Quan Khí​

chương 1630

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồ Nam Hùng vào văn phòng Vương Trạch Vinh, y có chút xấu hổ nói:

- Bí thư Vương, hôm nay truyền thông mấy nước đưa tin về Hải Đông chẳng qua, nói hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông rất không tốt, không thích hợp đến đầu tư.

Y dừng một chút, thấy Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ gì nên đành nói tiếp:

- Chúng tôi vẫn theo dõi tình hình truyền thông nước ngoài, bây giờ một số tờ báo chính của nước ngoài đều cho rằng nên cẩn thận khi đầu tư vào Hải Đông, sau đây rất có thể gặp phải việc rút lui đầu tư. Có thể nói truyền thông nước ngoài đã lên án rất mạnh các vụ nổ ở Hải Đông.

Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ gì đặc biệt. Nghe Đồ Nam Hùng nói xong, hắn lạnh nhạt nói:

- Hải Đông sắp xuất hiện một quy định đầu tư, bắt đầu từ bây giờ các công ty không phải muốn tới đầu tư vào Hải Đông là đến, sẽ có một yêu cầu nhất định.

Đồ Nam Hùng có chút giật mình nói:

- Nước ngoài đang đưa tin, nếu Hải Đông làm như vậy thì không phải đẩy các nhà đầu tư nước ngoài đi sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Theo anh thì hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông bây giờ thật sự không tốt sao?

Đồ Nam Hùng cười nói:

- Nước ngoài đánh giá như thế nào thì tôi không rõ. Nhưng tôi thấy sự phục vụ của nền hành chính Hải Đông đã được cải thiện đáng kể so với trước, các nhà đầu tư tới Hải Đông đều cho rằng hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông là tốt nhất. Mỗi tháng đều có nhiều công ty đến lập văn phòng đại diện ở Hải Đông.

- Đúng thế, chúng ta cần làm là không ngừng hoàn thiện công tác phục vụ của Hải Đông, không ngừng tạo hoàn cảnh đầu tư tốt của Hải Đông. Đối với các nhà đầu tư mà nói bọn họ chú trọng gì nhất? Đó chính là lợi ích. Hải Đông phát triển đã qua thời gian dựa vào đầu tư của nước ngoài. Bây giờ Hải Đông cần chính là biến mình thành thiên đường để người ta tự đến đầu tư.

Đồ Nam Hùng thở dài nói:

- Tôi thấy truyền thông nhất định là do có người thao túng.

Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều ở việc này. Việc này hắn có thể nhận ra, đương nhiên là thế lực nước ngoài bắt đầu phối hợp với lực lượng đối thủ.

Sau khi Đồ Nam Hùng đi, mặt Vương Trạch Vinh mới hơi đổi đôi chút. Những người trong nước đang gây chuyện. Đầu tiên là các vụ nổ liên hoàn ở Hải Đông, sau đó truyền thông nói hoàn cảnh đầu tư Hải Đông không tốt.

Phối hợp tốt thật, mục đích chính là nhằm vào Vương Trạch Vinh. Thế lực nước ngoài cũng không chịu đi sau.

Trước khi tới Hải Đông, Vương Trạch Vinh chỉ biết Hải Đông còn một thế lực lớn là lực lượng nước ngoài nhưng vẫn không có hành động gì với lực lượng này. Bây giờ hắn mới phát hiện dù mình không chạm vào bọn họ, bọn họ thấy hành vi của hắn thì cũng không hy vọng hắn tiếp tục ở lại Hải Đông.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Thủ tướng Chu Trạch Cương gọi tới. Vương Trạch Vinh vừa nghe, Chu Trạch Cương đã nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vụ án ở Hải Đông tiến triển thế nào rồi?

Chu Trạch Cương thật ra ít quan tâm chuyện ở Hải Đông. Lần này gọi tới hỏi về vụ nổ, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Chu Trạch Cương đã thấy truyền thông nước ngoài.

- Thủ tướng, Sở công an Hải Đông đang dùng toàn lực phá án, Thành ủy cũng yêu cầu phá án trong ngày.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Hải Đông là một cửa sổ quan trọng của Trung Quốc, truyền thông nước ngoài có vài đánh giá với hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông, anh thấy sao về việc này?

Vương Trạch Vinh không hề bối rối, hắn nghiêm túc nói:

- Thủ tướng, tôi đang định báo cáo công việc Hải Đông với ngài. Thành phố Hải Đông dự định đưa ra quy định yêu cầu về điều kiện đầu tư vào Hải Đông.

Chu Trạch Cương đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ý Vương Trạch Vinh. Nếu truyền thông nước ngoài nói hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông có vấn đề thì Hải Đông quyết định đưa tiêu chuẩn cao lên. Đây là muốn cho người ngoài thấy rõ hoàn cảnh đầu tư của Hải Đông không chỉ tốt mà còn rất hấp dẫn.

Cách làm này chính là đáp lại một cách đẹp nhất cho truyền thông nước ngoài.

Đương nhiên cũng chỉ nơi như Hải Đông mới dám làm như vậy.

Sau khi hiểu rõ tình hình Hải Đông, Chu Trạch Cương không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Y nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, dù làm việc gì thì cuối cùng cũng cần số liệu. Chỉ cần có số liệu thì mọi ngôn luận đều biến mất. Tôi thấy Hải Đông có thể công bố số liệu năm nay với dư luận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng tôi lập tức sẽ tổ chức họp báo, công bố các hạng mục công tác của Hải Đông với dư luận.

Chu Trạch Cương khá hài lòng với công việc của Hải Đông. Y xem không ít các báo cáo của Hải Đông. Bây giờ Hải Đông dã thay đổi nhiều so với thời Lô Ninh Quốc. Sau khi công tác chống tham nhũng được đẩy mạnh, đẩy cao chế độ tin cậy khiến các công việc đều diễn ra thuận lợi. Chu Trạch Cương gọi điện tới là lo sau khi bị truyền thông nước ngoài đưa tin sẽ khiến Hải Đông luống cuống. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh trả lời như vậy, Chu Trạch Cương cũng yên tâm hơn.

Việc này Vương Trạch Vinh rất nhanh bỏ việc này sang bên. Công việc trong nước là như vậy, chỉ cần được bên trên ủng hộ thì dù ai nói gì cũng đâu có sao?

Ngay sau đó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Vương Triêu Chính gọi điện tới. Y rất nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, cậu làm gì vậy hả, sao để hơn lão đồng chí Hải Đông cùng viết đơn gửi lên Trung ương tố cáo cậu.

Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi tức giận nói:

- Tôi cũng đang định báo cáo với ngài về việc này.

Vương Trạch Vinh liền nói qua chuyện mấy ông lão tới nhà mình với Vương Triêu Chính. Vương Triêu Chính nghe xong cũng không nhắc lại chuyện Vương Trạch Vinh bị đâm đơn kiện, y chỉ nói:

- Trạch Vinh, đôi khi cũng cần linh hoạt trong phương pháp.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đối với những người như vậy mình sẽ không thay đổi thái độ. Vương Trạch Vinh không biết chính là Vương Triêu Chính sau khi nghe điện xong liền đến văn phòng Bí thư Trịnh.

Bí thư Trịnh lúc này cũng đang đọc tài liệu. Thấy Vương Triêu Chính đi vào, hai người bắt tay rồi ngồi xuống. Bí thư Trịnh nói:

- Đã nói chuyện rồi chứ?

- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói một chuyện.

Vương Triêu Chính nói qua chuyện của Vương Trạch Vinh.

Bí thư Trịnh nghe xong càng lúc càng không vui. Ngài đấm mạnh tay vào bàn rồi nói:

- Làm gì không biết.

Sau khi nhận được đơn tố cáo về Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh thấy một loạt điều về Vương Trạch Vinh như dùng người thân, thái độ thô bạo, không thâm nhập công tác, không tôn trọng các lão đồng chí… việc này mặc dù không phải việc lớn nhưng ngài vẫn phải bảo Vương Triêu Chính gọi điện nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

Bây giờ nghe Vương Triêu Chính nói chuyện này, Bí thư Trịnh mới phát hiện đây là một chiêu của đối phương nhằm mượn tay mình nhằm vào Vương Trạch Vinh.

- Chuyện truyền thông yw thì Vương Trạch Vinh nói như thế nào?

Vương Triêu Chính cũng nói qua việc Vương Trạch Vinh muốn đề cao tiêu chuẩn đầu tư vào Hải Đông với Bí thư Trịnh.

Nghe xong, Bí thư Trịnh cười nói:

- Xem ra đồng chí Vương Trạch Vinh càng lúc càng trưởng thành.

Vương Triêu Chính cũng cười nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh phát triển từ cơ sở nên có kinh nghiệm phong phú.

Hai người cùng nở nụ cười.

Bí thư Trịnh nói:

- Công tác của Ủy ban kỷ luật cần phải nhanh lên mới được.

- Chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra, tiến triển rất nhanh.

Vương Triêu Chính cười nói.

Bí thư Trịnh nghiêm túc nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh đang đối mặt với áp lực rất lớn, nếu các anh có thể nhanh có đột phá sẽ giảm áp lực cho đồng chí Vương Trạch Vinh.

Vương Triêu Chính hiểu điều này:

- Bây giờ Bộ Giao thông đang đưa ra một phương án để lấy chuyện phong thủy nhà đồng chí Vương Trạch Vinh mà gây chuyện.

Bí thư Trịnh cũng biết việc này nên nói:

- Phá phong thủy là việc yếu, có người chính là muốn lấy lý do đồng chí Vương Trạch Vinh mê tín. Đồng chí Vương Trạch Vinh có thái độ gì ở việc này?

- Việc này tôi cũng nghe được một chút. Đồng chí Vương Trạch Vinh không có ý kiến gì về việc này, thậm chí còn ủng hộ. Chẳng qua đồng chí Hạng Nam có vẻ không vui, đã có động tác. Ngoài ra ở huyện Khai Hà có một nhà đầu tư đưa ra đề án khai thác, phát triển du lịch của huyện Khai Hà. Nếu áp dụng phương án này thì sẽ khiến dân chúng Khai Hà có nhiều lợi ích lớn. Chẳng qua nếu quốc lộ thông qua núi Ngọc Bình thì phương án kia sẽ không thể áp dụng.

Hai người nhìn nhau, bọn họ sao không biết đây là do người Vương gia làm.

Bí thư Trịnh trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tôi thấy việc khai thác, phát triển du lịch sẽ có lợi cho sự phát triển của huyện Khai Hà, còn phương án quốc lộ thông qua núi Ngọc Bình không phải trước không có sao? Bây giờ sao đột nhiên lại có, tôi thấy nên làm theo phương án cũ, đừng để mấy chuyện nhỏ này gây hỗn loạn.

Vương Triêu Chính biết đây là Bí thư Trịnh giúp Vương Trạch Vinh nên gật đầu nói:

- Tôi thấy đây là biện pháp tốt nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio