Quân Hôn Độc Ái

chương 80: chuộc tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chẳng lẽ...bà làm như vậy là sai lầm sao?

Ngay tại một giây khi chân của Nam Bá Đông muốn bước ra cửa, Lam Khảm Khảm bổng nhiên lên tiếng gọi anh lại, "Cậu chờ một chút!"

Nam Bá Đông dừng bước, nhưng không có quay trở lại.

Lam Khảm Khảm vội vàng tìm nhanh một bình sứ trắng ở trong phòng, đưa tới trước mặt của Nam Bá Đông, "Viên thuốc ở trong này có thể ép sự phát tác của cổ độc, cách mười ngày uống một lần, sẽ tạm thời không có gì đáng ngại, không ảnh hưởng đến thân thể."

Nam Bá Đông lấy bình sứ nắm chặt ở trong lòng bàn tay, hai mắt nheo lại, sắc bén và lạnh buốt như lưỡi đao muốn xé toạc tim bà, "Bà có biết hay không, thân thể của Mạc Yên đã bị bệnh tim, cô ấy mới vừa phát bệnh. Nhưng sau khi nhận được tin bà có thể chữa cổ độc, cô ấy không quan tâm tới sống chết của mình, chỉ một mình chạy thẳng tới tìm bà, chỉ vì cho rằng bà có thể trị cổ độc này, nhưng bà lại hạ Phệ Tâm Cổ với cô ấy..."

Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, rồi không có nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ trong lời nói, cho dù là Lam Khảm Khảm hoặc là Lam Thiên Long đều có thể nghe hiểu một cách rõ ràng.

Như Mạc Yên là một cô gái tốt đẹp như vậy, các người làm sao lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy chứ?

Mạc Yên và Nam Tinh vừa thấy gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông đi ra, đập vào mắt đều là khí lạnh của toàn thân, làm cho lòng của hai mẹ con bọn họ đều kinh sợ, sau khi nhìn nhau thì nhanh chóng chạy tới nghênh đón.

Ngay cả Đoàn Kiều Thành cũng nhìn ra được, vừa rồi ở bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

"A Đông, sao rồi?"

"Ba..."

Đối mặt với câu hỏi của Mạc Yên và Nam Tinh, Nam Bá Đông lại không nói gì hết, chỉ dắt tay của Mạc Yên rồi nói một câu, "Chúng ta đi!"

Ba chữ đơn giản nhưng lại như tiếng sấm vang lên ở trong lòng mọi người.

Nói đi là đi này, tới cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện của anh rốt cuộc có được xử lý tốt không?

Nhìn bóng dáng lạnh lùng đi xa của Nam Bá Đông, cho dù trong lòng của Đoàn Kiều Thành có nghi ngờ, không rõ nguyên nhân, nhưng cũng vội vàng bước theo sau.

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, thấy Đoàn Kiều Thành đều đã đi theo rồi, bọn họ cũng không dám chậm trễ, cũng vội vàng chạy theo sau.

Tiểu Tây nhìn vẻ mặt có vẻ đăm chiêu của Trình Khuynh Nam, chỉ cảm thấy rất mờ mịt, vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Chị, đến rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đột nhiên nói đi là đi?"

Trong lòng Trình Khuynh Nam lại rất rõ ràng, lời nói của cô đã có công hiệu rồi, Lam Khảm Khảm thật sự đã ra tay với Mạc Yên!

Thật tốt quá! Thật sự là tốt quá! Cứ như vậy, thì con tiện nhân này không chết, thì cũng bị lột da!

Lúc này cô còn không biết, không lâu sau đó cô sẽ vì hành động ngu dốt của mình mà phải trả giá lớn bao nhiêu!

Nam Bá Đông đi quá nhanh, vốn đường ở Tộc Nạp Tây đã không được bằng, giờ Mạc Yên lại bị Nam Bá Đông kéo đi nên bước chân có chút lảo đảo. Cuối cùng tại bậc thềm kế tiếp, chân của Mạc Yên liền trẹo, cổ chân liền truyền đến một cổ đau đớn kịch liệt, cả người cô liền mất thăng bằng, bổ nhào về phía trước!

