Bạch Lãng lấy một địch hai, tạm thời tự cho là đúng nên không thấy tốt.
Chờ anh phản ứng kịp, Mạc Yên đã sớm bị Tần Thiên Nham vác lên xe, bóng người cũng đã không thấy nữa rồi.
Mà ngăn anh lại chính là Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh, thấy Lão Đại thắng lớn, nên mỗi người cũng lui lại một bước, khách sáo chắp tay với Bạch Lãng, lập tức một trái một phải ôm Bạch Lãng như anh em tốt vỗ vai của anh, "Người anh em, đi uống một chén không? Tôi bảo đảm, chị dâu ở trong tay anh Nham, thì anh Nham chỉ biết yêu thương chị ấy thôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì."
Bạch Lãng đương nhiên biết chuyện quá khứ của Tần Thiên Nham và Mạc Yên, nhưng lúc này anh cũng không có cách với Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh, sau đó đành phải nhượng bộ cầu xin, "Tôi phải bảo vệ ở bên cạnh cô ấy, các người cũng đừng làm tôi phải khó xử có được không?"
Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh liếc nhau.
Hàn Tiếu Trần gật đầu, "Được, đã là bạn thì cũng không nên làm cho anh khó xử, đi, tôi mang anh đi tới quán rượu gần chỗ chị dâu, mấy người anh em chúng ta cùng nhau bảo vệ chị ấy, đi chứ?"
Vì hạnh phúc của Lão Đại, hôm nay bọn họ phải hi sinh chính mình, lát nữa phải bồi ở bên cạnh Bạch Lãng tiên sinh này rồi!
Tần Thiên Nham mang Mạc Yên đi đâu?
Khỏi cần nói, đương nhiên là trở về tổ ấm của bọn họ ở trên phố Trường An--ngọc tỷ hào viên.
Dọc theo đường đi, Mạc Yên muốn tìm cơ hội xuống xe, nhưng Tần Thiên Nham phòng bị rất nghiêm, vừa lên xe liền khoá cửa, xuống xe liền vác cô lên vai, cho cô tuỳ ý vùng vẫy, la hét, đánh đập, cũng để người khác tuỳ ý nhìn và chỉ trỏ, anh vẫn tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ một chút nào.
Trái lại da mặt của Mạc Yên mỏng, vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cảm giác thật không còn mặt mũi đi gặp người.
Từ khi bắt đầu bước vào thang máy của ngọc tỷ hào viên, Mạc Yên liền lâm vào trầm mặc kỳ lạ.
Lúc Tần Thiên Nham mở cửa nhà ra, nhìn toàn bộ nơi quen thuộc này, mọi thứ đều không có thay đổi, chỉ là vật còn người mất, nước mắt ở trong hốc mắt của Mạc Yên chuyển động vài vòng, vẫn là nhịn không được mà rơi xuống.
Nơi này chứa đầy ngọt ngào thuộc về cô và Tần Thiên Nham.
Nhưng mà càng ngọt ngào thì mọi chuyện ở phía sau lại càng có vẻ tàn nhẫn hơn.
Nhìn nước mắt của Mạc Yên rơi xuống, Tần Thiên Nham đau lòng đến không biết làm gì, bàn tay thô ráp cứ không ngừng chùi nước mắt của cô, "Yên nhi, em đừng khóc! Em khóc làm lòng anh rất đau!"
Lúc anh chưa nói lời nào thì còn tốt, vừa nói xong Mạc Yên khóc càng thêm nóng nảy.
Vốn là đang rơi nước mắt trong im lặng, nhưng cuối cùng lại như con thú nhỏ bị thương khóc nức nở không ngừng.
Tần Thiên Nham bị cô khóc đến chân tay luống cuống, nước mắt của cô như lau hoài cũng không hết, anh trực tiếp ôm cô vào trong phòng, phóng lên trên giường, hung hăng hôn cô.
