Sau khi Hạng Nam đi, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Uông Kiều, cô nói Lâm Khâm bị điên.
Nghe tin này, Vương Trạch Vinh ngồi im tại chỗ không biết nói gì.
Vương Trạch Vinh không thể tin nổi vào việc này. Nghĩ đến lần đầu mình gặp Lâm Khâm, khi đó Lâm Khâm luôn ra vẻ đạo mạo, hắn và Lâm Khâm là hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau. Vậy mà chỉ vài năm Lâm Khâm đã thành như thế này.
Từ Lâm Khâm nghĩ đến Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Uông Chính Phong đúng là lợi hại, đã chết lâu như vậy mà vẫn xử lý được Lâm Khâm.
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ Uông Chính Phong hoàn toàn có thể giết chết Lâm Khâm, nhưng không ngờ y lại làm Lâm Khâm điên. Lối suy nghĩ của Uông Chính Phong đúng là không thể đoán định.
Lúc này trên Tv đang chiếu chương trình do Chu Linh Ngọc dẫn, hắn so sánh Chu Linh Ngọc trên Tv và ở sân golf, đúng là mỗi người mỗi vẻ.
- Trạch Vinh, sao anh lại ngồi một mình vậy?
Lữ Hàm Yên vào thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền có chút tò mò nói.
- Em nói chế độ và con người có quan hệ như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Vấn đề này quá cao thâm, em không đáp được.
Vương Trạch Vinh châm thuốc rồi nói:
- Anh bây giờ đúng là không thể hiểu. Chế độ Xã hội chủ nghĩa ưu việt như vậy sao còn có nhiều người muốn ra nước ngoài như vậy.
Nói xong câu này Vương Trạch Vinh lại có chút hối hận. Lời này không nên xuất phát từ miệng hắn.
Cũng may Lữ Hàm Yên không nghe thấy, cô vào phòng thay quần áo.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và thầm nghĩ chế độ là điểm căn bản của Trung Quốc. nếu không giải quyết vấn đề chế độ thì nhất định sẽ có chuyện.
Mặc dù nhìn Tv nhưng hắn lại không xem, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều việc.
- Chu Linh Ngọc bây giờ là nữ Mc tốt nhất cả nước.
Lữ Hàm Yên ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh và nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sự cố ở Tầm Dương, em có biết không?
Lữ Hàm Yên nói:
- Anh không nói thì em quên mất. Mẹ gọi cho em nói bố đến đó.
- Lần này có hậu quả rất nghiêm trọng, anh sợ Hồ Húc Đông sẽ bị liên quan.
- Em cho rằng phải xử bắn vài Cục trưởng, không giết sẽ không thể làm dân chúng yên lòng.
Lữ Hàm Yên rất tức giận nói.
Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Suy nghĩ của Lữ Hàm Yên giống hầu hết mọi người, chỉ cho rằng vấn đề do quan chức. Đúng là vấn đề con người có ảnh hưởng lớn nhưng không đến mức phải giết bọn họ. Điều này chủ yếu do hệ thống tàu, điều động, các loại thiết bị.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn tranh cãi với Lữ Hàm Yên.
Hắn biết mấy thứ đó bây giờ mình còn chưa thể ảnh hưởng tới, chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Hắn nói:
- Lấy danh nghĩa nhà kinh doanh mà đóng góp, mỗi người chết gửi bọn họ ngàn.
Lữ Hàm Yên gật đầu nói:
- Em nghe nói quốc gia sẽ tiến hành bồi thường mấy trăm ngàn. Chúng ta làm như vậy coi như hết tâm ý.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu rồi nói:
Chúng ta đến nhà Bí thư Lâm xem một chút.
Lữ Hàm Yên có chút khó hiểu nói.
- Sang đó làm gì?
- Vừa nãy Uông Kiều gọi tới nói Lâm Khâm bị điên.
- Hả.
Lữ Hàm Yên có chút giật mình kêu lên.
- Xảy ra chuyện như vậy, Lâm gia đúng là khổ sở.
Hai người liền đứng dậy tới nhà Bí thư Lâm.
Đến nơi bọn họ mới biết Bí thư Lâm còn đang phải chủ trì hội nghị, Lâm phu nhân đến bệnh viện.
Vương Trạch Vinh liền cùng Lữ Hàm Yên đến bệnh viện.
Đến nơi Vương Trạch Vinh thấy không ít người ở đây.
Khi Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vào trong thì thấy Lâm phu nhân và Uông Kiều cũng ngồi đó. Lâm phu nhân đang khóc.
Lữ Hàm Yên vội vàng đến an ủi Lâm phu nhân.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, nhiều người đến chào hắn.
Thấy Trần Khoa Kỳ cũng ở đây, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chủ nhiệm Trần, tình hình thế nào rồi?
Trần Khoa Kỳ khẽ lắc đầu nói:
- Bị đâm quá mạnh, hơn nữa uống rượu quá nhiều nên thần kinh bị tổn thương, khó có thể chữa khỏi.
- Đã phá được án chưa?