Nam Tinh và Đoàn Kiều Thành theo ở phía sau đều sợ đến hồn bay phách lạc, cùng nhau kêu to một tiếng, "Mẹ..."

"Cẩn thận..."

Tâm tình của Nam Bá Đông vẫn đang cực kỳ nổi điên, tay anh vẫn bắt chặt lấy tay của Mạc Yên, nhưng lúc thân thể của Mạc Yên mất thăng bằng, anh cũng cảm giác được, theo bản năng thân thể liền xoay vòng, hoàn toàn vững vàng ôm thân thể của Mạc Yên vào trong ngực.

Nhưng tinh thần của anh vì Mạc Yên sắp ngã xuống mà giật thót tim, vừa giận vừa sợ, anh liền quát lên, "Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì? Đến đi đường mà cũng không biết sao?"

Nam Tinh và Đoàn Kiều Thành vừa thấy Nam Bá Đông tiếp được thân thể của Mạc Yên, tim sợ đến muốn bay ra ngoài thì lúc này mới ổn định trở về.

Lúc này Mạc Yên khó chịu nhất là chân của cô đã bị thương!

Sau đó bức rứt và đau đớn lại hợp làm một, đau đến nổi cô không thể kiềm được nước mắt, lại nghe được tiếng gầm thét của Nam Bá Đông, nước mắt của cô càng như trân châu đứt dây rơi xuống.

Mấy người đàn ông đứng gần thấy cô khóc, tim cũng đập nhanh.

Nam Bá Đông vươn tay lau nước mắt cô, vừa đau lòng, vừa khẩn trương, "Thật xin lỗi! Anh không nên quát em. Yên nhi, có phải là ngã ở đâu rồi phải không? Có phải đau ở đâu không?"

Mạc Yên nâng hai mắt đẫm lệ lên, ai oán kêu một tiếng, "Chân của em đau!"

Mấy người đàn ông nhìn xuống phía dưới, do Mạc Yên mặc quần leo núi, nên liếc mắt nhìn thì thật sự không nhìn ra được là bị thương ở chỗ nào.

Nam Tinh ngồi xổm xuống, kéo ống quần của Mạc Yên lên, lúc nhìn thấy cổ chân sưng tấy như bánh bao, tức khắc hô lên một tiếng, "Ba, chân mẹ sưng lên, ba mau ôm mẹ đi gặp bác sĩ đi!"

Nam Bá Đông rống to với Đường Thạch và Bạch Lãng vẫn như tàng hình đứng ở phía sau, "Mau tìm Mẫn Lạp tới đây!"

Nói xong, anh liền bế Mạc Yên lên.

Mạc Yên giật cả mình, vội vàng vươn tay ôm chặt lấy cổ của anh, khi khoé mắt nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của mọi người, cô xấu hổ vùi mặt vào lòng của Nam Bá Đông, trong bụng nghĩ thầm bây giờ thì thật là mất hết cả mặt mũi rồi!

Lúc này Nam Bá Đông không để ý đến tâm tình cô gái nhỏ của cô, trong lòng vừa sốt ruột, vừa tự trách, vừa đau lòng, hận không thể chịu nổi đau này thay cho cô.

Lần này Mẫn Lạp cũng theo chân của bọn họ tới đây, chẳng qua lúc lên núi anh đột nhiên nhìn thấy người quen, nên nói với Nam Bá Đông một tiếng, rồi đi tìm người kia chào hỏi.

Chờ bọn họ vội vàng chạy xuống chân núi, mới thấy Mẫn Lạp đã trở lại, đang tựa vào bên cạnh chiếc xe đen dài kia chờ bọn họ xuống núi!

Đoàn Kiều Thành chạy nhanh vài bước, mở cửa xe ra cho Nam Bá Đông, để cho Nam Bá Đông ôm Mạc Yên vào trong xe.

Nam Bá Đông đặt Mạc Yên xuống rồi gào to với Mẫn Lạp, "Mẫn Lạp, sao cậu còn lề mề như vậy? Mau nhìn xem chân của Mạc Yên một chút!"

Mẫn Lạp bũi môi, trong lòng oán thầm, Lão Đại, cậu còn chưa tránh ra thì tôi xem làm sao đây?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng gấp gáp của Nam Bá Đông ôm Mạc Yên, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt đau đớn khó nhịu của Mạc Yên, anh liền biết Mạc Yên thật sự rất đau, lại không đành lòng rắc muối lên vết thương của bọn họ.

Mẫn Lạp tới trước mặt của Mạc Yên, nửa ngồi xổm xuống nhấc ống quần của Mạc Yên lên xem, cổ chân đã sưng nhiều hơn hồi nãy, đều đã sưng to đến biến dạng.

"Trật xương rồi!" Mẫn Lạp nói một tiếng, rồi quay đầu phân phó cho Nam Tinh, "Tiểu Tinh, mang hòm thuốc của chú tới đây."

Do thân thể của Nam Bá Đông có chút suy yếu, trong ngày thường, bọn họ cũng thường bị ám sát và sống mái với nhau, Mẫn Lạp đi theo Nam Ná Đông đến thủ đô vẫn luôn mang theo hòm thuốc, cho những cuộc chiến bất ngờ này thì cần phải phòng bị thêm nhiều thuốc.

Sau đó Mẫn Lạp kéo gân mạch bị thương của Mạc Yên trở về, rồi xoa bóp rượu thuốc một lần cho cô, cho đến khi Mạc Yên cảm thấy thoải mái, anh mới thở dài một hơi.

Mẫn Lạp nâng mắt nhìn Mạc Yên, tay lau mồ hôi trên trán, "Cô bé này, có ý định không cho anh sống được dễ chịu hả! Làm sao có nhiều người như vậy mà cũng bị thương?"

Anh vừa nói, Mạc Yên lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nam Bá Đông, trên khuôn mặt xinh đẹp nói lên tất cả là anh sai.

Nhất thời Nam Bá Đông cảm thấy hai má nóng lên, lập tức quay mặt qua một bên, cố ý không nhìn bọn họ, bộ dạng không được tự nhiên, đùa làm Mạc Yên lén cười thầm.

Sự lo lắng ở trên mặt của Nam Tinh cũng không hoàn toàn hạ xuống, "Chú Mẫn, chân của mẹ cháu thật sự đã không có chuyện gì rồi chứ?"

Mẫn Lạp sờ sờ đầu của bé, "Ừ, trong khoảng thời gian này con cần phải chăm sóc thật tốt cho mẹ của con, ngàn vạn lần đừng để chân của cô ấy chịu lực, cứ để cho cô ấy nằm, dưỡng vài tháng thì không có chuyện gì nữa."

Lời này của Mẫn Lạp rất hợp với tâm ý của Nam Bá Đông, lập tức nghiêm mặt dặn Mạc Yên, "Em có nghe thấy không? Đây chính là ý của bác sĩ Mẫn Lạp nói, từ sau này em phải nghỉ ngơi tốt cho anh! Có nghe không?"

Mạc Yên bất đắc dĩ cười trả lời, "Nghe thấy rồi, Nam lão thái gia!"

Bàn tay to của Nam Bá Đông vung lên, "Đi! Đi ra sân bay!"

Lúc này Đoàn Kiều Thành mới bước tới trước mặt của Nam Bá Đông, "Anh Đông, em còn chưa mời anh ăn cơm mà! Giờ anh lại muốn đi sao?"

Nam Bá Đông vỗ vai anh ta, vẻ mặt lạnh nghiêm lại, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy ghé vào tai anh ta nói, "A Thành, lần này sợ rằng không có cơ hội cùng ăn cơm với cậu rồi. Hôm nay Yên nhi bị Lam phu nhân hạ cổ, hiện tại mạng nhỏ của Yên nhi đã nằm trong tay bà ta. Bây giờ anh cần phải đi xử lý nhanh chuyện mà Lam phu nhân giao, thì mới có thể cứu Yên nhi được. Cậu tìm giúp anh vài người đi theo dõi Tộc Nạp Tây, không được để cho bọn họ rời khỏi tộc nửa bước. Anh sẽ quay lại trong một tháng, nếu như bọn họ mà có làm ra chuyện gì, làm Yên nhi mất mạng thì một người ở trong tộc cũng đừng mong chạy thoát!"

