Có một số duyên phận, khi đến lúc thì sẽ kết thúc.
Có một số tình cảm, thời gian lâu dài thì sẽ tan hết.
Mà có một vài người chung đụng trong thời gian dài, thì cũng sẽ không còn như rượu nguyên chất, càng để lâu càng tinh khiết, càng lâu càng thơm. Ngược lại nó sẽ theo thời gian trôi qua, hai bên càng ngày càng hiểu rõ, cũng dần dần làm cho khoảng cách trái tim của hai bên càng kéo càng xa. Tới cuối cùng, cũng phải ở xa hai nơi, trời nam đất bắc.
Đó chính là giao tình giữa hai nhà Tần và Mạc, đã tích lũy qua hai ba đời, trong lúc đó giữa hai nhà luôn cùng tiến cùng lui, cùng chung cửa ải khó khăn.
Nhưng bây giờ, đến thế hệ của Tần Thiên Nham và cô, giao tình giữa hai nhà lại tràn ngập nguy cơ.
Khoé môi của Mạc Yên nhếch lên một nụ cười lạnh, sợ rằng Tần Thiên Nham cũng không nghĩ tới, hành động giết vợ của anh ở Tam Giác Vàng, đã đưa cô tiến vào trong ngực của Nam Bá Đông, cũng làm cho ước nguyện ban đầu trước sau như một của nhà họ Tần cuối cùng thản nhiên đón nhận cành ô-liu mà Thủ trưởng Nhất Hào đưa qua.
Nếu như anh thật sự cưới vị cành vàng lá ngọc kia, sợ rằng sau này anh cũng sẽ dễ chịu hơn!
Tinh thần bừng tỉnh, bên tai lại truyền đến giọng nói thủ thỉ dịu dàng của Nam Bá Đông, "Yên nhi, mệt sao? Nếu mệt thì đi về thôi!"
Tối nay anh đã hỏi cô câu này hai lần rồi.
Trong lòng Mạc Yên thậm chí cảm thấy nhàn nhạt xúc động, tuy Nam Bá Đông nói không nhiều lời, nhưng cô biết cuối cùng anh vẫn xem niềm vui của cô như niềm vui của mình, nỗi đau của cô như nỗi đau của mình, và biến nổi hận của cô thành nỗi hận của mình. Anh biết Lý Băng không phải là niềm vui của cô, cho nên anh sẽ không bỏ rơi cô. Anh biết tính tình cô trầm tĩnh, không thích những trường hợp như thế này, cho nên anh vẫn luôn dùng những hành động chăm sóc cho cô.
Vì cô, tính tình cuồng ngạo và lạnh lùng kia của Nam Bá Đông cũng được sửa đi không ít.
Chẳng qua là rất tiếc lòng của cô đã sớm chết, lại không thể cho anh tình yêu. Chuyện cô có thể làm vì anh chính là lặng lẽ tiếp nhận sự an bài của anh, yên tâm sống ở bên cạnh của anh.
Nhưng cô vẫn còn một chút chưa nghĩ thông, cô cảm giác ra được tình cảm thâm ý sâu nặng của anh đối với cô, nếu như anh đợi cô giỏi như vậy, dung túng cô như vậy, nhưng vì sao cho đến bây giờ anh vẫn không muốn cô?
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, dưới ánh đèn lại sáng hơn, tản mát ra sự đặc biệt trong trẻo lạnh lùng và tà mị của anh, biểu lộ rõ ràng cá tính của anh, đều có sự cứng cỏi và dịu dàng của anh, thật là một người đàn ông đẹp trai cực phẩm hiếm có.
Anh muốn có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần ngoắc đầu ngón tay, tức khắc sẽ có biết bao người ngã trước ngã sau.
Nhưng anh lại cố chấp chọn cô, rồi lại không muốn cô, chẳng lẽ...anh bất lực?
Cô biết không thể nào là nguyên nhân này, nhưng nghĩ về điểm này, Mạc Yên vẫn nhịn không được phì cười không ngừng. Trong lúc vô tình nhấc mi mắt, lại đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh. Trong lúc nhất thời như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp nên thẹn quá, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng, "À, chúng ta về thôi!"
"Cười đến mức đen tối như vậy, trở về sẽ thu thập em..."
Sau khi anh nói thầm một câu, liền dắt tay cô đứng dậy, đi tới trước mặt của Thôi Khai Bình cách đó không xa, "Thôi tiên sinh, bà xã tôi có chút không khoẻ, nên tôi xin cáo từ trước. Tạm biệt!"
"Về nhanh như vậy sao? Yến tiệc này mới bắt đầu thôi, sẽ còn có nhiều tiếc mục biểu diễn đặc sắc khác, Nam tiên sinh, Nam phu nhân thật sự không muốn ở lại thêm một chút nữa sao? Tôi sợ cấp trên sẽ nói chúng tôi tiếp đãi không được tốt!" Thôi Khai Bình có chút bất ngờ, bọn họ mới tới chưa được bao lâu, lại cảm thấy uổng phí nhiều tâm ý tìm tòi mở yến tiệc này vì bọn họ.
