó, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ và thở dài ở trong lòng.
Thôi được, đến cuối cùng bọn họ vẫn có duyên gặp nhau, nhưng lại không có duyên gần nhau! Hôm nay chẳng qua chỉ nhận rõ sự thật này sớm một chút mà thôi!
Tim không phải không đau, không phải không buồn, cũng không phải là không hận, chẳng qua khi nghĩ tới thân phận của mình, cho dù anh có mạnh mẽ đi tranh đoạt cưỡng cầu, đến cuối cùng cũng chỉ để lại cho cô, không phải là một cảnh tượng huyền ảo sao.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ càng làm cô tổn thương nặng hơn.
Chi bằng cứ như bây giờ, để cho cô cất giấu đi lòng của mình, tình yêu của mình, cho người đàn ông thích hợp với cô hơn, và càng làm cho cô hạnh phúc hơn.
Mà anh cũng sẽ thấy vĩ đại được một lần, giám sát dùm cô, tìm cho cô một người đàn ông tốt.
Về phần Tần Thiên Nham, hừ...Anh thật lòng không coi trọng anh ta!
Nếu Tần Thiên Nham thật lòng muốn Mạc Yên trở về bên cạnh của anh ta, thì xem thử anh ta có khả năng gì. Nếu anh ta còn như trước kia, vừa gặp chuyện liền lựa chọn buông tay Mạc Yên mà anh xem như châu báu, vậy cho dù Nam Bá Đông anh phải chết, cũng tuyệt đối không tha cho anh ta, càng không thể nào giao Mạc Yên vào trong tay của anh ta.
Tần Thiên Nham, anh tự lo thân mình đi!
Mạc Yên vô ý nhìn thoáng qua lại thấy được Nam Bá Đông cười rất giao xảo, không nhịn được hỏi, "Cười như hồ ly thế, anh lại muốn tính kế người nào đây?"
Nam Bá Đông không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhẹ nắm bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nắm, đôi đồng tử xanh biếc như biển rộng kia mang theo ý cười chăm chú nhìn cô.
Mạc Yên bị anh nhìn đến mặt muốn bốc khói, thân thể cũng nóng rang đứng dậy, muốn hất tay của anh ra, thì lại bị anh nắm thật chặt.
Đang cảm thấy luống cuống, Thôi Khai Bình lại chạy tới trước mặt của Nam Bá Đông giơ ly rượu lên, "Khó có dịp Nam tiên sinh và Nam phu phân chịu nễ mặt quang lâm, Thôi mỗ đại diện cho quân đội kính hai vị một ly, tỏ ý kính trọng! Hy vọng lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Nam Bá Đông thong thả ung dung đứng lên, nâng lên ly rượu vừa đụng với Thôi Khai Bình, vẻ mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn quanh một cái, " Mời!"
Ly của hai bên đã trống không, Thôi Khai Bình nghiêng người tránh ra, Tần Kiến Quốc đi lên trước.
Trong tay ông cũng bưng một ly rượu, nhưng ánh mắt của ông lại nhìn về phía Mạc Yên, vẻ mặt lạnh băng kia làm cho trong lòng của Mạc Yên không khỏi sinh ra một tia lạnh rung.
Đối với mặt lạnh luôn luôn nổi danh của cha chồng, Mạc Yên liền cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy rằng Tần Kiến Quốc đối với cô cũng không tệ, nhưng cho dù cô gả cho Tần Thiên Nham, đối với cha chồng này cô vẫn luôn kính nhi viễn chi.
Kính trọng nhưng không gần gũi.
Bây giờ lại thấy Tần Kiến Quốc đi tới mời rượu, trong lòng Mạc Yên cảm thấy sợ, nhưng trên mặt lại mạnh mẽ mỉm cười chống đỡ, cố làm ra bộ dáng thong dong đối diện ông.
Một giây sau khi Tần Kiến Quốc nhìn thấy Mạc Yên, trong lòng khiếp sợ, sau đó liền suy nghĩ đến thân phận hôm nay của cô, Tần Kiến Quốc vừa tức vừa giận lại vừa trách.
Khi ông nhìn ra hành động đổi thân phận trở về của Mạc Yên, đơn giản chính là làm loạn, cô chính là muốn làm hại tính mạng và tài sản của nhà họ Tần và Mạc với hành động vô cùng xem nhẹ của cô.
Cô thật sự cho rằng, nếu cô hoán đổi thân phận khác trở về, mặc vào áo com lê thì người ta sẽ không nhận ra cô sao?
Thật sự là hoang đường! Hết sức vô lý!
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng với thân phận hôm nay của cô, cũng đã làm cổ họng của Tần Kiến Quốc tắc nghẹn.
Dưới sự thúc giục của Thôi Khai Bình, ông không đi không được. Ông giơ rượu lên nhìn bọn họ, tỏ vẻ hữu nghị, "Tần mỗ cũng đại diện cho quân đội, kính Nam tiên sinh và Nam phu nhân một ly, Tần mỗ cạn trước! Nam tiên sinh và Nam phu nhân cứ tự nhiên!"
Tần Kiến Quốc uống một ngụm hết sạch, hai mắt sáng rực nhìn Mạc Yên, làm như bất đắc dĩ mà cũng như cảnh cáo.
Mạc Yên nâng chén, cười ngọt ngào lại, "Cảm ơn Tham mưu trưởng Tần ưu ái, nhà họ Nam của chúng tôi sẽ nhớ kỹ ở trong lòng!"
Cô dùng ánh mắt nói cho Tần Kiến Quốc biết, ý của ông, cô hiểu!
Nhưng vào lúc này, có một cô gái mặc áo đầm đỏ như lửa đi tới, thân thiết kéo tay của Tần Kiến Quốc, "Chú Tần, chú ở chỗ này nha!"
Ngay sau đó nâng lên đôi mắt đẹp, miệng cười lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía Nam Bá Đông và Mạc Yên, "Hai vị này là...?"
Tần Kiến Quốc nhìn thấy Lý Băng, vẻ mặt đột nhiên nới lỏng, cười nói, "Nha, là Băng Băng sao, con tới đây chú giới thiệu một chút, vị này là Nam Bá Đông tiên sinh của tập đoàn Nam thị, còn vị này là Nam phu nhân, bọn họ chính là khách quý của buổi yến tiệc hôm nay."
Ngay sau đó lại giới thiệu Lý Băng với Nam Bá Đông và Mạc Yên, "Vị này là Lý Băng tiểu thư, cháu gái của Thủ trưởng Nhất Hào, cũng là chủ nhiệm ở quân đoàn đứng ra chiêu đãi hôm nay, và cũng là vị hôn thê của con trai tôi."
Lý Băng có chút ngoài ý muốn, Tần Kiến Quốc luôn ngoan cố mà tại sao hôm nay lại đột nhiên giới thiệu cô như vậy, lại ở trong trường hợp như thế này mà công khai, thừa nhận cô là vị hôn thê của Tần Thiên Nham?
Sau một lúc ngẩn ra thì lại cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Cô thoải mái tự nhiên chìa tay ra với Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, xin chào!"
Nhưng vẻ mặt tuấn tú của Nam Bá Đông lại lạnh ngắt, cũng không muốn chìa tay ra với cô.
Trái lại Mạc Yên thấy vẻ mặt lúng túng của Lý Băng, xấu hổ vô cùng, vì giảng hoà, cô nhẹ nhàng vươn tay cầm tay Lý Băng, nói "Xin chào", liền thả cho cô ấy cái thang xuống.
Lời nói của Tần Kiến Quốc có ý gì, trong lòng của Mạc Yên vô cùng hiểu rõ. Ông muốn cho cô theo thân phận này sống tiếp, đừng làm ra chuyện gì nữa, để cho những khó khăn của mọi người qua đi, vả lại, nếu cấp trên có ý kiến gì, bọn người nhà họ Tần và Mạc cũng không bị liên lụy.
Mạc Yên hít sâu một hơi, trong lòng lướt qua một tia đau nhói, cũng tốt, đây chính là điều mà cô muốn.
Từ nay về sau, cô chính là Nam Yên!