Cảm giác không khí trong phổi bị đè nén mà trở nên mong manh, Mạc Yên quả nhiên ngừng khóc, một đôi mắt đẹp oán hận trừng anh, bởi vì phẫn nộ mà sáng trong và óng ánh.
Một nụ hôn mãnh liệt được Tần Thiên Nham chủ động bắt đầu thì cũng được anh chủ động kết thúc.
Trong lòng Mạc Yên vừa hận lại vừa bi thương, cô ở trước mặt anh tựa hồ chưa từng thắng được một lần. Ở trước mặt anh, cô chỉ có thể chịu sự an bài số phận từ anh. Ở trước mặt anh, cô tựa như người giấy, mỏng manh đến không chịu nổi một kích.
Tất cả nguỵ trang và kiên cường, đều tại phút giây này mà sụp đổ.
Có phải chính bởi vì như thế mà lúc trước Tần Thiên Nham mới có thể tàn nhẫn đối với cô như vậy?
Mạc Yên vô lực nhắm nghiền mắt, không muốn nhìn khuôn mặt ở trước mặt, chẳng qua chỉ lạnh lùng nói, "Tần Thiên Nham, buông tôi ra!"
Tần Thiên Nham chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng dùng sức ôm cô thật chặt, càng không ngừng thì thầm ở bên tai cô, "Không! Yên nhi, anh sẽ không buông tay! Vĩnh viễn không buông tay! Mặc kệ em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh chỉ cầu xin em để cho anh ở bên cạnh em, để cho anh chăm sóc em, để cho anh tiếp tục được yêu em..."
"Chăm sóc?" Mạc Yên mở mắt ra, nhìn anh lạnh lùng cười, "Tôi thật không dám để cho anh chăm sóc tôi, không biết chừng ngày nào đó, lại chăm sóc tôi đến địa ngục."
Thân thể Tần Thiên Nham chấn động, giữa con ngươi tràn đầy đau khổ, "Yên nhi, không đâu, anh vĩnh viễn sẽ không làm chuyện điên rồ đó nữa, nếu như thời gian quay trở lại một lần nữa, anh có chết thì cũng phải để cho em sống, tin anh, cho chúng ta một cơ hội..."
Mạc Yên yên lặng nhìn anh, khoé môi gợi lên một tia cười bi thương, "Tần Thiên Nham, nếu như, trên đời này có nhiều nếu như như vậy sao? Tôi đây có phải cũng nên nói cho anh biết, nếu như anh có thể là cho đứa bé sống lại, tôi liền sẽ tha thứ cho anh!"
Con ngươi của Tần Thiên Nham trong nháy mắt đỏ lên, đứa bé không còn, cô đau lòng, cô thống khổ, anh đều biết rõ!
Nhưng cô có biết rằng sau khi anh biết, anh đã đau đớn bao nhiêu? Anh thống khổ bao nhiêu? Loại đau như ngàn mũi tên xuyên tim này, loại hối hận muốn phá huỷ trời đất này chính mình hận không thể lập tức chết đi vì tự trách, áy náy, và chuộc lỗi với cô và đứa bé, đến bây giờ anh cũng không thể nào thoát khỏi ác mộng và vẫn bị nó hành hạ vô tận...
Nhưng những thứ này đối với một người đàn ông như anh, anh có thể nói ra sao?
Anh chỉ có thể ôm cô, dùng giọng nói khàn khàn cầu xin cô, "Yên nhi, chỉ cần cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ có lại đứa bé rất nhanh, anh sẽ dùng hết tất cả của mình để bù đắp cho em, tin anh đi có được không?"
Nhìn thấy đôi mắt đau thương của anh, nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ của anh, tim của Mạc Yên cũng rất đau xót.
Lúc trước người đàn ông này là một người đàn ông xuất sắc, tài giỏi, uy vũ và bất khuất sao?
Anh hôm nay ở trước mặt cô lại cẩn thận dè dặt, hèn mọn, sợ hãi và bất an như thế, cô thật sự không thích anh như bây giờ.