Vương Trạch Vinh đây là hỏi về việc con Lâm Khâm mất tích.
- Bộ Công an đã điều lực lượng phá án nhưng theo tình hình thì thủ đoạn của tội phạm rất lão luyện, không có một đầu mối nào.
Trần Khoa Kỳ biết Vương Trạch Vinh ở Thập cục nên cũng không giấu.
Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với lời Trần Khoa Kỳ nói. Uông Chính Phong nếu làm như vậy thì nhất định có chuyên gia. Không nói ai khác, ngay cả hắn dù nghi ngờ Uông Chính Phong nhưng muốn hắn đi điều tra cũng không có đầu mối.
- Bây giờ bệnh viện đang làm gì?
- Đâm xe nên Lâm Khâm gãy xương, sau khi cấp cứu thì không nguy hiểm tính mạng nữa. Chuyên gia đang cố khôi phục hệ thống thần kinh của Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh nhớ đến sự quan tâm của Bí thư Lâm đối với mình nên cũng muốn thử dùng quan khí của mình xem sao. Hắn nói:
- Tôi muốn vào xem Lâm Khâm.
Trần Khoa Kỳ nhìn Vương Trạch Vinh rồi khẽ gật đầu. Y cảm thấy Vương Trạch Vinh đúng là giống mọi người suy nghĩ, là người trọng tình cảm.
Đi cùng Trần Khoa Kỳ, Vương Trạch Vinh vào một căn phòng bệnh đặc biệt.
Vào trong hắn thấy Lâm Khâm được buộc trên giường.
Vương Trạch Vinh liền nhìn Trần Khoa Kỳ một chút.
Trần Khoa Kỳ nói:
- Tình hình của Lâm Khâm không tốt, không trói lại thì khó đảm bảo không ảnh hưởng đến vết thương trên người.
Vương Trạch Vinh đi tới cầm tay Lâm Khâm, chỉ thấy Lâm Khâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi cười phá lên nói:
- Bọn họ là con tôi, không phải con anh.
Vương Trạch Vinh dồn quan khí vào đầu Lâm Khâm và phát hiện trong đầu Lâm Khâm không hề có quan khí, quan khí của hắn cũng không thể tiến vào hệ thần kinh của đối phương.
Thử mấy lần, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí không có tác dụng gì với não của Lâm Khâm, nơi đó như được khóa kín lại.
Thử mấy lần mà không được, Vương Trạch Vinh đành phải thôi.
Lúc này Bí thư Lâm và Lý Kiền Ý đến.
Thấy Vương Trạch Vinh đang dùng hai tay cầm tay Lâm Khâm, Bí thư Lâm cũng thấy ám áp trong lòng. Ngài cảm động vì Vương Trạch Vinh đến thăm Lâm Khâm.
- Trạch Vinh đến.
Bí thư Lâm lúc này có lẽ do đau lòng nên trông già đi nhiều.
- Tôi nghe tin liền tới đây, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Bí thư Lâm nhìn Lâm Khâm một lúc rồi nhìn Trần Khoa Kỳ mà nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Bí thư Lâm đang rất tức giận.
Nói thật ai gặp việc này mà không tức giận.
Gần đây Bí thư Lâm rất bận, việc trong nhà không biết mấy. Trần Khoa Kỳ nói qua tình hình cho ngài nghe.
Bí thư Lâm không rõ tình hình, ngài im lặng một lúc rồi nói một câu:
- Bọn trẻ vô tội.
Lúc này Bộ trưởng Bộ Công an Quách Hành Tùng vội vàng đi vào. Thấy mấy lãnh đạo ở đây, mặt y hơi tái đi.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy vẻ mặt của Quách Hành Tùng thì có thể đoán nhất định có chuyện.
Bí thư Lâm hiếm khi biến sắc, ngài nhìn chằm chằm vào Quách Hành Tùng.
Trần Khoa Kỳ nói:
- Có chuyện gì?
Quách Hành Tùng do dự một chút mà không nói gì.
Bí thư Lâm nói:
- Anh nói đi.
- Hai kẻ bắt cóc đã uống thuốc độc tự tử tại ngoại ô.
- Bọn trẻ?
Vương Trạch Vinh không nhịn được nói.
- Bọn trẻ cũng uống thuốc độc mà chết.
Quách Hành Tùng nói tới đây không khỏi đổ mồ hôi.
Bí thư Lâm không khỏi run lên.
Lý Kiền Ý nói:
- Hiện trường có gì không?
Lấy ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn trong cặp ra, Quách Hành Tùng nói:
- Phát hiện hai tờ giấy đăng ký kết hôn này, là của hai người đàn ông với mẹ của đám trẻ.
Hả.
Lý Kiền Ý nhíu mày nói:
- Là thật sao?
- Chúng tôi đã kiểm tra, là thật.
Như vậy vấn đề phức tạp hơn nhiều.
Bí thư Lâm không nói gì. Ngài đứng lên mà đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Lâm đang lảo đảo liền định lên đỡ thì Lý Kiền Ý đã sớm làm.