Toàn thân của Nam Bá Đông toả ra sát khí, làm cho toàn bộ bên trong xe đều bao phủ bởi một tầng bóng ma.

Đoàn Kiều Thành nghe được Lam phu nhân hạ cổ với Mạc Yên, hai mắt lập tức phát lạnh, chấp nhận nói, "Anh Đông, anh cứ yên tâm đi! Chuyện nhỏ này em có thể làm được, em nhất định sẽ cho người theo dõi sát bọn họ, tuyệt đối sẽ không để xảy ra một chút sai sót nào, nếu có sai sót, anh cứ chỉ riêng em hỏi!"

Nam Bá Đông dùng sức vỗ vai của Đoàn Kiều Thành, "Anh em tốt! Chỉ cần Yên nhi không có việc gì, anh tuyệt đối sẽ không quên phần ân tình này của cậu."

"Được! Anh Đông, có câu nói này của anh, em sẽ cố gắng hết sức."

Vừa thấy Đoàn Kiều Thành chuyển ánh mắt nhanh như chớp, Nam Bá Đông cảm thấy sởn gai ốc, thằng bé này là người hay bắt nạt người khác, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, anh ta không ép người ta tới một mảnh không còn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

"Cậu, thằng bé này, sẽ không đòi bảo bối gì ở trong tay anh chứ?"

Đoàn Kiều Thành cười hắc hắc, "Chuyện của em thì sau này nói, nói thế nào thì cũng phải làm thật tốt chuyện của anh Đông giao!"

Nam Bá Đông lườm anh ta một cái, "Coi như thằng bé cậu thức thời!"

Mọi người trên đường không nói gì nữa, chạy suốt đêm tới sân bay.

Nam Bá Đông lại dặn dò Đoàn Kiều Thành một phen, rồi mới lên máy bay, bay thẳng về thủ đô.

Mạc Yên mệt mỏi một ngày cũng đã sớm ngủ trên máy bay, nhưng cô lại cảm giác được lúc Nam Bá Đông ôm cô xuống máy bay, cô liền tỉnh dậy, yếu ớt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Nam Bá Đông, ở trong lòng than nhẹ một tiếng, vươn tay ôm nhẹ eo anh, rồi vùi mặt vào trong lòng anh.

Từ lúc bắt đầu, cô đã hoàn toàn tin tưởng anh sao?

Nam Bá Đông cảm giác được cô đối với anh có chút không nỡ xa, Nam Bá Đông buộc chặt hai tay, ôm cô chặt hơn, trong lòng lại có một cổ lo lắng nồng đậm di chuyển.

Yên nhi, Yên nhi của anh, cho dù em là người phụ nữ của anh hay là em gái anh, anh sẽ đều dồn hết phần lực cuối cùng này để bảo vệ em thật tốt.

Trở lại Phủ vương gia ở thủ đô thì cũng đã là nửa đêm.

Sau khi bọn họ tắm xong thì mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Nam Bá Đông ở lại thư phòng tiếp tục bận rộn.

Thời gian không đợi người, một tháng, anh chỉ có thời gian một tháng, tuy nhiên lúc này anh rất hài lòng và thoả mãn, nhưng anh nghĩ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt!

Trễ một giây, Yên nhi sẽ có một giây nguy hiểm, anh không muốn mạng của Yên nhi gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Cho dù chỉ là một chút, anh cũng không cho phép!

Tần Thiên Nham vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, vốn lúc nghe được tin Mạc Yên đi Nam Cương, anh liền chuẩn bị muốn tới đó tìm cô, không nghĩ tới anh còn chưa có xuất phát, thì liền nhận được tin cô đã trở về. Anh bất chấp cả ngủ, lập tức lái xe Hummer chạy thẳng tới Phủ vương gia.

Cho dù giờ đã là nửa đêm, dù anh sẽ không được thấy cô, chỉ cần có thể đứng ở nơi cô đang ở, hít cùng một bầu không khí với cô, tim của anh cũng đã đạt được hạnh phúc và bình yên kỳ lạ.

Trước đó tiểu đội "Long Uy" của bọn họ đã hung hăng toả ra dáng vẻ kiêu ngạo của mình tới Hội Hắc Long ở Nhật, một lần liền diệt cả tổng bộ của bọn họ, chẳng những được báo thù mà còn được cấp trên khen ngợi, các anh em đều rất vui mừng.