Tần Thiên Nham, anh ta là một người có vẻ mặt phấn khởi, cợt nhả, bình tĩnh chỉ huy, và vô lại phúc hắc...
Nhưng tổn thương này, đã không chỉ làm cô đau đớn, mà còn có anh!
Nhưng cho dù như vậy thì đã sao? Mất đi còn có thể quay về sao? Đã từng tổn thương, thì làm sao có thể xem tất cả như chuyện chưa từng xảy ra chứ?
Không thể! Không có khả năng!
Mạc Yên lạnh lùng đẩy anh ra, chùi đi nước mắt đã lạnh băng ở trên mặt, trực tiếp nói lời tàn nhẫn, "Tần Thiên Nham, buông xuống đi! Mạc Yên trong lần bắn đó đã chết rồi, tôi là Nam Yên, vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành Mạc Yên của anh được nữa!"
"Không! Em là của anh! Em là của anh!"
Tần Thiên Nham hoảng loạng hôn lên môi cô, như muốn cô chứng minh, cô đang ở bên cạnh anh thì cô chính là của anh, càng hôn càng nhanh.
"Không được! Tần Thiên Nham, anh buông tôi ra..."
"Yên nhi, anh biết rõ, em cũng muốn anh, em xem thân thể của em thành thật hơn em nhiều, thể xác và tinh thần của em đều đang khát vọng anh, chúng ta...vẫn như lúc trước, ai cũng không thể rời đi ai, ai cũng không thể không có đối phương, Yên nhi..."
Anh thở phì phò, trêu chọc tất cả điểm mẫn cảm trên dưới người cô. Mạc Yên bị anh đè ép chặt dưới thân, vốn cũng bởi vì khóc mà cảm thấy đầu mê man, giờ lại bị anh trêu chọc như vậy, rất nhanh đã bị anh đốt lên ngọn lửa toàn thân, mang cô vào hồi ức thời gian ấm áp.
Trong khoảng thời gian ngọt ngào của cô và anh;
Cô và anh vẫn ân ái như thế, liều chết dây dưa...
Khi anh và cô hợp lại làm một, nước mắt của Mạc Yên chảy xuống, móng tay hung hăng cấu vào thịt ở sau lưng anh.
Cô vẫn không thể kháng cự được sự mê hoặc của anh, vẫn không chống cự được nỗi khát vọng sâu trong nội tâm của cô đối với anh, cô vẫn không tự trọng mà nghĩ muốn anh, cho dù là địa ngục cô cũng muốn trầm luân cùng với anh...
Cô chỉ muốn phóng túng một lần này, một lần này thôi...
Lúc Mạc Yên tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện toàn thân mình không mảnh vải dựa vào ngực của Tần Thiên Nham, mà vẻ mặt đang ngủ của người đàn ông bên cạnh lại rất thoả mãn, trong lòng tràn đầy cảm xúc hối hận và chán ghét bản thân mình đang bao bọc lấy cô.
Rõ ràng vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh, nhưng dưới sự khiêu khích của anh, bản thân cô lại dễ dàng mất phương hướng.
Chẳng lẽ cô trời sinh không có lòng tự trọng sao? Lại có thể một lần rồi một lần trầm luân vào sự đòi hỏi cuồng dã của anh mà không thoát ra được, lúc này cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mạc Yên lén lút rời khỏi tay của Tần Thiên Nham, chịu đựng thân thể đang đau nhức, và hai chân vô lực, lén lút mặc lại quần áo cho tử tế, sau đó oán hận liếc mắt trừng người đàn ông đang ở trên giường, đóng cửa lại rồi rời khỏi đó...
Mà người đàn ông mấy năm qua chưa được ngủ một giấc ngủ ngon nào vẫn không hay biết gì. Người phụ nữ có thể làm cho anh cảm thấy bình yên đi vào giấc ngủ đã lặng lẽ rời đi rồi.
Bạch Lãng chờ cả đêm ở ngoài ngọc tỷ hào viên, khi nhìn thấy Mạc Yên từ bên trong đi ra, lúc này mới dám thở một hơi dài.
Đồng Tranh và Hàn Tiếu Trần cũng cảm thấy rất thoải mái, nhìn bộ dáng toàn thân vô lực của chị dâu, tối hôm qua khẳng định bị Lão Đại hung hăng yêu thương rồi!
Chẳng qua là làm sao Lão Đại lại có thể để chị dâu đi ra ngoài nhanh như vậy?
Hai người vẫn luôn nghĩ rằng không dễ dàng gì Lão Đại mới có được cơ hội, ít nhất cũng phải yêu thương ba ngày ba đêm mới đủ chứ. Lúc này chỉ mới một đêm...Thật không thích hợp! Nhất định chị dâu thừa dịp Lão Đại đang ngủ rồi lén bỏ chạy!
Hàn Tiếu Trần không nói hai lời, lấy điện thoại ra gọi...
Điện thoại vừa vang lên, Tần Thiên Nham liền nhảy dựng lên, vừa thấy không có người ở trên giường, tim liền lập tức luống cuống, "Này..."
Giọng nói tinh tường của Hàn Tiếu Trần truyền tới, "Này Lão Đại, chị dâu đã xuống dưới lầu rồi, chẳng lẽ cậu muốn để chị dâu đi như vậy sao?"
"Tiếu Trần, nhanh ngăn chị dâu cậu lại cho mình, mình lập tức xuống ngay! Nhất định phải ngăn lại nha..."
Tần Thiên Nham nhang chóng mặc quần áo, cầm lấy điện thoại, chìa khoá và ví tiền ở trên bàn, nhanh chóng xông xuống lầu.
Mẹ nó! Đều trách mình ngủ như chết, thậm chí ngay cả Yên nhi thức dậy cũng không biết.
Lần này, khẳng định cô hận chết anh rồi!
Bất quá nhớ tới ngọt ngào cuồng dã tối hôm qua, nghe được tiếng rên nhẹ đã lâu không nghe thấy của cô, được ôm thân thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, Tần Thiên Nham cảm thấy lúc này muốn anh đi chết anh cũng thấy thoả mãn rồi!
Anh không thể để cô đi! Nếu như hôm nay để cho cô đi, khẳng định cô sẽ không quay trở lại!
Anh rất rõ tình tình của Mạc Yên, có lẽ cô nhất thời mềm lòng nhẹ dạ mà hồ đồ, nhưng cô bé này rất quật cường, cái gì nên kiên trì, cô nhất định sẽ không thoả hiệp!
Cho nên hiện tại anh không nên để cô đi! Anh muốn giữ cô ở lại thật tốt, kiên trì đi theo cô để mài tính tình này, cho đến khi cơn giận của cô được mài thẳng, bọn họ mới có hi vọng tái hợp.
Tiểu yên nhi, đợi anh với!
Mạc Yên quật cường ráng chống đỡ thân thể không được khoẻ, mới ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy Hàn Tiếu Trần đang cười xấu xa, đứng chờ cô ở nơi đó, nhanh nhẹn hô lên một tiếng, "Chị dâu!"
Nhất thời Mạc Yên cảm thấy toàn thân nóng lên, như một đứa bé ăn vụng bị ba mẹ phát hiện, chỉ muốn độn thổ cho xong.
"Tiếu Trần, tại sao anh lại ở đây?"
"Nghe nói chị dâu đã về, tôi nghĩ đến hôm nay có thể tới chỗ Lão Đại ăn một bữa cơm hay không, ai dè khéo như vậy, mới dưới lầu đã gặp được chị dâu!"
Hàn Tiếu Trần trợn tròn mắt nói dối, một đôi mắt hẹp dài ung dung nhìn Mạc Yên, gương mặt trải qua năm tháng của cô vẫn không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp và tinh tế như vậy, trải qua ảnh hưởng của năm tháng, ngược lại càng làm cho cô có một loại khí chất xa cách, xuất trần và thoát tục, làm cho cả người cô như càng xinh đẹp động lòng người hơn.