"Chỉ cần nói là ý của tôi là được." Ánh mắt Nam Bá Đông kinh thường quét toàn hội trường một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.
Thôi Khai Bình lập tức bồi cười nói, "Vậy để tôi tiễn các người! Nam tiên sinh, Nam phu nhân, xin mời!"
Nam Bá Đông và Mạc Yên tự nhiên dắt tay nhau đi ra, như hồn nhiên không thấy có bao nhiêu người trong hội trường này đang ôm tâm tư bất đồng và ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng bọn họ biến mất.
Lúc này Lý Băng vẫn còn đi theo ở bên cạnh của Tần Kiến Quốc, cô không dấu vết thở dài một hơi, "Thật là một đôi vách tường người nha!"
Tần Kiến Quốc lạnh lùng liếc cô một cái, nhưng không nói gì, chỉ đi thẳng ra ngoài.
Lý Băng sửng sốt một chút, cũng không biết tại sao mình lại đắc tội với Tần Kiến Quốc, muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng suy nghĩ lại, vẫn là thôi đi, xoay người lại như hoa như bướm đi xuyên qua hội trường, cho thấy thủ đoạn giao tiếp cao tay, ứng phó với khách khứa khắp nơi cũng rất thành thạo.
Nếu như Nam Bá Đông đã xuất hiện thì Mạc Yên cũng không thể ở tạo chỗ ở mà Mạc Hàn đã sắp xếp.
Chờ đi theo Nam Bá Đông trở về chỗ của anh, Mạc Yên mới giật tay lại, thấy thủ đoạn của Nam Bá Đông thật lợi hại. Anh thế mà lại có một toà nhà như phủ Vương gia ở thủ đô, tiền tài của anh, cô dĩ nhiên biết nó hùng hậu như thế nào, nhưng để có phủ Vương gia ở gần trái tim của Trung Quốc như thế này, không chỉ cần tiền tài, mà càng cần hơn chính là giao thiệp!
Anh ở Trung Quốc, mà cũng có giao thiệp thâm hậu như vậy sao?
Như cảm thấy tầm mắt quan sát của cô, Nam Bá Đông ôm chặc hông của cô, "Thế nào? Lâu như vậy mà em còn chưa tin khả năng của chồng em sao?"
Cô ngước mắt nhìn anh, "Em nghe nói, loại phủ Vương gia bối lặc này không phải bị quốc gia liệt vào danh sách bảo vệ di sản văn hoá rồi sao, làm sao anh mua được?"
Nam Bá Đông hừ nhẹ một tiếng, "Có tiền có thể sai khiến quỷ ma! Chỉ cần chịu tốn chút tiền, không có gì là không thể."
"Tự đại!" Mạc Yên hừ nhẹ một tiếng, liền quan sát phủ Vương gia này một chút.
Nơi này mặc dù vẫn thua xa những phủ Cung Thân Vương tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng lại cầu toàn. Nơi này có một toà lầu chính, hai toà lầu phụ, lầu chính có ba sân, tất cả hoa trong sân trước nhà và sau nhà đều toàn bộ nở rực rỡ, trong lầu cũng rất đẹp, nhìn qua thì biết nơi này được chăm sóc vô cùng tốt.
Nam Bá Đông chỉ cho cô rất rõ ràng, nhưng thật sự anh cũng không cần phải giải thích với cô, "Yên nhi, em xem, đầu kia chính là quân khu, bên kia là cảnh sát võ trang của bộ tư lệnh, nơi đó chính là Trung Nam Hải, cho nên nơi này tuyệt đối an toàn."
Cảnh vật xung quanh mang phong cách cổ kính, vườn nhỏ lung linh nho nhỏ, cầu nhỏ tinh xảo có nước chảy qua, hơn nữa xung quanh lại an toàn, Mạc Yên cũng thật sự thích nơi này.
Thấy đáy mắt của cô tung tăng, Nam Bá Đông lại nhẹ nhàng nói một câu, "Phủ Vương gia này là lễ vật anh tặng cho em nhân ngày em quay trở về Trung Quốc, Yên nhi, em có thích không?"
Trong lòng Mạc Yên bổng kinh sợ, ngước mắt nhìn anh, lúc nhìn thấy gương mặt luôn luôn lãnh khốc của anh xuất hiện nhu tình ấm áp say lòng người, cô nhẹ nhàng vươn tay ôm hông của anh, "Cảm ơn, em thật sự rất thích!"
Đầu cô tựa trước ngực của anh, không muốn anh nhìn thấy nước mắt xúc động ở trong mắt cô.
Đã từng oán, đã từng hận, nhưng với sự dịu dàng và cưng chìu của anh trong mấy năm này nên dần dần tan biến đi.
A Đông, em phải làm sao mới có thể bồi thường lại tình cảm của anh đây?
"Một chút nữa còn có khách quý tới, em đoán xem là ai đây?"
Nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười của anh, trái tim Mạc Yên không chịu được nhảy lên, có phải là bọn họ hay không?