Người nào làm tổn thương cô, anh đều đòi lại gấp bội món nợ của họ đối với cô.

Trong này--cũng bao gồm cả anh!

Anh đã làm tổn thương Mạc Yên, anh cũng sẽ như vậy trả lại cả ngàn vạn lần cho Mạc Yên, không oán trách, và cũng không hối hận!

Anh cứ như vậy ngây người cả một đêm, trên đất đã rải rác cả đống tàn thuốc.

Từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, Tần Thiên Nham cũng không có đợi được Mạc Yên ra cửa, trong lòng có chút kinh ngạc, nhịn không được lấy điện thoại ra bấm dãy số mà anh đã quen thuộc và khắc sâu ở trong lòng.

"Tút tút--tút tút--"điện thoại vẫn vang nhưng lại không có ai nghe!

Vang cho đến khi tự cúp máy, Tần Thiên Nham mới chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, cô vẫn chưa muốn tha thứ cho anh, thậm chí cả điện thoại cũng không chịu nhận.

Yên nhi, em muốn anh làm như thế nào thì mới chịu cho anh một cơ hội?

Anh không cầu gì khác, chỉ cầu em cho anh có một cơ hội có thể tới gần em là được rồi!

Từ lúc chuẩn bị chiến đấu, cho đến lúc hoàn thành chiến đấu rồi về nước, rồi tới giờ, đã hai ngày hai đêm Tần Thiên Nham chưa ăn qua thứ gì, dạ dày đang đau âm ỉ, nhưng loại đau đớn này làm sao lại có thể so với loại thống khổ đã kéo dài day dứt ở trong lòng anh.

Loại đau này làm trái tim tự hồ không muốn đập và hít thở, các tế bào và chân tóc đều cảm thấy tuyệt vọng đến khóc không ra tiếng, gần như chìm vào cô tịch và mất mác, từng chút từng chút nhấn chìm anh.

Anh không phải là người sắt, anh cũng biết mệt, anh cũng biết đau.

Nhưng toàn bộ những thứ này làm sao so với nổi thống khổ trí mạng mà anh đã mang đến cho Mạc Yên lúc trước, thật sự không thể tính được.

Chỉ cần nghĩ đến ngày đó, Tần Thiên Nham không có cách nào tự tha thứ cho mình.

Dạ dày này như càng đau hơn!

Tay Tần Thiên Nham ôm bụng, cảm giác mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, như nước thấm ra ngoài.

Đã biết là sẽ đau như vậy nên anh cũng không muốn tìm biện pháp giảm đau.

Có đôi khi, anh thậm chí hi vọng, chính mình cứ đau như vậy rồi chết đi! Có phải chỉ có chết thì anh mới có thể được giải thoát?

Rốt cuộc Tần Thiên Nham đau đến hôn mê.

Phủ vương gia của Mạc Yên cũng không phải là nhà cao tầng, nên tự nhiên cũng không thể nhìn ra ngoài cửa sổ để biết được chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.

Lúc này cô đang nhàn hạ nằm ở trên giường, nâng tay cứng nhắc bấm computer, xem cái email tồn kho mấy ngày qua.

Chỉ có vài ngày mà thôi, trong hộp thư đã cao tới gần bức.

Còn may là, toàn bộ phần thư quan trọng đã được Nam Bác Thao xử lý, Nam Bác Thao thật sự toàn tâm toàn ý làm công việc xử lý này, làm cho cô yên tâm không ít.

Nghĩ đến hai bên tóc mai trắng bạc của Nam Bác Thao, Mạc Yên vẫn gửi đi một phong thư cho Nam Bác Thao, đại khái nói những chuyện xảy ra dạo gần đây, để cho ông an tâm.

Bây giờ cứ trời vừa sáng Nam Bá Đông liền mang theo Mẫn Lạp, và Đường Thạch đi Thái Lan, anh nói bên kia có việc gấp, nhất định cần anh đi xử lý, chỉ để lại Bạch Lãng và Nam Tinh canh giữ bên cạnh cô.

