Vương Trạch Vinh hôm nay đúng là vui vẻ. Đặc biệt Chu Linh Ngọc không ngừng đi theo hắn, điều này làm hắn cũng thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh hay xem chương trình mà Chu Linh Ngọc dẫn, Chu Linh Ngọc trên Tv là một cô gái đầy quyến rũ. Ngay cả Lữ Hàm Yên ở nhà cũng nhắc nhiều đến Chu Linh Ngọc. Bây giờ thấy Chu Linh Ngọc thể hiện lấy lòng mình như vậy, dù là ai cũng thấy tự hào và đắc ý.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng hiểu hoạt động hôm nay là do Hạng Định bố trí để phục vụ hắn. Tâm ý của Hạng Định thì sao Vương Trạch Vinh lại không biết.
- Ông chủ, điện thoại của ngài.
Vương Trạch Vinh đang cười nói thì Phan Bằng Trình vội vàng cầm điện thoại di động đến đưa cho Vương Trạch Vinh.
Thấy Phan Bằng Trình như vậy, Vương Trạch Vinh có linh cảm đã xảy ra chuyện.
Cầm máy, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Hạng Định.
Hạng Định vội vàng gọi mọi người vây quanh Vương Trạch Vinh sang bên.
Khi Vương Trạch Vinh nghe điện mọi người đều im lặng và đứng ở xa xa.
Vương Trạch Vinh thấy là số máy bàn của Hạng Nam gọi tới.
Sau khi Vương Trạch Vinh nghe điện, Hạng Nam nói:
- Con về nhà gấp.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra giọng Hạng Nam rất nặng nề.
Vương Trạch Vinh không hỏi là việc gì mà vội vàng đi ra.
- Vương ca, có chuyện gì vậy?
Hạng Định chạy tới hỏi.
- Bố Hàm Yên bảo anh về có việc, anh phải về ngay.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói là Hạng Nam tìm có việc, Hạng Định đúng là có chút buồn bực vì hôm nay bố trí coi như công không. Cơ hội như thế này là rất hiếm.
Thấy những người khác không tới gần, Hạng Định nhỏ giọng nói:
- Em đã bố trí Chu Linh Ngọc, cô ấy lúc nào cũng đợi anh.
Vương Trạch Vinh biết Hạng Định muốn dùng việc này để kéo gần quan hệ với mình hơn, hắn gật đầu nói:
- Để lần sau rồi nói.
Mắt Hạng Định sáng lên, Vương Trạch Vinh không từ chối nói rõ Vương Trạch Vinh thích Chu Linh Ngọc. Y vội vàng nói:
- Vương ca, anh đi làm việc của mình.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi xoay người đi ra.
Trên mặt Vương Trạch Vinh mặc dù không thể hiện gì nhưng trong lòng hắn đang có chút lo lắng. Hạng Nam bảo hắn về gấp như vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Hạng Định đi tới nói với mọi người:
- Được rồi, hoạt động hôm nay kết thúc, biểu hiện của mọi người rất tốt.
Một nữ ngôi sao nói:
- Tổng giám đốc Hạng, đó là ai vậy?
Hạng Định trừng mắt nhìn cô ta mà nói:
- Đừng hỏi thứ không nên biết.
Nghe Hạng Định nói như vậy, cô gái vội vàng ngậm miệng. Ai cũng biết làm mất lòng Hạng Định thì chỉ một câu nói của Hạng Định đủ để người đó rơi vào vực sâu.
Mấy tên thiếu gia liền hỏi Hạng Định:
- Hạng ca, xảy ra chuyện gì thế?
- Lão gia tử gọi về.
Hạng Định nói.
Mọi người biết lão gia tử của Vương Trạch Vinh là Hạng Nam nên không hỏi nữa.
Mọi người vốn đến là vì Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh đi nên cũng không còn ý nghĩa gì mà ở lại đây.
Đám thiếu gia nhanh chóng rời đi, Hạng Định nhìn Chu Linh Ngọc đứng bên mà nói:
- Vương ca có ấn tượng tốt đối với cô, đã đồng ý nhận cô.
Tâm trạng Hạng Định khá tốt. Có Chu Linh Ngọc ở bên Vương Trạch Vinh, như vậy quan hệ của y và Vương Trạch Vinh càng gần hơn.
Hạng Định rất thông minh, y biết bây giờ Hạng gia không thể làm khó dễ Vương Trạch Vinh. Nhưng thấy ông bố mình vì bồi dưỡng lực lượng Hạng hệ mà ép Vương Trạch Vinh giúp, Hạng Định biết nhất định có vấn đề.
Hôm qua khi Vương Trạch Vinh đến, một thay đổi nhỏ của Vương Trạch Vinh làm Hạng Định lo lắng. Quan hệ của y và Lữ Hàm Yên là rất rõ ràng, nhưng Vương Trạch Vinh lại nói chị cậu một cách vô tình nhưng nó nói rõ tâm trạng của Vương Trạch Vinh đã thay đổi, đây là khoảng cách. Đồng thời Hạng Định cũng cảm nhận được Vương Trạch Vinh có cái nhìn với cách làm của Hạng gia.
Nghĩ đến đây, Hạng Định cảm thấy Hạng gia và Vương Trạch Vinh nhất định có vấn đề.
Bây giờ y có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Vương Trạch Vinh thích Chu Linh Ngọc là đủ. Nhìn Chu Linh Ngọc đứng trước mặt mình, Hạng Định thầm nghĩ mình bỏ nhiều tâm huyết như vậy đúng là không uổng phí.
Lúc này tâm trạng của Chu Linh Ngọc lại rất phức tạp. Cô không rõ mình có tâm trạng như thế nào khi nghe Hạng Định nói như vậy.
Nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Chu Linh Ngọc không ngừng tự hỏi mình có tình cảm với Vương Trạch Vinh không? Ừ, nghĩ ra thì sau lần trước gặp Vương Trạch Vinh thì trong lòng cô đúng là nghĩ tới hắn, không có việc gì lại thi thoảng nghĩ tới hắn.
Mình chẳng lẽ thích hắn?
Chu Linh Ngọc đứng đó mà suy nghĩ miên man.
Vương Trạch Vinh căn bản không nghĩ đến chuyện của Hạng Định, hắn nhanh chóng chạy đến nhà Hạng Nam.
Xuống xe, hắn liền vào thư phòng Hạng Nam.
Vừa vào trong, Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam đang ngồi trong này.
Vương Trạch Vinh tới, Hạng Nam nói:
- Bố gọi con tới là vì bố cần đến thành phố Tầm Dương, tàu điện đâm nhau, thương vong thảm trọng.
Vương Trạch Vinh nghe Hạng Nam nói như vậy liền suy nghĩ thật nhanh và biết điều mà Hạng Nam đang lo. Bộ trưởng Bộ Giao thông Hồ Húc Đông do Hạng Nam đề bạt lên. Bây giờ Bộ Giao thông là địa bàn của Hạng hệ, Bộ trưởng vừa lên đã xảy ra chuyện thì sẽ không phải việc tốt đối với Hạng Nam.
- Có ảnh hưởng lớn không bố?
Hạng Nam nói:
- Hồ Húc Đông vừa lên chưa lâu, nhiều chuyện do khóa trước. Chẳng qua xảy ra chuyện lớn như vậy thì dư luận sẽ lên án.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, cứu người mới là quan trọng nhất.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Trung ương quyết định bố dẫn đoàn tới Tầm Dương, mục đích là vì việc này.
Vương Trạch Vinh có thể hiểu tâm trạng của Hạng Nam. Hồ Húc Đông làm Bộ trưởng Bộ Giao thông coi như thế lực Hạng hệ mở rộng, nhưng chuyện đường sắt và giao thông rất phức tạp, ai làm Bộ trưởng Bộ Giao thông cũng không dễ dàng.
- Hủ bại.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói. Hắn bây giờ cũng được biết nhiều việc, khoản nợ tỷ dành cho xây dựng đường sắt cao tốc nhất định mang tới nhiều hiện tượng hủ bại. Vụ việc lần trước chưa kết thúc hoàn toàn vì thế lại có chuyện.
Hạng Nam khẽ gật đầu nói:
- Lợi ích dính dáng quá lớn, ai biết còn tồn tại vấn đề gì không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hai hội nghị lập tức sẽ diễn ra, xảy ra chuyện như vậy thì nhất định có người lấy để gây chuyện.
- Trung ương phái bố đi chính là vì ổn định tình hình.
Hạng Nam nói.
- Con cho rằng chuyện đường sắt nhất định phải chỉnh đốn tốt mới được.
Hạng Nam nói:
- Đừng nhìn Hồ Húc Đông bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ Giao thông. Theo bố biết thì y bây giờ vẫn chưa thể khống chế Bộ Giao thông.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được ông không vui vì người Hạng hệ không làm tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con cho rằng chuyện ở Bộ Giao thông là vấn đề chế độ mà không phải vấn đề con người. Do dính tới số lượng tài chính khổng lồ, lại không có sự giám sát chặt chẽ nên đó là nguyên nhân của vấn đề. Đổi một hai lãnh đạo không có tác dụng mấy, chế độ phải theo kịp thì may ra không có vấn đề.
Hạng Nam gật đầu, ông biết Vương Trạch Vinh nói có lý.
- Có người chỉ trích đường sắt cao tốc là không nên làm vì nguy hiểm. Con cho rằng chỉ trích như vậy là không có lý, nguyên nhân xảy ra chuyện không phải do đường sắt cao tốc, mà do thể chế và chế độ cán bộ của chúng ta tạo thành. Quan chức hủ bại, thích báo tin mừng, thích làm công trình hình tượng, công trình thành tích, công trình tặng. Các cơ quan chuyên môn chưa quản lý sát sao nên mới có chuyện. Mà bây giờ có nhiều người lấy danh nghĩa chuyên gia mà chỉ trích không có cơ sở khoa học, không có thực tế.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Con nói có lý, Trung ương cũng thấy vấn đề nhưng sao không xử lý tốt? Chủ yếu do liên quan tới lợi ích quá lớn nên cần thời gian.
Hạng Nam nói câu này đầy vẻ bất đắc dĩ, cả ông và Vương Trạch Vinh đều có tâm trạng không tốt. Bây giờ một số đoàn thể lợi ích vì mình mà không tiếc tổn hại lợi ích nhân dân. Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của Đảng.