Bởi vì hợp đồng mua bán với quân đội, theo yêu cầu của hợp đồng Nam Tinh nhất định phải cùng với người của Sở quân khoa đi sản xuất, nghiên cứu, và thí nghiệm những thiết bị kia, tạm thời không có cách nào rời thủ đô.

Mà Mạc Yên vừa mới trở về quê hương không lâu, cô muốn ở cùng một chỗ với ba mẹ và anh trai, hơn nữa Nam Tinh còn phải ở đây, tự nhiên cô cũng sẽ không muốn rời đi.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...

Nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Nam Tinh và Bạch Lãng, Mạc Yên nằm nửa tháng ở trên giường, cuối cùng chân cũng đã tốt. Mạc Yên nằm nửa tháng ở trên giường, giờ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, vô lực, nên sau khi cầu xin Nam Tinh n lần, cuối cùng bé mới đồng ý đưa cô ra ngoài đi dạo một chút.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Yên và Nam Tinh đi ra khỏi cửa Phủ vương gia, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn và cô đơn của Tần Thiên Nham.

Trong lòng cô hơi cứng lại, giả bộ không thấy anh, tự đi thẳng tới xe mình.

Không dễ dàng gì Tần Thiên Nham mới có cơ hội thấy Mạc Yên, thấy cô làm như không muốn thấy mình, rõ ràng đã biết trước kết quả này rồi, nhưng trong lòng vẫn rất đau.

Nhưng anh không thể lãng phí cơ hội này, anh đi nhanh vài bước vọt tới trước mặt của Mạc Yên, túm chặt lấy tay cô, mang theo giọng nói cầu xin, "Yên nhi, chúng ta nói chuyện một chút đi!"

Nam Tinh đang mở cửa xe muốn đi lên, hai mắt lập tức bắn ra tia sáng lạnh, đang muốn vọt tới Mạc Yên bên kia, thì lại bị ánh mắt của Mạc Yên ngăn lại, "Tiểu Tinh, con lên xe trước đi!"

Nam Tinh bất đắc dĩ liếc mắt hung hăng như muốn khoét Tần Thiên Nham, rồi lúc này mới lên xe.

Mạc Yên bỏ tay Tần Thiên Nham ra, đi trước tới một góc nhỏ, "Nói đi! Chuyện gì?"

Đột nhiên Tần Thiên Nham vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, nhanh đến nổi Mạc Yên không kịp giãy dụa, chỉ nghe anh thì thào ở bên tai cô nói, "Yên nhi, cầu xin em, cho anh một cơ hội, để anh có thể bồi thường..."

"Bồi thường?" Mạc Yên đẩy anh ra, cười lạnh lẽo, hai mắt lẫm liệt bắn ra một nổi hận, như tên nhọn bắn thẳng vào anh, "Tần Thiên Nham tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, lúc anh trở về nhìn thấy giấy chuẩn đoán mang thai kia, anh có hối hận vì chính mình đã từng vĩ đại như vậy, vứt bỏ cả vợ con để lựa chọn cái gọi là đại nghĩa của quốc gia hay không?"

Tần Thiên Nham không nói gì, giữa lông mày là thống khổ khó có thể che giấu.

Anh nên trả lời sao đây? Chẳng lẽ anh nói toàn bộ những gì anh làm đều không sai sao?

Không! Anh đã sai! Đối với Mạc Yên, anh đã mắc nợ ngàn vạn lần! Anh có lỗi với cô, cũng có lỗi với đứa bé đã không có cơ hội được sinh ra. Đối với Mạc Yên mà nói, anh như một kẻ giết người tàn nhẫn.

"Yên nhi, xin lỗi..."

Mạc Yên làm như không nghe thấy giọng nói thì thầm hối hận của anh, cô xoay người đi mất.

Chỉ có Tần Thiên Nham lưu lại ngơ ngác đứng tại chỗ, đau lòng đến nước mắt rơi đầy mặt, ngửa đầu khóc thét. Có ai tới nói cho anh biết, tại thời điểm đó, anh vì hạnh phúc của nhân dân, và quốc gia, vì an nguy của các anh em đã vào sinh ra tử với mình mà đã đánh mất đi vợ con mà anh yêu thương vô vùng, anh...thật sư đã sai rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio